Tiết Quang Vũ đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, bên chân túi hành lý cao nửa người.
Khi nhìn thấy vết thương của Nguy Dã, đồng tử co rút.
Nguy Dã đối với y cười: “Chào ông chủ.”
Tiết Quang Vũ chỉ là gật đầu, dời đi tầm mắt.
Ngón tay ở trong túi siết chặt, ngắn ngủn mấy chục giây có vẻ trở nên thật dài.
Thang máy chậm rãi đi lên, bỗng nhiên nhẹ lay động một cái rồi đình trệ giữa hai lầu.
Nguy Dã thở nhẹ, thanh âm khẽ run: “Thang máy như thế nào hỏng rồi?”
Hệ thống vừa muốn nói cho hắn không nguy hiểm, liền nghe hắn ở trong lòng “Oa” một tiếng: “Thang máy thật hiểu chuyện nga.”
Hệ thống im lặng.
Tiết Quang Vũ hung hăng xoa thái dương, trong thanh âm là khó có thể che giấu bực bội: “Hẳn là không phải trục trặc, đèn không tắt.”
“Kia làm sao bây giờ?” Nguy Dã có chút hoảng loạn, ý thức được chính mình không phải một mình, lại thực mau tìm về trấn tĩnh, lẩm bẩm: “Đúng rồi, có nút khẩn cấp.”
Hắn ấn cái nút màu vàng trong thang máu, vươn bàn tay nguyên bản đang giữ miệng vết thương lên.
“Ngươi đừng nhúc nhích!” Người phía sau chợt lớn tiếng nói.
Nguy Dã hoảng sợ, rút bả vai, ủy khuất lại khó hiểu: “Nga.”
Hắn liếc mắt nhìn ông chủ đột nhiên hung dữ, trên mặt mang ra hơi sợ, quên mất trong tay miệng vết thương.
Mắt thấy máu tươi tí tách tí tách nhỏ giọt tới, Tiết Quang Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nói: "Giữ chặt vết thương thế của ngươi, ta tới.”
“A…… Cảm ơn ông chủ quan tâm.” Nguy Dã nhích ra vị trí khác.
Tiết Quang Vũ chân dài bước qua hắn, ấn cái nút khẩn cấp.
Sau tiếng sàn sạt, kết nối với phòng điều khiển.
Biết được ông chủ bị nhốt ở trong thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, nhân viên bảo trì không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi, chúng ta lập tức khởi động lại!”
Tiết Quang Vũ xoa bóp giữa mày: “Mất bao lâu?”
“Chỉ cần mười phút!” Đối diện truyền đến thanh âm dồn dập thao tác.
Thời gian phảng phất bị kéo dài thêm, làm người khó có thể chờ đợi.
Ánh lửa chợt lóe, Tiết Quang Vũ trong tay xuất hiện một điếu thuốc.
Sương khói dần dần tràn ngập, Nguy Dã bị sặc đến ho nhẹ một tiếng, y lạnh nhạt nói: “Xin lỗi.”
Nói xin lỗi, lại không đem thuốc lá dập tắt, càng giống như đang nói “Mong ngươi kiên nhẫn”.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay có thể nhìn đến dây gân màu xanh nhạt, rất có mỹ cảm.
Nguy Dã nhìn sườn mặt lãnh đạm của y, hy vọng về sau đối tượng công lược đều có tiêu chuẩn thế này.
Chẳng được bao lâu, hút xong hai điếu thuốc, hộp thuốc không còn gì.
Tiết Quang Vũ tay phải ngón trỏ xoa ngón giữa, giảm bớt khó chịu trong lòng.
Gai ngược sắc bén cứng rắn, Nguy Dã lại là từ chỗ cao nhảy xuống vết thương sâu hơn so với tưởng tượng.
Hắn dùng cổ tay áo gắt gao đè lại miệng vết thương, máu lại chảy ướt vải dệt, tràn ra khe hở ngón tay.
Không gian bế tắc nhỏ hẹp tăng thêm sinh lý cùng tâm lý phản ứng, Tiết Quang Vũ làm như thế nào đều không thể quên còn người khác đang tồn tại, cho dù không nhìn, nhưng cũng có thể nghe được thanh âm máu nhỏ giọt trên mặt đất.
Y nhìn thoáng qua Nguy Dã, thiếu niên hoạt bát khi chào hỏi đã biến mất không thấy, màu môi tái nhợt, giống như cánh hoa đang dần dần khô héo.
Tiết Quang Vũ bỗng nhiên đến gần, trong tay lấy ra một con dao nhỏ, lưỡi dao sắc bén ánh hàn quang lập loè.
“Ngươi muốn làm gì?!” Nguy Dã cả kinh lui về phía sau, lại quên phía sau chính là tường, cái ót đập ra một tiếng trầm vang.
Khóe mắt ứa ra nước mắt.
Tiết Quang Vũ sách một tiếng: “Khóc cái gì, ta không giết người.”
Nguy Dã đau đến hai mắt đẫm lệ mông lung, tâm nói đại ca ngươi tùy thân mang theo dao đâu.
“Đừng nhúc nhích.” Cao lớn thân hình bao phủ xuống, bóng thật sâu.
Ở Nguy Dã khẩn trương nhìn y, Tiết Quang Vũ chỉ nắm nhẹ cổ áo hắn: “Cái áo này sạch sẽ sao?”
Khoảng cách rất gần, Nguy Dã ngửi được hương thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người đối phương, rất mát lạnh rất dễ ngửi.
Nguy Dã mờ mịt gật đầu.
Bên hông chợt lạnh, áo khoác đồng phục bị kéo lên.
