Mỗi Lần Gả Chồng Đều Phải Chết

Tuyệt Sắc Nữ Tu Ở Hiện Đại (Chín)


trước sau

Editor : Bạch Lộc Thời

Beta : Phương Huyền

công chúa: a...... a...... Đừng ngăn cản mắt của ta, cao trào còn chưa kết thúc đâu!

--------------------

Bởi vì bị vướng chuyện như vậy lúc ở trên đường nên bị chậm trễ một chút thời gian, lúc Cơ Tuệ tới phòng khách biệt thự thì yến hội đã chính thức bắt đầu. Dù sao thì cô cũng không phải là nhân vật chính nên cũng không gây nên quá nhiều sự chú ý của mọi người, cứ như vậy lặng lẽ tiến vào ngồi ở khu đồ ăn thanh lịch ăn bánh và hoa quả.

Cô vừa ngồi hưởng thụ mỹ thực do đầu bếp đẳng cấp làm ra, vừa bí mật xem trò hay: nhìn gia chủ Lâm gia tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa hai gia tộc Lâm gia và Ngô gia, nhìn Lâm Thanh Trạch lộ rõ vui vẻ trên mặt, nụ cười phiền chán của Bạch Hiểu và sự điên cuồng cố chấp ẩn giấu trong bình tĩnh của Ngô Mộng Cầm.

Cuối cùng cảm thấy thời cơ đã đến cô gọi người phục vụ bên cạnh đem một ly rượu tới cho Bạch Hiểu.

Cơ Tuệ không sợ Bạch Hiểu sẽ không uống, bởi vì cô sử dụng một số quy tắc ngầm nào đó mà bây giờ Bạch Hiểu căn bản không có quyền từ chối -- dưới sự hạn chế của Cơ Tuệ cho nên Bạch Hiểu không có được địa vị như trong nội dung cốt truyện. Cũng không sợ Bạch Hiểu sẽ biết là cô hạ độc, bởi vì cô đã chuẩn bị xong mọi thứ để khai chiến với nam nữ chính.

Cô tạo ra Đại Minh bây giờ đã đủ lông đủ cánh, đã gài người vào khắp tất cả mọi nơi, bây giờ chính là thời điểm phải sử dụng tới nó...... Huống hồ, Hình gia cũng không phải vững chắc như sắt thép đâu!

Cơ Tuệ giống như nhớ ra cái gì đó, cười cực kỳ vui vẻ, rực rỡ. Nụ cười kia dưới khúc xạ của thủy tinh lộ ra vẻ đẫm máu vô cùng xinh đẹp.

------------ Không sai, ta đây chính là đường phân cách hoa hoa lệ lệ.

“Ngô Mộng Cầm, Bạch Hiểu đâu? Cô ấy đi đâu rồi? Có phải là do cô giở trò quỷ hay không?” Yến hội vẫn đang tổ chức rất suôn sẻ bình yên, có vẻ rất hài hòa, ở trong góc bên kia, Lâm Thanh Trạch đang dùng sức nắm lấy cổ tay của Ngô Mộng Cầm, trong đôi mắt chỉ toàn là lửa giận.

“Bỏ tay ra!” Ngô Mộng Cầm lạnh lùng quát to một tiếng, liền kéo tay Lâm Thanh Trạch ra, vừa xoa chỗ bị hắn ta bóp đỏ lên vừa nói: “Tôi làm sao biết cái con tiện nhân kia ở đâu! Tôi cũng không phải là cô ta! Huống hồ với cái tính cách của con tiểu tiện nhân kia có khi đang chìm trong sóng nước với người đàn ông nào đó rồi!”

“Câm miệng!” Rõ ràng Lâm Thanh Trạch bị những lời nói của Ngô Mộng Cầm làm cho điên tiết, hắn giận dữ hét lên: “Ngô Mộng Cầm, cô có thể ngưng phỉ báng Bạch Hiểu được rồi đấy! Giáo dưỡng của cô ở đâu?”

“Ha!” Nghe vậy Ngô Mộng Cầm cười nhẹ thành tiếng, âm dương quái khí nói: “một con tiện nhân câu dẫn vị hôn phu của người khác. Ha ha còn cần tôi phỉ báng à?”

“Đủ rồi, Ngô Mộng Cầm, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi và cô từ hôn là do nguyên nhân của một mình tôi, không có liên quan gì tới Bạch Hiểu cả. Huống hồ --” Khoé miệng Lâm Thanh Trạch cong lên một nụ cười chê cười, “Cái dạng phụ nữ ác độc như cô, thì kể cả cho dù không có Bạch Hiểu tôi cũng sẽ không bao giờ cưới cô.”

“Tôi ác độc?” Ngô Mộng Cầm giận quá hoá cười, nói: “Đúng đấy, tôi ác độc! Tôi ác độc đến mức hận không thể ăn thịt con tiểu tiện nhân kia, uống máu của cô ta, rút gân lột da của cô ta, ác độc đến mức muốn làm cho cô ta lập tức chết luôn ở trước mặt tôi, muốn khiến cho cô ta vĩnh viễn không được đầu thai.”

Lâm Thanh Trạch nghe được mấy lời tràn ngập oán độc của Ngô Mộng Cầm, đầu nóng lên giơ tay muốn cho Ngô Mộng Cầm một cái tát, lại bị một bàn tay thon dài xinh đẹp giữ cổ tay hắn thật chặt. Cơ Tuệ mang theo nụ cười không có thiện ý nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Cái loại đàn ông đi đánh phụ nữ cũng không phải là đàn ông tốt!”

