Editor: Thảo Bông
Beta: Dâu Tây
__________
Ánh đèn trong phòng rọi lên gò má trắng nõn của Tô Thanh Gia.
Carlos lo lắng thấp thỏm bưng đĩa đặt lên bàn trà, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Thanh Gia.
Tô Thanh Gia ném gối ôm hình con thỏ cho cậu, véo lấy tai lão hổ đã bị che khuất nửa mặt, hỏi: “Không ngờ anh lại thích loại gấu bông dễ thương này, nhưng mà nó rất đẹp. Anh mua ở đâu vậy?”
Chàng trai tóc vàng tự đem mấy lời tình tứ dễ thương kia đặt vào bản thân mình, xấu hổ đỏ mặt đáp: “Mua,…mua dép lê được tặng.”
Đúng là người thật thà mà, Tô Thanh Gia dở khóc dở cười nhìn bản thân mình một chút rồi nhìn đôi dép hình con thỏ và lão hổ của Carlos: “Vì thế nên đây là một đôi?”
Cả người chàng trai tóc vàng như bị thiêu đốt, cậu nắm lấy tai con thỏ, vùi đầu vào ” …Ừm ừm”
Thật ra khi mua hai đôi dép này chỉ được tặng một cái gối, Carlos chọn gối con thỏ, sau đó bỏ tiền mua thêm hai đôi nữa, rước nốt lão hổ kia về nhà.
Hai đôi dép đó vẫn nằm trong tủ, mác cũng chưa bị xé.
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng hận không có lỗ để chui xuống của cậu, Tô Thanh Gia nói: “Anh mua dép đôi mà không hỏi em có thích hay không sao?”
Carlos sửng sốt một hồi, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, cắn môi dưới, giọng đầy oan ức, “Vậy, Bella, em thích không?”
“Tất nhiên là em thích rồi, đồ ngốc.”
Tô Thanh Gia sát lại gần, hôn một cái lên lúm đồng tiền trên mặt cậu, “Thưởng cho anh đó.”
Carlos sung sướng tới mức muốn bùng cháy.
“Hôm nay là sinh nhật anh, tặng anh một món quà.” Giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, tựa như đang thủ thỉ một khúc thơ tình, “Nhắm mắt lại, thả lỏng ra.”
Chàng trai tóc vàng rất căng thẳng, cả người nóng đến mức chảy mồ hôi, cậu giống như đang bị thôi miên vậy, lông mi dài khẽ cụp xuống.
Trong bóng tối, đôi mắt của cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng, làn da có thể cảm nhận được nhiệt độ đang tới gần mình, mũi cậu ngửi thấy hương thơm ngọt ngào nồng nàn.
Cái gối trên tay bị cậu bóp thật chặt.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trên môi có gì đó mềm mềm kề lên, ướt át nhưng lại ngòn ngọt.
Carlos buông gối ôm ra, ôm lấy eo Tô Thanh Gia, lông mi khẽ rung, hơi thở của hai người hợp lại.
Đây là loại quả ngon nhất mà Carlos đã ăn qua.
Mất nửa ngày mới có thể hồi phục lại tinh thần sau nụ hôn đỏ mặt kia, Carlos sờ sờ miệng, đôi mắt trong suốt như mới được rửa.
Tô Thanh Gia – người vừa chủ động hôn ném gối ôm hình con hổ lên người cậu.
Carlos ôm lấy lão hổ, ngây ngô xích mặt lại gần: “Bella, người ta rất thích món quà này, nó rất ngọt, em có thể tặng thêm một lần nữa không? Vừa nãy anh chưa nếm rõ mùi vị.”
“…….Không được, đợi lần sau đi.” Đã mười phút mà còn chưa nếm được kĩ? Tô Thanh Gia cào tóc, cắn cắn bờ môi sưng đỏ.
“Vậy có thể cho anh hỏi lần sau là lúc nào không?” Carlos khao khát hỏi.
“Tùy tâm trạng.”
” Vậy lúc nào tâm trạng của em tốt?”
“…..”
Tô Thanh Gia không trả lời, Carlos oan ức không thể làm gì khác hơn ngoài việc véo lỗ tai lão hổ, sau một lúc cậu lại hỏi: “Vậy anh chủ động hôn em có được không?”
Tô Thanh Gia lườm một cái, chàng trai tóc vàng nãy giờ nóng lòng muốn thử buộc phải yên tĩnh, khôi phục đối thoại bình thường.
Sau đó hai người lần lượt nói về cuộc sống của mình trong thời gian gần đây, bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Rất nhanh trời đã về khuya, Carlos nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 10 giờ rồi, cậu lưu luyến mở miệng, “Bella, anh, anh tiễn em, đưa em về nhà.”
Nào ngờ Tô Thanh Gia trực tiếp từ chối, điều đó khiến cho trái tim nhỏ của Carlos loạn tung tùng phèo, “Có phải chú không thích chúng ta đi với nhau? Vậy anh tiễn em đến nhà rồi sẽ đi ngay, sẽ không để cho họ nhìn thấy đâu.”