“Ông chủ, từ từ ——” hắn muốn giãy giụa, nhưng dễ dàng bị khống chế, bên trong màu trắng áo sơmi cũng bị kéo lên.
Lưỡi đao tới gần, Nguy Dã sợ tới mức lông mi đều đang run rẩy, eo ngẫu nhiên bị ngón tay sờ, kích thích đến da thịt hơi hơi run rẩy.
Sau đó hắn nghe được một tiếng giòn vang, đao cắt qua áo sơmi.
Tiết Quang Vũ xé xuống một cái mảnh vải, ném cho hắn nói: "Cột lên, cầm máu.”
“……” Mẹ nó.
Nguy Dã cắn mảnh vải, một tay lung tung băng bó miệng vết thương.
Lông mi hắn còn treo nước, ngẩng đầu nhìn Tiết Quang Vũ, mắt ửng đỏ hỏi: “Ông chủ, ngươi có phải hay không sợ máu a?”
Tiết Quang Vũ ánh mắt đen nhánh, giơ tay bóp bờ vai của hắn, không nhẹ không nặng: “Ngươi nói đi?”
Nguy Dã chớp chớp mắt: “Ta cảm thấy……”
Bàn tay đặt trên vai bỗng nhiên dùng sức, hắn bị bắt xoay người.
Người phía sau nói: “Một hồi đi bệnh viện băng bó, tiền xe, tiền thuốc men ta trả, khác cho ngươi nghỉ phép một tuần.”
Nguy Dã cong cong mặt mày, ngoan ngoãn mà câm miệng.
Sau một lúc lâu, bàn tay trên vai dời đi.
Tiết Quang Vũ rũ mắt nhìn sau cổ Nguy Dã, nơi đó vừa rồi bị y ma sát dù rất nhẹ nhưng vẫn tạo ra một vệt đỏ.
Màu đỏ nhạt dần, cuối cùng khôi phục màu trắng sứ, tựa như máu tươi trong trí nhớ cũng biến mất.
Trái tim đánh trống reo hò tại trong thời điểm này lại trở nên bình tĩnh.
Tiết Quang Vũ híp híp mắt, bỗng nhiên lại giơ tay nhéo một chút.
Nguy Dã “Ai u” một tiếng, che lại cổ quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn y.
Đúng lúc vào lúc này, cửa thang máy mở ra, Tiết Quang Vũ xoay người bước ra thang máy.
Trước cửa thang máy vây quanh một đám người, quản lý cùng nhân viên tu sửa đang kiểm điểm chính mình, chị Uông liên tục xin lỗi, chủ động nói: “Ông chủ, ta giúp ngài đem hành lý xách lên lầu!”
“Không cần, lần sau chú ý.” Tiết Quang Vũ bỏ qua mọi người, đẩy hành lý một mình rời đi.
Nguy Dã liền không đãi ngộ tốt như vậy, chỉ có chị Uông an ủi hắn vài câu, Thịnh Thanh Thanh ở trong đám người lo lắng mà xem hắn vài lần, thấy không có việc gì liền cúi đầu đi.
Trương Khôn ở một bên giả mù sa mưa xin lỗi: “Chị Uông làm ta nói cho ngươi một tiếng, kết quả không đuổi kịp ngươi, ai, cũng chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt.”
“Không quan hệ, nhờ ngươi, ta mới có cơ hội cùng ông chủ gặp mặt, được y thưởng thức.” Nguy Dã hướng hắn cong cong môi: “Cho ta nghỉ phép một tuần, ta đi nghỉ ngơi trước đây~”
Trương Khôn nhìn hắn vui sướng, nghẹn một hơi ở trong ngực, sắc mặt xanh mét.
——
Mới qua hai ngày, Nguy Dã đã xuất hiện ở Thích Thanh.
Nếu không có chính mắt nhìn thấy miệng vết thương vừa sâu vừa lớn kia, Tiết Quang Vũ sẽ cho rằng hắn bình yên vô sự.
Miệng vết thương không thể đụng vào nước, Nguy Dã đang ở quét rác, một đôi chân dài dừng lại bên người hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn đến Tiết Quang Vũ cằm: “Ta nhớ rõ cho ngươi nghỉ một tuần.”
“Ta đem này nghỉ đổi thành tiền, một tuần này có thể lấy gấp đôi tiền lương, cảm ơn ông chủ giúp đỡ!” Nguy Dã cười đến đôi mắt cong thành trăng non.
Tiết Quang Vũ nói: “Ngươi thực thiếu tiền?”
“Ai sẽ ngại tiền nhiều đâu.” Nguy Dã thanh âm nhẹ nhàng.
Hai tròng mắt lóe sáng, bộ dáng tham tiền cũng không tục khí, càng hiện ra vẻ đáng yêu thẳng thắn.
Nhìn đến hắn, ngươi sẽ nghĩ đến thanh xuân tươi đẹp, tỷ như cuộc sống tốt đẹp cùng ý chí sinh tồn.
Tiết Quang Vũ rũ mắt nhìn hắn hai giây, đáy mắt thâm trầm tựa biển sâu, khoé môi giật nhẹ: "Thực sự rất có sức sống.”
Sau khi người kia rời đi Nguy Dã tiếp tục làm việc, một lát sau, chị Uông lặng lẽ lại đây hỏi hắn: “Ông chủ cùng ngươi nói cái gì?”
Ông chủ tâm sâu như đáy biển, ai biết Tiết Quang Vũ rốt cuộc muốn nói cái gì.
Nguy Dã tô điểm đẹp một chút nhà tư bản hình tượng: “Y hỏi thăm tình trạng vết thương của ta.”
“Thật vậy chăng, y quan tâm ngươi?” Chị