Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lam Vân giơ viên thuốc lên, mượn ánh đèn dầu soi chất lỏng màu vàng kim bên trong viên thuốc, khen nói: “Màu sắc thật đẹp.
Đây là thuốc giải sao?”
“Không liên quan tới cậu.” Nguy Dã nhìn chằm chằm y, sợ y đem thuốc ném xuống sông.
“Không, sao lại không liên quan tới tôi chứ?” Lam Vân cười nói: “Huynh không muốn tôi đưa nó cho huynh sao?”
Giọng nói mềm nhẹ, lại không có ý trả cho hắn.
Nguy Dã ở trong lòng mắng một câu, em trai thúi cậu chờ đó.
001 phụ họa: 【 cậu ta quá xấu rồi……】
Nguy Dã hừ một tiếng, lửa giận bùng phát: “Chính là anh.”
001 không dám lên tiếng.
Nguy Dã hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận, giọng nói mềm xuống: “Lam Vân, mặc kệ cậu tiếp cận tôi để làm gì, nhưng đến bây giờ cậu cũng không hại tôi.
Đem thuốc giải trả lại cho tôi, được không?”
“Tôi hiện tại không muốn hại huynh.” Lam Vân chậm rãi buộc roi bạc trở lại bên hông, trong mắt mang theo ý cười nói: “Viên thuốc này tôi sẽ trả lại cho huynh —— chỉ cần huynh đồng ý một yêu cầu của tôi, thế nào?”
“Yêu cầu gì.”
“Bây giờ nói, huynh không chịu thì sao? Huynh phải đồng ý trước.”
“Cậu làm tôi chết, tôi cũng phải đi chết?” Sắc mặt của Nguy Dã trở nên lạnh lùng.
Nhưng lúc này hai má hắn đỏ bừng, hai mắt nhàn nhạt tỏa sáng, bộ dáng lãnh đạm cự tuyệt không có uy nghiêm, ngược lại càng có vẻ đáng thương.
Nó khiến người ta muốn nhẹ nhàng an ủi, nhưng cũng muốn trêu chọc.
Với tính cách ác liệt Lam Vân hiển nhiên càng muốn trêu chọc hắn.
Y cười nói: “Nguy ca ca thật ra không giống hái hoa tặc, huynh đối xử với tôi thực tốt, tôi nào nỡ để huynh chết chứ?”
Nguy Dã nhấp môi không nói, thật sự không muốn đồng ý yêu cầu quá đáng như vậy.
“Trông huynh thật khó chịu nha.” Lam Vân thương tiếc mà nhìn cánh môi đỏ tươi của hắn nói: “Nếu không muốn thuốc giải thì tôi giúp huynh tìm một tiểu quan đến, chỗ này khắp nơi đều có, rất thuận tiện ó.”
“Cút!” Nguy Dã chửi nhỏ một tiếng.
“Tôi cút?” Mũi chân Lam Vân đặt lên trên khung cửa sổ, làm ra tư thế muốn nhảy.
“Đợi đã!” Nguy Dã cuống lên, hắn hoảng hốt gọi Lam Vân, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ: “Cậu đừng đi.”
Thở dài, dường như chịu thua mà đi về phía y: “Đưa thuốc giải cho tôi, dù cậu có yêu cầu gì, tôi……”
“—— cũng không đồng ý!” Lời còn chưa dứt, một cơn gió ập đến.
Nguy Dã dùng tốc độ nhanh đến cực điểm, ra tay như tia chớp, Lam Vân không nghĩ tới hắn còn có thể làm được như vậy, cổ tay bị bắt lấy.
Nguy Dã đem người từ cửa sổ kéo vào trong phòng, thừa dịp Lam Vân bị ngã thì lấy lại viên thuốc.
Nhưng mà một mùi hương thơm ngọt không biết từ khi nào đã chui vào trong mũi, nội lực đột nhiên không còn.
Trong nháy mắt, Lam Vân xoay người đứng dậy, buộc chặt hai tay hắn từ phía sau, đem Nguy Dã ấn trên mặt bàn.
Viên thuốc cũng một lần nữa rơi vào tay y.
“Xém xíu đã bị lừa.” Người phía sau nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nguy ca ca quá gian xảo.”
“Cậu dùng độc?!” Nguy Dã đề khí, nhưng đan điền lại rỗng tuếch.
Dược tính không còn nội lực ngăn chặn đã nhanh chóng lên men, bùng cháy như ngọn lửa.
Nguy Dã không có nội lực, tựa như một con cừu chờ bị làm thịt, hắn lo sợ giãy giụa không yên, nhưng mạch máu bị giữ chặt không thể cử động.
Lam Vân cúi đầu, nhìn cần cổ tuyết trắng của hắn trở nên đỏ ửng.