Tô Thanh Gia vẫn lắc đầu, cô vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng nói: “Sợ là em không thể về được rồi, em ở lại đây được không?”
Chàng trai tóc vàng lập tức ngơ ngác, ở, ở nhà cậu, ở lại! Cậu gãi đầu một cái, mặt đỏ rực lên, “Việc này, việc này nhanh quá rồi, em, em còn nhỏ, anh….”
Đây là đang muốn mời gọi cậu? Cậu rất muốn, nhưng mà, cậu đã đồng ý với cha mẹ cô, không thể, tuyệt đối không thể thế này thế nọ được.
Cậu không thể vi phạm lời hứa.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thấy mặt Carlos có ẩn tình, Tô Thanh Gia biết cậu đã hiểu: “Lần này, em gạt thầy Louis với cha mẹ mà trở về, làm sao em dám quay về nhà!”
Nhất thời chàng trai tóc vàng như bị tạt một chậu nước lạnh, sự nhiệt tình bị dội tắt một cách miễn cưỡng, nhưng hương vị ngọt ngào lại lan tỏa, “Em..... Em vì anh nên mới về?”
Tô Thanh Gia nhíu mày: “Không phải vậy. Em về thăm Thẩm Kha.”
Chàng trai tóc vàng không thể giữ được niềm vui trong lòng, cậu nhìn cô, cắn cắn môi, cuối cùng quyết định thực hiện lời dạy “không chùn bước”, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tô Thanh Gia bị cậu làm cho hoảng hốt, cô nghĩ thầm, cuối cùng cậu cũng lại chuyển thành chủ động rồi?
Cô đã nói là tùy tâm trạng của cô rồi mà?
Carlos dần hồi phục lại tinh thần, hình xăm trên ngực hơi lộ ra: “Được rồi, buông ra đi, dẫn em đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, em không mang theo.”
“Không cần thiết, muộn thế này rồi không tiện đi đâu.”
“Cửa hàng tiện lợi 24 giờ.” Tô Thanh Gia dò xét cậu một chút, “Đi thôi. Một lát thôi.”
Carlos cao to khỏe mạnh, một thiếu nữ nhỏ tuổi sao có khả năng làm cậu động đậy.
“Anh không đi vậy em tự mình đi mua.” Tô Thanh Gia buông tay.
“Đừng, anh......” Carlos vội đứng lên, gấp đến mức dép lê bị cậu đá ra, rồi lại chật vật xỏ lại.
Tô Thanh Gia cẩn thận đánh giá thần thái của cậu, lại nhìn hai cái gối ôm rơi xuống thảm, cô chợt nhớ tới thời gian trước Carlos từng hỏi cô thích dùng sữa rửa mặt gì: “Anh mua hết rồi?”
Carlos kéo kéo góc áo, lặng lẽ cúi đầu.
Hành động đó của cậu khiến Tô Thanh Gia khá vui mừng, “Anh không chỉ mua dép lê, mà còn mua cả những đồ dùng khác?”
“Ừ ~” Carlos ngượng ngùng thừa nhận, lập tức đi lấy những đồ vật vừa giấu ở trong ngăn kéo ra, tựa như đang dâng hiến kho báu cho Tô
Thanh Gia.
Tô Thanh Gia nhìn áo ngủ thêu hoa anh đào màu hồng, cả người tối lại.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bạn trai cô là một tên ngốc không có mắt mũi?
Bây giờ còn có thể trả hàng không?
Tắm xong, Tô Thanh Gia hài lòng mặc đồ ngủ vào, nó rất vừa vặn, chất liệu lại rất thoải mái, cô chống nạnh đứng trước gương nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thỏa mãn quay về phòng ngủ.
Cách nhau một bức tường, Carlos không thể ngủ ngon được, hiện giờ cậu rất hận bản thân mình vì đã chọn phòng cách âm tốt như vậy, giờ đây cậu không thể nghe thấy âm thanh gì phát ra từ phòng của Bella, cậu liền thấy bế tắc trong lòng.
Cậu rất muốn phá vỡ bức tường, nhưng laị sợ bị Bella mắng, nên đành ngoan ngoãn nằm trên giường hồi tưởng lại dư vị của nụ hôn tối nay.
Vừa chân thật lại ngon và ngọt.
Khi đó, cậu lặng lẽ mở mắt ra, khuôn mặt cô rực rỡ như bông hoa anh đào, hàng mi rung rinh mang linh hồn cậu đi mất.
Lúc ôm eo cô, cậu cảm thấy nó rất nhỏ, vừa giống như cành liễu, lại giống như dàn dây leo triền miên, cứ thế dán vào cậu.
Tóc của cô trượt dài trên tay cậu, khiến cậu yêu thích mãi không thôi.
Carlos nghĩ đến nó nhiều lần, cuối cùng cắn góc chăn, ngủ thiếp đi.
