Đến chiều Hứa Cảnh Niệm không buồn ngủ, cũng là ngàn năm một thuở, có thể nghe giảng đầy đủ.
Nhưng cậu muốn nằm nghỉ ngơi, cơ thể mềm nhũn không có chút sức, cậu liếc mắt nhìn Tạ Viễn nghiêm túc, sau đó lập tức chống người ngồi thẳng lưng.
"Không thoải mái thì nghỉ ngơi đi."
Phòng học tĩnh lặng, giọng Tạ Viễn vô cùng rõ ràng, nhưng chỉ đối với Hứa Cảnh Niệm.
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu một cái, nói nhỏ: "Không nghe giảng nữa, tớ thật sự không thi đậu đại học."
Tạ Viễn liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm kéo áo khoác lên trên cùng, che cổ.
Chỉ cần Tạ Viễn biết, ở trong đó, có dấu vết mà hắn lưu lại.
Tạ Viễn cụp mắt, giọng nói trầm thấp: "Sẽ không, tôi giảng còn dễ hiểu hơn giáo viên."
Hứa Cảnh Niệm ngây ngẩn cả người, ý của Tạ Viễn là..
Muốn dạy thay sao? Hứa Cảnh Niệm hớn hở vài giây mới rất không tình nguyện lắc đầu nói: "Khó khăn lắm tớ mới không ngủ gật trong lớp, cậu đừng khuyên tớ linh tinh."
Hứa Cảnh Niệm vượt qua cám dỗ, nói rất ngay thẳng.
Mà giọng cậu rất nhỏ, vo ve rầm rì, như mèo con làm nũng.
Lòng Tạ Viễn mềm mại, hắn ừ một tiếng, tiếp tục viết viết vào trong vở.
Hứa Cảnh Niệm lén nhìn sang, là cuốn sổ ghi ghép vật lý mà cậu có thể hiểu được.
Sao Tạ Viễn còn làm cái này nữa.
Hứa Cảnh Niệm ngáp một cái, đầu trống rỗng, mí mắt đánh nhau, sự thực chứng minh cậu không cần bị thuyết phục, tự cậu ngủ, rồi khịt mũi, rất nhỏ, nếu như không lắng nghe sẽ không nghe thấy.
Quá buồn ngủ, cũng quá mệt mỏi.
Tạ Viễn nghe Hứa Cảnh Niệm ngáp, một lòng làm hai việc.
Tối về nhà cũng là Tạ Viễn đưa về.
Cậu nói có thể ngồi xe buýt, nhưng Tạ Viễn không yên tâm, nhất định phải đi với cậu.
Tối đến Tạ Viễn phải đi làm thêm, cậu còn quan trọng hơn cả tiền.
Hứa Cảnh Niệm đầu dưa xoay một cái, tâm trạng siêu tốt.
Sau khi xuống xe buýt đều là Tạ Viễn cõng cậu, đến cửa tiểu khu mới thả xuống, nhưng chân cậu vừa chạm đất, đi suốt dọc đường, hoa huy*t phía trước lại quần ma sát làm nhói lên.
Hứa Cảnh Niệm xấu hổ nói tạm biệt với Tạ Viễn rồi chạy về nhà.
"Về rồi đó hả? Đợi lát nữa ăn cơm."
Mẹ cậu mặc tạp dề đang nấu cơm trong nhà bếp.
Hứa Cảnh Niệm dạ một tiếng, lại chạy chậm về phòng của mình, sau đó khóa trái.
Hứa Cảnh Niệm ngồi trên băng ghế, cậu từ từ cởi quần xuống, phía trước đã sưng lên.
Cậu cầm lấy thuốc mỡ bị bỏ vào trong cặp sách, xoa nhè nhẹ, man mát, quả nhiên thoải mái không ít.
Giữa lúc xoa thuốc, điện thoại di động của Hứa Cảnh Niệm vang lên một tiếng, là lời mời kết bạn.
Đến từ [Tư Niệm], tên lúa thấy ớn.
Ảnh