Nguy Dã ngốc: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta." Động tác của 001 dừng lại.
Bởi vì miệng bị căng ra, nước bọt nhanh chóng tích tụ, Nguy Dã ý đồ dùng đầu lưỡi đem ngón tay đẩy ra.
Ngón tay đối phương căng thẳng, đầu lưỡi đỏ bừng bị bắt ra khỏi cánh môi.
"Ngươi túm đầu lưỡi ta làm gì?" Nguy Dã thanh âm hàm hồ.
Xúc cảm mềm mại phảng phất thoáng dùng sức liền sẽ hòa tan, ngón tay 001 run run, lại không buông ra.
Dưới ánh trăng, 001 ánh mắt biến ảo không ngừng, dần trở nên nóng rực.
"Ký chủ......" Thân ảnh cao lớn đè thấp, hơi thở xâm lược đập vào mặt.
"Hệ thống?" Nguy Dã không có đề phòng 001, lúc này cũng ý thức được phản ứng của nó không đúng.
Đúng lúc này, tiếng người đập cửa vang lên.
Y tá kiểm tra phòng phát hiện camera bị đen, gõ cửa hỏi một câu.
Nguy Dã tránh khỏi tay 001, nói chính mình đang thay quần áo, nên che lại cameras.
Y tá nói: "Chúng ta muốn kịp thời xem xét tình huống trong phòng bệnh, phiền ngài nhanh chóng đem vật cản trở cameras lấy xuống."
Nguy Dã trả lời: "Được."
Y ta dẫm giày cao gót đi xa, Nguy Dã nhìn về phía nam nhân.
001 hai mắt đen nhánh trầm ổn, lúc này tầm mắt đang nhìn môi lưỡi hắn, thế nhưng có chút ý trông mong.
Nguy Dã: "......"
"Không phải ngươi không có hứng thú với việc tiếp xúc thân mật của nhân loại sao?"
001 cảm giác như tự lấy cục đá đạp chân mình.
Nếu lại cho nó cơ hội, nó tuyệt đối sẽ không nói lời đó.
Nghĩ nghĩ, nó nghiêm túc nói: "Ký chủ không giống."
Cho tới nay, tất cả nhân loại ở trong mắt 001 đều như nhau.
Người duy nhất khác biệt là Nguy Dã, ký chủ của nó.
Linh hồn hắn luôn loá mắt, mặc kệ là xuyên đến thân phận gì, đều dường như cho khối thân thể kia rót vào linh khí.
Dần dần, nó có một loại ý tưởng: Những mảnh nhỏ đó thích ký chủ, vốn là việc đương nhiên.
001 mắt trông mong nói: "Ta cũng muốn hôn ngươi."
Từ "Cũng" này rất có linh tính.
Nguy Dã uyển chuyển cự tuyệt: "Không phải Tịch Uyên hôn rồi sao, hai chúng ta liền không cần thiết đi."
Nhiệm vụ công lược đã thực rườm rà, hắn lại không muốn yêu đương.
"Tịch Uyên là Tịch Uyên, ta là ta." 001 ánh mắt không tự chủ được lộ ra vẻ oan ức, thời điểm Tịch Uyên tỉnh lại khống chế thân thể, nó có thể nhìn đến Tịch Uyên làm những việc đó, lại không có đồng bộ cảm giác.
Vốn dĩ cả hai chính là một người a! Nguy Dã cạn lời.
"Rất nhiều việc cho thấy, đồng nghiệp, cộng sự không nên ở bên nhau, nếu xảy ra chuyện gì, thường dễ dàng ảnh hưởng tới công việc." Nguy Dã nói sự thật: "Ngươi suy nghĩ một chút, hiện tại ngươi cảm thấy Tịch Uyên không phải ngươi, chờ đến sau này ngươi trở về trên người ta, còn muốn xem ta công lược người khác......"
Suy nghĩ một chút hình ảnh kia liền cảm thấy hít thở không thông.
001 vội nói: "Ta không ghen."
Nguy Dã nheo mắt nhìn nó.
001 chột dạ mà chớp chớp mắt, nghĩ tới ưu thế lớn nhất của mình: "Ngươi thích kiểu người gì, ta đều có thể biến a."
Nguy Dã nghĩ tới những nam nhân đẹp trai trong không gian, lời cự tuyệt liền dừng một chút.
Bạn trai định chế a, này ai mà không muốn!
"Ký chủ, ngươi liền đáp ứng ta đi." 001 thấp giọng cầu xin: "Không ai sẽ so với chúng ta càng thân mật, về sau chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, không được sao?"
