Thứ hai đến lớp, quả nhiên bạn trai giận dỗi.
"Sai rồi."
Tạ Viễn sửa bài tập đã giao cho Hứa Cảnh Niệm vào thứ bảy, hắn gần như không gạch chéo dưới câu hỏi điền vào chỗ trống, mà còn gạch chéo từng bước làm, nhìn thấy mà giật mình.
Hứa Cảnh Niệm muốn ngăn hành vi này lại: "Vài cái có lệ là đủ rồi, gạch nhiều như vậy, rối mắt lắm á."
Tạ Viễn nhìn sang, Hứa Cảnh Niệm thu tay về.
"Em họ có thể dạy cậu làm bài không?"
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, lại đưa tay qua đi kéo kéo đồng phục của Tạ Viễn: "Cậu có thể dạy." Một mặt lấy lòng.
Tạ Viễn lạnh lùng không lên tiếng, tiếp tục gạch chéo.
Hứa Cảnh Niệm có chút xấu hổ, kéo Tạ Viễn, muốn để Tạ Viễn dừng ngay hành động gạch chéo bài của cậu.
Nhưng Tạ Viễn khư khư cố chấp, còn kêu Hứa Cảnh Niệm đếm xem có bao nhiêu dấu gạch chéo.
Hứa Cảnh Niệm: "..."
Hứa Cảnh Niệm nằm sấp xuống, không đếm.
"Rõ ràng hôm qua cậu vẫn quan tâm chăm sóc tớ, hôm nay đã chê tớ.
Mà cậu còn là....." Hứa Cảnh Niệm chưa nói hết bạn trai của tớ, nhưng đã lộ rõ vẻ mất hứng.
Tạ Viễn liếc nhìn Hứa Cảnh Niệm, nhẹ giọng nói: "Không đếm thì thôi." Nói xong liền cất bài làm đi, Hứa Cảnh Niệm vội vàng đứng lên, "Này này này, tớ đếm.
Ai nói không đếm đâu."
Đàn ông con trai căng được nhùng được.
Mà không thể để cho Tạ Viễn tức giận được.
Hứa Cảnh Niệm dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Viễn, đếm từng cái gạch chéo, cố ý bỏ qua hai cái đã bị Tạ Viễn tóm được.
Hứa Cảnh Niệm ủ rũ: "36 cái.
Ok, Tạ Viễn cậu đã thành công đả kích niềm tin của tớ."
Tâm trạng Tạ Viễn tốt hơn đôi chút, vẫn lạnh nhạt hỏi Hứa Cảnh Niệm: "Sai nhiều thế này còn không thấy ngại hả?"
Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài bên cạnh ủ rũ gật đầu, "Ngại."
"Tạ Viễn, sau này tớ sẽ đến tìm cậu để học tập mỗi ngày."
Tạ Viễn cong khóe môi, không trả lời Hứa Cảnh Niệm.
"Tạ Viễn ~ "
Không để ý tới.
"Tạ Viễn!"
Vẫn phớt lờ.
Hừ.
Cậu cũng rất nóng tính đó!
Hứa Cảnh Niệm nghiêng đầu nằm nhoài trên bàn không để ý tới Tạ Viễn, nhưng cậu không kiên nhẫn được như Tạ Viễn, một tiết không để ý tới Tạ Viễn đã là cực hạn của cậu.
Hứa Cảnh Niệm không thể làm gì khác hơn là chủ động làm hoà, nhân lúc mọi người trong lớp cúi đầu viết bài, Hứa Cảnh Niệm dùng áo khoác của mình làm vật che chắn, mò chân Tạ Viễn.
Tạ Viễn không phản ứng.
Hứa Cảnh Niệm không ngừng cố gắng, lại nhéo một cái.
Hứa Cảnh Cảnh Niệm quan sát biểu cảm của Tạ Viễn, cúi đầu viết bài, vẫn không có gì thay đổi.
Hứa Cảnh Niệm lặng lẽ dời lên trên, bỗng bị