*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng reo hò chưa từng ngừng lại, Oleguer giật mình đứng dậy khỏi mặt đất. Những năm qua, sân Camp Nou đã trải qua nhiều đợt tu sửa và nâng cấp với quy mô lớn nhỏ khác nhau nhưng nhìn chung vẫn không có gì thay đổi. Khán đài và khán giả vẫn quen thuộc như trước, có điều anh không còn là một phần của câu lạc bộ xuất sắc này nữa.
Anh đứng nhìn Carlos chuyền bóng rồi cụp mắt xuống.
Barcelona rất khác so với London, khác từ khí hậu, môi trường địa lý, ngôn ngữ đến các đội bóng.
Khi mới đặt chân đến Chelsea, anh phải đương đầu với một khoảng thời gian tồi tệ, bị thành viên cũ xa lánh, thành viên mới ghen ghét, coi như kẻ thù. Mỗi khi lén lút ăn kẹo, anh luôn nhớ đến những ngày còn ở La Masia. Khi đó mọi thứ đều vô cùng thuần khiết, không có bạo lực, không có danh lợi. Nhóc tóc vàng nhờ anh dạy vẽ tranh, lúc nào tỏ ra căm thù mấy cây kẹo mút, thi thoảng lại ngây ngô hỏi cách chinh phục các cô gái.
Mãi đến lúc chuyển sang Anh, anh mới nhận ra các cô gái Tây Ban Nha là hợp gu nhất
Nhóc tóc vàng và búp bê tóc đen vẫn vậy. Sau một thời gian dài gắn bó, cuối cùng họ cũng chính thức đến được với nhau.
Khẩu hiệu “Không chỉ là một câu lạc bộ” liên tục nhấp nháy khiến hai mắt Oleguer đau như bị châm kim. Anh từng vất vả tập luyện vì dòng chữ này nhưng cuối cùng lại quyết định rời khỏi đây. Con người luôn muốn tiến về phía trước, anh không hối hận vì đã ra đi, chỉ là, chỉ là….
Chỉ là anh đã bỏ lỡ nó.
Oleguer hít sâu một hơi, nhấc chân chạy tới hàng tiền vệ.
Đây là lần đầu tiên anh quay trở lại Camp Nou thi đấu, vì vậy anh nhất định phải chơi thật tốt. Sân cỏ này thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của anh. Anh hy vọng mình sẽ thể hiện xứng đáng với những gì đã bỏ ra.
Thấy chàng trai cao lớn đang lao về phía trước, Tô Thanh Gia bắt đầu yên tâm hơn. Cô mong Carlos chiến thắng nhưng cũng không muốn thấy Oleguer chịu tổn thương.
15 phút nữa trận đấu sẽ kết thúc, Barcelona vẫn đang dẫn trước. Bước vào đầu hiệp hai, Chelsea sử dụng chiến thuật xe buýt hai tầng nên Barcelona phải đẩy cao đội hình. Hậu vệ mới hồi phục sau chấn thương không thể thi đấu được nữa. Rijkaard buộc phải thay cầu thủ dự bị vào sân.
Cùng lúc đó, Chelsea bắt đầu phát động phản công.
Phút 77, một cầu thủ Chelsea lao vào vòng cấm, vượt qua sự ngăn cản của các tiền vệ trung tâm, chuyền bóng sang cánh phải cho Oleguer.
Oleguer nắm bắt cơ hội, thực hiện một cú sút xa, bóng bay thẳng vào lưới!
Thủ môn của Barcelona không thể ngăn cản được cú sút hiểm hóc, Chelsea gỡ hòa thành công.
Người hâm mộ hô vang tên Oleguer, lá cờ màu xanh nhạt tung bay phấp phới. Oleguer cởi áo, trượt trên mặt sân, sau đó dựng dậy giang tay làm động tác giống Hercules [*].
[*] Động tác ăn mừng tương tự như sau:Cơ bắp và đường cong trên cơ thể bắt đầu căng cứng. Fan nữ chỉ muốn lập tức nhào lên người anh.
Có lẽ vì thế nên những năm qua anh luôn vinh hạnh nhận được danh hiệu “Cầu thủ mà các fan muốn 419 nhất”.
Oleguer sau đó phải nhận thẻ vàng từ phía trọng tài. Luật bóng đá ghi rõ, cởi áo ăn mừng là hành vi thiếu tôn trọng và vi phạm các điều luật về văn hóa.
Carlos không hề ngạc nhiên khi thấy Oleguer ghi bàn.
Anh hiểu rất rõ thực lực và phong độ của bạn tri kỉ. Nhớ lại lúc Oleguer làm động tác ăn mừng khi anh chuẩn bị đá phạt, Carlos không nhịn được bèn nở một nụ cười thật tươi.
Tiền đạo mang áo số 17 cũng xoay người nhìn sang.
Những lời muốn nói đều hiện lên trong mắt hai người. Trọng tài thổi còi tiếp tục trận đấu.
Vừa mới ghi bàn nên các cầu thủ Chelsea thi đấu vô cùng hưng phấn. Barcelona vừa phải đối mặt với các cuộc tấn công dữ dội, vừa phải duy trì chiến thuật phòng ngự phản công của mình.
Phút 81, Oleguer tung một cú sút, bóng đập trúng cột dọc.
Ba phút tiếp theo, hai bên lâm vào thế giằng co, liên tục tấn công qua lại. Trái bóng lăn quanh sân theo chân của các cầu thủ nhưng đều không thể vượt qua được hàng phòng ngự.