Nguy Dã sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hoàn thành tất cả nhiệm vụ, nghĩ đến hắn sẽ rời đi, 001 cũng không biết khi đó bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
001 lẩm bẩm nói, nỗ lực gợi lên hồi ức tốt đẹp trong quá khứ, lại nói về sau Nguy Dã muốn cái gì, nó đều sẽ làm theo.
Nguy Dã xấu hổ mà rung động.
Hắn chần chờ gật đầu, trong nháy mắt môi nóng lên, 001 gấp không chờ nổi hôn lên.
Dịu dàng dỗ Nguy Dã hé miệng, làm nó hôn, rốt cuộc thâm nhập vào trong, 001 cơ hồ chìm đắm trong hơi thở mềm ngọt.
Có được ký ức của mảnh nhỏ, 001 như là tay già đời có kinh nghiệm phong phú, nhưng nó thật sự là lần đầu tiên, khí huyết kích động quay cuồng, thế cho nên động tác quá mức nóng nảy, tham nhập cũng quá mức tham lam.
Thật lâu sau, lưỡi đều bị mút đến đau.
Nguy Dã miệng khép không được, hơi nhíu mày, tay để ở trước ngực y, muốn đem người đẩy ra.
Ngón tay trắng dài ấn lên cơ bắp cứng rắn, sức chống cự có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, 001 thật muốn nắm cổ tay của hắn, thuận theo tiếp tục đi xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn là thối lui, lưu luyến mà cọ môi Nguy Dã, lấy hành động thực tế tỏ vẻ mình thực nghe lời.
Nguy Dã đá chân nó: "Trong chốc lát y tá lại sẽ tới, đi đem camera mở ra."
Bị đá một cái, 001 giống như bay vào đám mây.
Hình ảnh hiện lên, camera khôi phục.
Nguy Dã ngáp một cái, trở về cái giường khác.
Có camera, 001 không thể làm gì, đành phải nghe theo yêu cầu của Nguy Dã nhắm mắt lại, làm thân thể của Tịch Uyên nghỉ ngơi.
Sau khi xác định tiến hóa chính là tang thi, Nghiêm Vi Duyệt vội vàng mở họp, mỗi lần tới bệnh viện đều là vội vàng, nhưng giúp Tịch Uyên trị liệu thật sự rất có tâm.
Tinh thần Tịch Uyên bị thương, hôn mê hai ngày, lần nữa tỉnh lại.
Khi mở mắt ra nhìn thấy Nguy Dã, hai tròng mắt đen nhánh có bóng ma thật sâu.
"Anh cảm giác thế nào?" Nguy Dã trong mắt đựng đầy lo lắng: "Ngày đó......!Là làm sao vậy?"
Sự lo lắng của hắn tựa hồ không giống giả bộ, nhưng Tịch Uyên chỉ cảm thấy ngực buồn đến khó có thể chịu đựng.
Tịch Uyên là Chủ Thần thợ săn chế tạo, đại não bị cài đặt nhiệm vụ, tựa như bị tẩy não.
Y không có quá khứ, chỉ có ký ức sau khi tới thế giới này chấp hành nhiệm vụ.
Lúc này, ký ức bị lãng quên đã hiện lên rõ ràng ở trước mắt.
Y nhìn đến mình không chút do dự bóp cò súng, máu tươi văng khắp nơi, Nguy Dã mai táng cho Cốc Dương, nhịn khóc đến vành mắt đỏ hồng, Nguy Dã ẩn núp ở bên người y, tìm mọi cách tới gần y......
Nguy Dã, trong toàn bộ trí nhớ tất cả đều là Nguy Dã.
Nguy Dã thấy y không nói lời nào, đi ra ngoài kêu bác sĩ vào.
Tịch Uyên nhắm chặt mắt, trong đầu là hình ảnh Nguy Dã hung hăng dùng gạch đập y.
"Ngươi không nên gi.ết chết Cốc Dương......!Người yêu của ta nói không có liền không......"
Hệ thống khống chế y tự nhiên biến mất, linh hồn như được tự do.
Nhưng lại phảng phất rơi vào vực sâu.
Mặc dù đó không phải là điều y muốn làm, nhưng y đã g.iết chết người yêu của Nguy Dã, một cái mạng người chắn giữa hai người.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói Tịch Uyên không có vấn đề, đến nỗi phương diện tinh thần lực, phải để giáo sư Nghiêm tới xác nhận.
Nguy Dã tiễn bác sĩ đi, có chút nôn nóng mà nhìn hành lang, Nghiêm Vi Duyệt còn chưa tới.
Hắn bưng một ly nước ấm cho Tịch Uyên, ngồi bên cạnh giường bệnh: "Chúng ta chờ thầy Nghiêm một lát, y tan làm sẽ qua đây một chuyến."
Tịch Uyên không để ý đến một