Bella nằm trong căn phòng mà cậu tự tay trang trí, thật tuyệt vời khi họ được cùng nhau ở một chỗ.
Ngày hôm sau, khi Tô Thanh Gia tỉnh dậy Carlos đã sớm ra ngoài, tuy tối hôm qua cậu ngủ muộn, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tinh thần và khí thế hừng hực của chàng thanh niên, cộng thêm việc bạn gái đến thăm, cậu như được ăn mười bát canh bổ, bừng bừng khí thế đi tập luyện từ rất sớm.
Trước khi đi, cậu xuống tầng mua đồ ăn sáng, ghi một tờ giấy nhớ để Tô Thanh Gia không lo lắng, cô phải nghỉ ngơi thật tốt để tối còn đến xem cậu đá bóng.
Tô Thanh Gia ăn bữa sáng, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Tuy nói là lặng lẽ trốn từ Mĩ về, nhưng quần áo gì cô cũng mang theo. Lúc này, chắc Louis vẫn cho rằng cô đang ở trong khách sạn ở New York.
Rửa mặt một hồi, Tô Thanh Gia mặc một cái váy trắng vào, bên hông thắt thắt lưng màu xanh nước, trông rất nhã nhặn.
Carlos thuê một căn hộ rất lớn, đầy đủ các thiết bị, dù không có piano, nhưng được xem phim ở Tây Ban Nha đã là quá tốt rồi.
Tô Thanh Gia ôm gối con hổ, ngồi trong phòng khách xem tivi.
Buổi chiều, Tô Thanh Gia đi tới sân bóng.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cầu thủ và huấn luyện viên của Barca đều biết Carlos có một cô bạn gái nhỏ, tình cảm giữa hai người rất tốt, vô cùng ngọt ngào, mỗi ngày Carlos đều gọi điện thoại hỏi thăm, chỉ có khi đó chàng trai tóc vàng mặt lạnh mới có thể trở nên dịu dàng.
Tuy nhiên mọi người đều chưa từng nhìn thấy Tô Thanh Gia, vì vậy lần này khi nữ chính vừa đến, tất cả mọi người đều vây lại xem, nhìn thấy Tô Thanh Gia, những chuyện bậy bạ đồi trụy muốn nói đều không dám nói ra, ai cũng tỏ ra thân thiện và hòa nhã. Tô Thanh Gia đã có kinh nghiệm từ kiếp trước nên ứng phó rất tốt, nhận được thiện cảm của mọi người.
Họ còn cười nói, sẽ vì Tô Thanh Gia mà để ý đến bạn trai của cô, sẽ không để cậu làm chuyện gì xấu.
Huấn luyện viên cũng thấy vui vẻ hơn, mấy ngày trước tâm trạng của Carlos không được tốt, tuy không ảnh hưởng tới đá bóng, nhưng vẫn khiến người khác phải lo lắng, sinh nhật cậu bạn gái cũng không tới, ông còn tưởng chuyện tình cảm của cậu xảy ra vấn đề gì, bây giờ biết Tô Thanh Gia đang ở nước ngoài mà vẫn bay về đây, ông cũng thấy yên lòng hơn.
Ông sợ tên Carlos hiền lành này không chịu được kích động, dẫn đến không có trạng thái và thể lực tốt nhất.
Nhưng sáng sớm hôm nay, việc tập luyện của Carlos lại trở nên tốt hơn bao giờ hết. Vì vậy, huấn luyện viên nảy ra ý nghĩ giao cho Carlos đảm nhận vị trí tiền vệ trung tâm, nhưng lại thấy kế hoạch cũ vẫn tốt hơn, nên ông tạm thời bỏ qua chuyện này.
Có điều nếu Carlos luôn duy trì được trạng thái này thì chàng trai tóc vàng sẽ không còn cách vị trí “hạt nhân” quá xa.
Trận đấu buổi tối, Tô Thanh Gia như thường lệ ngồi ở vị trí ưu tiên cho gia đình. Ngồi trên băng ghế dự bị, Carlos cười xán lạn nhìn cô, ống kính vô tình quét về phía thiếu niên tóc vàng đẹp trai nhiều lần.
Bình luận viên còn thú vị trêu chọc, “Đây là cầu thủ mới của Barca trong mùa giải này, đó là Carlos Rubio đến từ Barcelona, anh mang áo số 23, đá vị trí tiền vệ, năm nay mới mười sáu tuổi, tôi vừa xem qua, tài liệu ghi, hôm qua là ngày cậu đón chào sinh nhật thứ 17, chúc mừng cậu.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Về tài năng của cậu, chúng tôi vẫn chưa có số liệu cụ thể, có điều nhìn vào chiều cao và ngoại hình của cậu, hợp đồng mua bán này Barcelona kiếm được không ít lợi. Nói đùa vậy thôi, chúng ta cùng trở lại đề tài chính.”
“Hãy chờ đợi màn trình diễn của cậu trong tương lai.”