Barcelona lo lắng, Chelsea càng lo lắng hơn.
Nếu trận này hòa, Chelsea sẽ phải dừng lại tại vòng 1/8.
Người hâm mộ đặt hết hy vọng vào tiền đạo Oleguer và đội trưởng của Chelsea. Mỗi phút trôi qua tưởng như rất nhanh nhưng lại dài dằng dặc.
Mặt trăng bị những đám mây che phủ, lá cây ngô đồng xào xạc trong gió.
Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm vào TV, không dám
di chuyển. Cô đã xem nhiều trận đấu nhưng chưa bao giờ thấp thỏm như hôm nay.
Rijkaard lao ra đường biên, trực tiếp chỉ đạo các học trò. Người hâm mộ hai bên thi nhau reo hò, không ai nhường ai.
Chelsea nỗ lực tìm cách vượt qua hàng phòng ngự của Barcelona. Lúc này, đội trưởng đột nhiên truyền bóng về trung lộ cho Carlos.
Hai phút nữa trận đấu sẽ kết thúc, Chelsea chuyển sang áp sát Carlos.
Oleguer cũng nỗ lực ngăn cản.
Chiều cao của họ tương đương nhau, Oleguer cường tráng, còn Carlos thì linh hoạt.
Cuộc đối đầu tay đôi diễn ra một cách trực diện. Rijkaard siết tay quan sát, Carlos còn trẻ, ông sợ anh không vượt qua nổi áp lực.
Màu tóc vàng và màu tóc nâu sẫm tương phản rõ rệt. Tô Thanh Gia có thể thấy rõ khuôn mặt và chiếc áo ướt sũng mồ hôi của hai người.
Người hâm mộ đồng loạt đứng dậy theo dõi trận chiến giữa số 17 và số 23.
Carlos cắn răng, cố gắng giữ bóng dưới sự truy đuổi của Oleguer.
Trận đấu chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Carlos chạy về phía bên phải, Oleguer nhanh chóng theo sát, anh đoán rằng Carlos sẽ sút thẳng về phía khung thành.
Anh quá hiểu chàng trai số 23 này.
Oleguer phòng thủ sẵn ở bên phải nhưng không ngờ Carlos lại chuyền bóng sang trái.
Anh không sút bóng mà chọn cách chuyền cho đội trưởng – người không bị cầu thủ nào theo kèm!
Đội trưởng dễ dàng sút bóng vào lưới.
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc với tỷ số 2-1, Barcelona là đội giành chiến thắng.
Rijkaard phấn khởi nhảy lên, hét lớn: “Yeah!”
Carlos và đội trưởng không trao đổi gì nhưng lại dùng cách thức tài tình này để đem về chiến thắng cho đội.
Đội trưởng chỉ tay lên trời, sau đó chạy đến ôm Carlos: “Thằng nhóc này, anh biết chắc chắn em sẽ hiểu ý anh mà!’
Carlos nhếch miệng cười nhạt: “Tất cả là nhờ vào sự tài giỏi của anh, cầu thủ xuất sắc nhất ạ.”
Đội trưởng đấm một cái lên ngực anh: “Yo, cậu bé vàng cũng học được cách khiêm tốn rồi đấy.”
Các thành viên khác trong đội lao đến ôm nhau ăn mừng, đội phó kéo đầu Carlos xuống, “Carlos, dạy con anh chơi bóng đi, vừa rồi em rất đẹp trai.”
“Ơ? Không phải mấy ngày trước anh bảo em dạy con anh chơi à?” Đội trưởng ghen tị.
“Đúng, đúng, rõ ràng anh nhờ em mà, anh còn bảo anh muốn con trai trở thành một hậu vệ tài ba nữa.” Một cầu thủ Brazil lên tiếng.
Đội phó không biết phải làm thế nào cho đúng, bất lực giải thích: “Hay là tất cả mọi người cùng dạy? Con trai anh thông minh lắm nên sẽ tiếp thu nhanh thôi.”
“Nghĩ hay nhỉ!” Đội trưởng vỗ đầu đối phương, cười đau cả bụng.
Trong lúc mọi người vui vẻ trò chuyện thì Carlos luôn nhìn về phía bên kia.
Anh liên tục nhớ lại biểu cảm bất ngờ, ủ rũ, thất vọng xen lẫn vui mừng của Oleguer khi anh tạt bóng sang cánh trái.
Huấn luyện viên bên phía Chelsea đang phê bình và chỉ ra những điểm thiếu sót của các cầu thủ. Oleguer cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Trận đấu giữa Barcelona và Chelsea đã khép lại với tỷ số 2-1, Barcelona chính thức bước vào vòng tiếp theo.” Tô Thanh Gia nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Carlos. Là một cầu thủ, anh nhất định phải thi đấu vì đội bóng của mình, đó là trách nhiệm, tuy nhiên….
“Cuộc đối đầu giữa Carlos và Oleguer cuối cùng cũng kết thúc, thoạt nhìn tâm trạng cả hai đều không tốt. Không biết trận tranh tài này có ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè giữa họ hay không, dựa vào cách Carlos và Oleguer thể hiện, có thể thấy họ vẫn rất coi trọng nhau.” Bình luận viên thở dài: “Trận đấu đầu tiên của vòng tứ kết sẽ diễn ra vào tháng tư. Mời các bạn tiếp tục quan tâm theo dõi.”
Carlos đột nhiên rời khỏi đội, đi về phía bên kia.
Khán giả và các cầu thủ Barcelona đều hết sức ngạc nhiên.