“Ai cần cô lo!” Sắc mặt Lâm Thanh Trạch không đổi trừng mắt nhìn cô một cái, hắn ta muốn rút tay về nhưng không ngờ lại bị Cơ Tuệ nắm chặt. Hắn ta không khỏi giận trong lòng, nói: “thả ra!”

“Hừ!” Cơ Tuệ hừ lạnh một tiếng, hung hăng đẩy Lâm Thanh Trạch một cái, hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, đặt chân xuống mới
đứng vững.

“Ngươi muốn đánh bạn của bản cung, lại còn muốn bản cung mặc kệ, mặt mũi lớn nhỉ?” Cơ Tuệ không chút khách khí, trong lúc sắc mặt Lâm Thanh Trạch lúc trắng lúc xanh cô còn nói thêm: “nhưng mà Bạch Hiểu mà ngươi nói bản cung lại biết cô ta đang ở chỗ nào.”

“Bạch Hiểu ở đâu?” Vừa nghe được tin liên quan tới Bạch Hiểu, Lâm Thanh Trạch cũng không tức giận nữa, lập tức vội vàng hỏi.

“Lúc trước bản cung thấy cô ta đi lên tầng hai, có lẽ là đi nghỉ! Ngươi đi tìm xem, không chừng có thể tìm thấy đấy!” Cơ Tuệ còn chưa dứt lời, Lâm Thanh Trạch đã xoay người chạy về phía tầng hai, đến cả một câu cảm ơn cũng không có. Trái lại Ngô Mộng Cầm lại tức giận chất vấn: “Cơ Tuệ, rốt cuộc là cậu giúp ai!”

“Đương nhiên là giúp cậu!”

Cơ Tuệ cũng không thèm để ý tới thái độ của Ngô Mộng Cầm, chỉ thấy cô duỗi ngón tay đặt trên môi Ngô Mộng Cầm, nụ cười có chút thần bí, lại giống như rất hứng thú với chuyện sắp xảy ra, nói: “Suỵt! Bây giờ cậu đi với bản cung xem kịch hay!” Nói xong cô cũng không để ý Ngô Mộng Cầm có đồng ý hay không, kéo tay của cô ấy đem Ngô Mộng Cầm đi về phía tầng hai. Tiếng giày cao gót gõ lên trên mặt đất nghe thật chói tai, cái tiết tấu “Cộp -- cộp --” giống như dẫm lên tiếng lòng của mỗi người.

Mặc dù Ngô Mộng Cầm có chút nghi ngờ nhưng mà ánh mắt nhìn đến tình cổ Thời Dã ở trong lòng bàn tay mình liền không phản kháng, tùy ý để Cơ Tuệ kéo lên tầng hai. Mộc Thiên Thần thấy cảnh này thì lộ ra một nụ cười cổ quái, lập tức đi theo.

3 người cùng nhau đi lên tầng hai, mới đi hết cầu thang đã nghe thấy tiếng ngâm nga và thở dốc khiến cho người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, cùng với âm thanh không kìm nén được tức giận của Lâm Thanh Trạch.

“Bạch Hiểu, em làm như này có xứng đáng với anh sao?”

Nhếch miệng, Cơ Tuệ mang theo nụ cười nghiền ngẫm lôi kéo Ngô Mộng Cầm bước qua chỗ ngoặt, nhìn thấy sắc mặt trắng xanh đan xen vẻ khó coi của Lâm Thanh Trạch đang đứng ở trước cửa một gian phòng. Nắm đấm của hắn siết chặt, cơ thể tức giận đến phát run, rõ ràng đang cực kỳ khắc chế chính mình.

“A ~~ a ~~ ư ~~”

“Không, không muốn, a ~~”

Xen lẫn với tiếng rên rỉ không biết là đau đớn hay là vui vẻ ở gần bên tai, Cơ Tuệ tiến lại cửa ra vào, vừa ghé mắt vào phòng đã nhìn thấy một màn cực kỳ thối nát: quần áo bị xé nát rơi bừa bãi trên mặt đất, trong không khí dường như có mùi hương gì đó khó tả. Toàn thân Bạch Hiểu không có lấy một mảnh vải nằm ở trên giường, trên cơ thể mê người tràn đầy vết đỏ lộ ra vẻ thối nát không chịu nổi. Ở trên người cô ta là Hình Phong đang cố gắng làm một loại vận động pít-tông nào đó khiến cô ta phát ra những âm thanh ngâm nga nhỏ vụn. Bạch Hiểu cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, giống như cố gắng vịn lên cổ Hình Phong, ngửa đầu lộ ra đường cong duyên dáng như con thiên nga, trong đôi mắt chỉ là một mảnh mê say lấp lánh ánh lệ, không có một chút thanh tỉnh nào.

Chậc chậc...... Ánh mắt Cơ Tuệ đảo qua đảo lại toàn cơ thể của hai người bọn họ, cuối cùng rơi vào chỗ tư mật không thể nói, bộ dáng vô cùng hứng thú.

Cô không hề có chút ngượng ngùng nào, mặc dù hoàng huynh của cô quản cô chặt, nhưng mà không cho phép cô phá thân thì cũng không cản được cô xem trước. Thêm một điều nữa sau khi lớn lên cô đã thành lập ra đệ nhất thanh lâu ở tu chân viện - Hồng Trần Hiên, cho nên đối với chuyện nam nữ cô không hề lạ lẫm. Nhưng mà kể cả khi đã biết chuyện nam nữ cô cũng không thể không thừa nhận, nam nữ chính “bạch bạch bạch” cũng thật phi phàm, nhìn cái kích thước kia, cái chiều sâu kia, chậc chậc chậc......

“Tuệ Nhi, loại cay mắt này em không nhìn thì hợp lý hơn đấy!” Một đôi tay thô ráp lạnh như băng che đôi mắt của cô.

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện