Lúc Hứa Cảnh Niệm lười biếng không học tập sẽ nằm nhoài trên bàn ngắm bạn trai của mình, thỉnh thoảng lấy ngón tay chọc vào mu bàn tay Tạ Viễn, sau đó lập tức rụt về, chọc một cái, Tạ Viễn dừng bút.
"Gì đó?"
Mỗi lần chọc đều sẽ được đáp lại, Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, vùi mặt dưới cánh tay, không hề trả lời.
Sau đó đưa qua một tờ giấy.
Tạ Viễn liếc mắt, khóe mắt hơi cong một chút.
[Đến tối khi về nhà có thể có hôn ngủ ngon nữa được không?]
Hứa Cảnh Niệm nghiêng tai nghe, nghe một tiếng "Ừ" trầm thấp.
Hứa Cảnh Niệm vui vẻ, sau đó ngoẹo cổ nhìn thấy Tạ Viễn nhét tờ giấy vào trong túi.
???
Hứa Cảnh Niệm đến gần một chút, đỏ mặt nói: "Cậu đưa tờ giấy lại cho tớ."
Nội dung quá xấu hổ!
"Không trả." Tạ Viễn cây ngay không sợ chết đứng, dáng vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không ngờ Tạ Viễn sẽ nói như thế.
"Tại sao?" Hứa Cảnh Niệm còn muốn ngoan cường.
Khoé miệng Tạ Viễn hơi nhếch lên, ngòi bút đang viết những chữ rất uy quyền trên giấy, nói: "Sau này dùng để uy hiếp cưng."
"Uy hiếp tớ, tớ có gì mà để uy hiếp?" Hứa Cảnh Niệm không hiểu nói.
Tạ Viễn cười nhẹ, đưa vở qua, bên trên viết: Uy hiếp cưng phải trở thành người làm ấm giường cho tôi mỗi ngày.
Hứa Cảnh Niệm ghé qua xem, mặt đỏ rần.
Cậu giả vờ ho khan một tiếng, lấy bút tẩy xoá chữ Tạ Viễn viết, vở bị tẩy đến biến dạng.
Tạ Viễn cười, dò hỏi: "Không muốn à? Cho nên mới nói đây là uy hiếp."
Thế này sao lại là uy hiếp được, rõ ràng là thưởng.
Hứa Cảnh Niệm thầm nghĩ trong lòng.
Nữ sinh bàn trước đột nhiên xoay người, làm Hứa Cảnh Niệm đang cầm bút tẩy giật mình.
Nữ sinh thậm thụt vẫy tay với Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm ngồi thẳng lưng.
"Mấy cậu nói, uy hiếp, là uy hiếp gì á?"
Nữ sinh nghe trộm Hứa Cảnh Niệm và Tạ Viễn nói chuyện suốt cả buổi, nhưng nói mãi mà chẳng nghe được gì, cũng quá mất hứng.
Tạ Viễn liếc nhìn nữ sinh, mím môi, hơi nhướn mi.
Hứa Cảnh Niệm chớp mắt mấy lần, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu nghe hết rồi hả?"
May mà cậu và Tạ Viễn thông minh, liên quan đến chuyện cơ mật đều là viết vào giấy.
Nữ sinh ừ một tiếng, hóng hớt hỏi: "Cái gì dzạ?"
Hứa Cảnh Niệm đoán mò một cái: "Uy hiếp tớ học hành cho giỏi."
Tạ Viễn cười khẽ.
Hứa Cảnh Niệm hơi mất tự nhiên, "Thế thôi đó, tớ muốn học."
Lúc nữ sinh quay người về còn nói: "Tớ không tin.
Tính nô* thì còn tạm được." Nữ sinh nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hứa Cảnh Niệm nghe thấy.
* Nô lệ tình dục.
Không được bình thường khi trong lớp.
Uy hiếp làm tính nô, với người làm ấm giường không khác gì nhau ha? Vậy có phải cần làm mỗi ngày không?
Mỗi ngày mà nói, cho dù cậu là song tính cũng không thể chịu nổi nhỉ? Thế nhưng, cậu chắc chắn cũng không cần nói với Tạ Viễn rằng giai đoạn phát tình của cậu sắp đến, dù sao thì ngày nào cũng làm, có khi nào cậu không còn phát tình luôn không?
Nhưng nếu vậy, mỗi ngày gọi cậu chủ Tạ Viễn, sau đó mỗi lần làm tình, cậu còn phải dùng kính ngữ?
Xin ngài nhẹ một chút.
Xin ngài đút sâu một chút.
Hình như tính nô bị nhốt lại thì phải? Không được đi đâu, chỉ ở nhà.
Ở nhà, cậu nên làm gì đây?
Hứa Cảnh Niệm nghĩ, mặt đỏ ửng không vơi đi.
"Hứa Cảnh Niệm."
Giáo viên trên bục giảng nhăn mày kêu Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm từ trong xấu hổ lấy lại tinh thần, mờ mịt đứng lên.
"Đi ra ngoài nói chuyện."
Hứa Cảnh Niệm: "....."
Hình như cậu thất thần lại bị thấy được.
Lúc lướt qua Tạ Viễn còn bị Tạ Viễn khẽ kéo tay.
Hứa Cảnh Niệm cúi đầu cũng không dám thở mạnh, ra khỏi cửa thì giáo viên cũng đi ra.
Hứa Cảnh Niệm cụp mắt, điệu bộ "Trò sai rồi".
"Hứa Cảnh Niệm, có phải trò có tình cảm gì với bạn cùng bàn đúng không? Vào lớp mới 20 phút, nhìn người ta hết 20 phút.
Còn đỏ mặt.
Không chỉ một lần."
Hứa Cảnh Niệm bỗng chốc hoảng rồi, mở miệng định phủ nhận.
Nhưng giáo viên lại nói tiếp: "Thầy không can thiệp việc các trò thích nam hay nữ.
Tình yêu tuổi học trò không đáng tin cậy cũng có rạn nứt thì mới tồn tại được đến cuối cùng.
Hứa Cảnh Niệm, trò bây giờ chủ yếu là cải thiện điểm số của bản thân, trò nhìn thành tích của mình với Tạ Viễn xem.
Thời đi học, thành tích chính là ngưỡng cửa biết không?"
Hứa Cảnh Niệm nghiêm túc gật đầu.
Giáo viên ừ một tiếng, yêu cầu Hứa Cảnh Niệm viết bản kiểm điểm cho mình.
500 chữ là được.
Hứa Cảnh Niệm buồn bã bên ngoài.
Còn chưa bắt đầu ngẩn người thì nhìn thấy một đôi giày thể thao quen thuộc, Hứa Cảnh Niệm hớn hở ngẩng đầu.
"Tạ Viễn!"
Tạ Viễn ừ một tiếng, đứng bên cạnh Hứa Cảnh Niệm.
Giáo viên lại đi ra, cảnh cáo