Xe hơi màu đen rất phổ biến, biển số xe là số địa phương, không hề nổi bật.
Cửa sổ xe mở ra một khe hở nhỏ có từng làn khói nhẹ đang bay ra.
Cô không dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước, khi bước qua chiếc xe cô ngửi được mùi thuốc lá đậm đặc.
Có hai dáng người mơ hồ ở trong xe.
Đối với Tưởng Thiên Du cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc, xem ra sự nghi ngờ của cảnh sát với Chu Nhã lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, dù sao thì người bình thường không thể hưởng thụ dịch vụ được cảnh sát theo dõi hai tư trên bảy như này nha.
Cô bình thản về nhà nhưng trong lòng lại thấy khá khó khăn, vốn định tối nay dành thời gian đi tới Anh Hoa Uyển một chuyến mà xem ra không tiện lắm rồi.
Tưởng Thiên Du bắt đầu ung dung thái cà rốt trong bếp.
Khi thả cà rốt vào nồi thịt bò sôi sùng sục tự dưng cô nghĩ ra gì đó rồi nghiêng đầu vỗ tay, trên khuôn mặt thanh tú thuộc về Chu Nhã lộ ra một nụ cười nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Đêm khuya.
Đường nhỏ trong khu nhà đã chẳng có bao nhiêu người đi lại, trừ tiếng chó mèo hoang thi thoảng vang lên thì đều chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
Rầm!Một cánh cửa đơn bị đóng mạnh lại khiến đèn cảm ứng trên hành lang sáng bừng lên.
Ánh đèn chiếu sáng một khoảng trước cửa, nếu có người nhìn kỹ thì có thể thấy một thân hình nhỏ xinh mặc một cái áo choàng nhỏ, đúng là Tưởng Thiên Du ăn uống no nê xong thay một bộ quần áo vận động thoải mái.
Cô ra ngoài rồi ngó trước ngó sau ở cửa một lát, bộ dạng lén lút kia làm người ta khó mà không suy nghĩ nhiều được.
Không lâu sau cô bước nhanh ra khỏi khu nhà trèo lên một chiếc xe taxi, vậy là đã biến mất vào màn đêm mênh mông rồi đó.
Nửa tiếng sau taxi dừng lại, Tưởng Thiên Du xuống xe đứng ở ven đường nhìn nhìn về khoảng không mịt mờ rồi kéo mũ xuống đi thẳng vào trong hẻm nhỏ.
Ngõ nhỏ bên khu nhà cũ của thành phố Giang vốn rắc rối phức tạp, vài chỗ đèn đường không được tu sửa thường xuyên nên lại càng khó đi.
Tiếng hít thở của hai người đằng sau càng thêm thô nặng, cả hai dừng ở ngã tư không nhịn được mà liếc nhau một cái và đều nhìn thấy sự thất bại và lo lắng trên mặt người kia.
Không do dự nhiều, một trong hai người móc điện thoại ra gọi cho người nào đó, vài giây sau quay sang hướng đối diện trầm giọng nói: “Đội trưởng Kỳ, người của chúng ta… Bị cắt đuôi rồi!”Kỳ Tử Ngang ở Cục Cảnh Sát thành phố Giang xa xa sau khi nghe được cuộc điện thoại này cơn buồn ngủ bị dọa sợ đi hơn nửa: “Vị trí?”Vừa nghe giọng nam dồn dập