Chỉ cách một bức tường lại như hai thế giới khác biệt, bên này hoang tàn vắng vẻ, chỉ có cỏ dại.
Cách đó không xa, có thể nhìn đến rừng cây.
Mặt trời ở đỉnh đầu, nhưng không biết vì cái gì, Nguy Dã cảm giác có chút rét run.
“Không bằng đi xem một chút, coi như tản bộ.” Nguy Dã nhấc chân, lại dừng lại, dưới chân là cỏ dại.
Nếu là dẫm lên cứt chó phải làm sao bây giờ.
“Tẩu tẩu đi phía sau ta đi.” Tạ Thúc Vân cảm thấy bộ dáng phát sầu của hắn có vài phần đáng yêu.
Cỏ bị Tạ Thúc Vân dẫm sụp xuống, Nguy Dã dẫm lên dấu chân y.
Nghĩ thầm Tạ Thúc Vân nhìn tuổi trẻ, thế nhưng cũng biết chăm sóc người khác.
Hai người một trước một sau đi đến bên cạnh rừng cây, trên cây phành phạch một con quạ đen, ở trên cao nghẹn ngào hót vang.
Lá cây ở trong gió rào rạt, bên ngoài chỉ là một cánh rừng bình thường.
Tạ Thúc Vân ánh mắt ngưng tụ, kinh ngạc nói: “Nơi này âm khí rất nặng, giống bãi tha ma.”
“Bãi tha ma?” Ba chữ cùng với câu chuyện kinh dị hiện lên trong đầu Nguy Dã, hắn hơi sợ mà lui về phía sau một bước.
Khi xem bản đồ, biết nơi này chính là nơi Tạ Văn Tu thường xuyên tới hấp thụ âm khí.
Sẽ không có quỷ ở bên trong đi?
“Tẩu tẩu rất sợ quỷ?” Tạ Thúc Vân cười một cái, nói: “Nơi này âm khí quá nặng, không tốt đối với thân thể ngươi, chúng ta về đi.”
Tạ Văn Tu tán đồng gật gật đầu, y cùng người đệ đệ này chưa từng tiếp xúc, trong khoảng thời gian này phát hiện đối phương vẫn là tương đối trầm ổn.
Hai người đi theo đường cũ, trèo tường trở về.
Tạ Thúc Vân nhảy xuống thật sự quá nhẹ nhàng, Nguy Dã ở thang còn thừa một nửa, nhịn không được cũng nhảy theo.
Nhưng hắn quên phía trước chân còn đang mềm, thình lình từ chỗ cao nhảy xuống.
Tạ Thúc Vân kịp thời đỡ hắn một phen.
“Cảm ơn ngươi.” Nguy Dã nhẹ nhàng thở d.ốc, gương mặt càng đậm màu hoa đào, trong mắt tràn ngập sự hưng phấn.
Tạ Thúc Vân lần đầu tiên nhìn thấy vị đại tẩu trên danh nghĩa này là vào thất đầu của đại ca.
Từ xa lạ đến quen thuộc, cho tới bây giờ, y nhìn Nguy Dã một mình một người quản lý Tạ gia, gầy yếu bả vai lại cứng cỏi, hiện giờ đã không có gì có thể trói buộc hắn.
Hắn đã dần dần đi ra khói mù, như mẫu đơn nở rộ cánh hoa, càng thêm xinh đẹp.
“Tẩu tẩu nên cười nhiều chút.” Tạ Thúc Vân mỉm cười nhìn hắn nói: “Tâm trạng thả lỏng mới tốt cho cơ thể, hơn nữa lúc ngươi cười rất đẹp.”
Nguy Dã lúc này mới ý thức được hai người dựa có chút gần, hắn lui ra phía sau một bước một mình đứng vững, bật cười: “Kỳ quái, nhị đệ cũng nói những lời này.
Ta ở trong mắt các ngươi chẳng lẽ là gương mặt khổ qua sao.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính của Tạ Quân Nhai: “Đại tẩu còn nhớ rõ lời ta nói? Thật làm ta thụ sủng nhược kinh.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Nguy Dã thân thể hơi cứng, quay đầu lại liếc mắt nhìn y: “Nhị đệ tới tản bộ ngắm hoa?”
“Đúng vậy.” Tạ Quân Nhai cười nhìn hắn: “Ngày mai liền phải rời khỏi An Thành, trước khi rời nhà muốn lại xem cảnh sắc trong nhà.”
Lời này không có gì không ổn, nghe vào trong tai Tạ Văn Tu lại là đùa giỡn.
Y áp chế khí lạnh quanh thân, nhìn Tạ Quân Nhai đến gần Nguy Dã, y bị đẩy lùi về phía sau.
Làm y cảm thấy an ủi chính là, Nguy Dã cũng không cho Tạ Quân Nhai sắc mặt tốt: “Ta liền không quấy rầy nhã hứng của ngươi, nhị đệ cứ tự nhiên.”
Tạ Quân Nhai dừng lại bước chân, chỉ có thể nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi.
Như là phía sau hắn đang có một con chó lớn đuổi theo, Tạ Quân Nhai vì liên tưởng này mà cười nhẹ một tiếng.
“Nhị ca làm tẩu tẩu không vui?” Tạ Thúc Vân nhìn thẳng y nói: “Tẩu tẩu không phải người dễ giận, nhị ca vẫn là đừng trêu chọc hắn.”
Đối mặt với người cùng chung huyết thống Tạ Quân Nhai, Tạ tam gia vô điều kiện lựa chọn giúp đỡ tẩu tẩu.
Nói xong câu đó, liền đuổi theo Nguy Dã.
Tạ Quân Nhai nhướng mày, cười nhạo một tiếng: “Giống côn trùng theo đuôi.” Hắn cũng không đem tuổi trẻ đệ đệ này để vào mắt.
Từ quản gia đứng ở một bên nghe thấy hai vị thiếu gia tranh cãi, cúi đầu lau mồ hôi, cúi đầu chào hỏi Tạ Quân Nhai, liền cũng chạy nhanh đuổi theo Nguy Dã.
“Đương gia, bẫy đã đặt xong, ta cũng kêu người trực đêm ở chung quanh, để tránh có trộm từ lỗ chó chui vào.”
“Từ quản gia làm việc luôn thoả đáng, ta rất yên tâm.” Nguy Dã khen ông một câu, vừa lúc có vấn đề muốn hỏi: “Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi ở Tạ gia nhiều năm, có biết khu rừng cây kia?”
Từ quản gia hồi ức một lát, trả lời: “Ta nhớ rõ nơi đó trước kia là một bãi tha ma.”
Thật đúng là bị Tạ Thúc Vân nói trúng, Nguy Dã nhìn y một cái, Tạ Thúc Vân cũng không kinh ngạc, hỏi tiếp: “Hiện tại thì sao?”
“Ba mươi năm trước lão gia xây nhà ở chỗ này, mời người đem thi thể trên núi an táng.” Từ quản gia nhắc tới Tạ phụ, vẻ mặt tôn sùng: “Lão gia chính là An Thành nổi danh đại thiện nhân, ông ấy trước kia thường xuyên nói, tiền kiếm được sẽ làm từ thiện.
Thế đạo loạn, có chút người nghèo không có con cái, phơi thây nơi hoang dã cũng không ai quản, ông ấy liền bỏ vốn xây Bác Cốt Tháp ở trong thành, mướn đạo sĩ nhặt xác cho người nghèo khổ, niệm kinh siêu độ, làm cho bọn họ không đến mức bị chó hoang ngậm đi.”
Tạ Thúc Vân gật gật đầu: “Này thật là âm đức không nhỏ.”
Âm đức lớn như vậy, như thế nào sẽ chết sớm như vậy?
Nguy Dã mơ hồ cảm thấy Tạ phụ Tạ mẫu chết có chút kỳ quặc, trong trí nhớ thân thể hai người rất khỏe mạnh, lại là bệnh cấp tính đột nhiên qua đời.
Tất cả mọi người nói là Tạ Văn Tu khắc chết cha mẹ, nhưng Nguy Dã không quá tin cách nói này.
“Không đúng a, hệ thống, ta rõ ràng là công lược, như thế nào còn phải đi còn phải trinh thám xử án?” Hắn cảm thấy đầu trọc: “Việc này không phù hợp đối với nhân tài như ta.”
001:【…… Ngươi có tài gì? 】
“Ta đánh nhau rất lợi hại a.” Nguy Dã quơ quơ nắm tay: “Nếu là tới thế giới dùng võ lực để nói chuyện, ngươi liền sẽ biết.”
001 ở trong lòng nói ngươi chọn sai kỹ năng, đánh nhau lợi hại không có trợ giúp gì cho việc công lược.
Bất quá…… kỹ năng công lược của Nguy Dã đã rất lợi hại.
001 tự hỏi một chút, một ý nghĩ hiện lên trong lòng: Nó thật vui vì trước khi hết năng lượng, đã gặp được Nguy Dã.
Tạ Thúc Vân đi theo Nguy Dã trở về phòng hắn, lần này cẩn thận kiểm tra một lần.
“Ngươi thường xuyên mơ thấy ác mộng sao?”
Nguy Dã hàm hồ trả lời: “Cũng không tính thường xuyên, có hai lần, có chút ngủ không ngon giác.”
“Trong mơ có cái gì đặc biệt sao?”
Nguy Dã khó có thể mở miệng: “Chính là cảm giác trên người thực nặng, trước mắt thực tối……”
“Nghe giống như bị bóng đè.” Tạ Văn Tu không nghĩ bị phát hiện, lúc này đứng thật sự xa, âm khí còn tàn lưu trong phòng không có khiến cho