Cảm giác mới lạ làm y thổi một hơi ngay cổ, nhìn da thịt dựng lên lông tơ, y cười một tiếng: “Nguy ca ca, hình như huynh sắp không kiên trì được nữa, thật sự không đồng ý sao? Yêu cầu của tôi huynh nhất định có thể làm được.”
Chết tiệt, thế mà bị một tên nhóc Miêu Cương đùa giỡn.
Nguy Dã cắn răng nhịn xuống hơi thở hỗn hển: “Tôi đồng ý.”
“Như vậy mới đúng, chúng ta cùng thắng.” Lam Vân cười đem thuốc chậm rãi đưa tới bên môi hắn.
“Uống đi” Hai chữ còn chưa ra khỏi miệng, sắc mặt Lam Vân chợt biến đổi, chưởng phong đánh tới, Tông Hạ quát: “Buông hắn ra!”
Lam Vân tránh thoát, Nguy Dã được thả nhẹ nhàng thở ra một hơi, không còn sức lực mà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn.
Tông Hạ từ cửa sổ nhảy vào phòng, cùng Lam Vân đánh nhau.
Nguy Dã nhắc nhở: “Cậu ta biết dùng độc.”
Tông Hạ “Ừ” một tiếng.
Nội lực y thâm hậu, chưởng phong như dệt, lan đến chỗ xác chết không đầu, ầm ầm đánh vào trên vách tường.
Xương cốt của cái xác chắc đều nát, Lam Vân bị buộc lui về phía sau, cảm nhận được sát khí của Tông Hạ, vội vàng cao giọng nói: “Tôi không có thương tổn huynh ấy, huynh đừng giết tôi mà!”
Sắc mặt Tông Hạ lạnh lùng: “Cậu cho rằng tôi không thấy cậu làm gì sao?”
Lam Vân tưởng tượng đến cảnh tượng từ góc nhìn của y, liền nghẹn họng, ngay cả kêu oan cũng không nói ra được.
Mắt thấy mình sắp bị tấn công, Lam Vân vội vàng đem thuốc giải trong tay ném ra, Nguy Dã biến sắc, khẩn trương nói: “Cẩn thận viên thuốc!”
Ánh mắt Tông Hạ tối sầm, nội lực phát ra, viên thuốc nổ tung giữa không trung, nước thuốc màu vàng văng lên mặt Lam Vân.
Nguy Dã ngạc nhiên ra tiếng, tầm mắt của Tông Hạ bị hắn hấp dẫn, Lam Vân vội nhân cơ hội từ trong phòng chạy để chỗ cửa sổ đang mở.
“Làm sao vậy?” Tông Hạ bước đến bên người Nguy Dã, cho rằng hắn trúng độc.
“……” Mắt Nguy Dã tối sầm, giọng nói yếu ớt: “Kêu huynh cẩn thận viên thuốc, chứ không phải làm hư viên thuốc.”
Tông Hạ ngây ngẩn cả người.
Lam Vân lau nước thuốc dính trên mặt, không ngửi ra là từ dược liệu gì, vẻ mặt khó hiểu: “Này rốt cuộc là thứ gì?”
Nguy Dã cười lạnh: “Cậu chờ nhặt xác cho mình đi.”
“Tôi không tin.” Có không ít thuốc bắn vào trong miệng, Lam Vân tuy không rõ có thứ gì, nhưng là đồ của Nguy Dã cho chính mình, vẫn không lo lắng lắm.
Y nói: “Nguy ca ca, thực xin lỗi nha, không phải đệ cố ý phá hư thuốc.
Huynh ấy cũng có trách nhiệm.”
Bị chỉ mặt, Tông Hạ bước tới, đầy sát khí, Lam Vân nói: “Tông bang chủ, tôi có việc muốn nói với huynh!”
Tông Hạ lạnh lùng nhìn y.
“Tôi nghe được một số việc.” Lam Vân nhìn Nguy Dã, nói: “Thật ra những vụ án đó đều là Chu Kỳ cùng người khác đẩy lên người Nguy ca ca, huynh ấy vô tội.”
Những lời này từ trong miệng Lam Vân nói ra, càng hiện vẻ chân thật.
Tông Hạ yên lặng nghe, Lam Vân lại cười tủm tỉm nói: “Tuy rằng Nguy ca ca là hái hoa tặc, nói không chừng vẫn là xử nữ đâu.”
“Cút!” Nguy Dã nghiến răng nghiến lợi: “Lại không cút, thì để lại mạng.”
Lam Vân làm bộ đau lòng mà thở dài, như một con chim ưng từ cửa sổ lướt đi ra ngoài, Tông Hạ cảm nhận được cổ tay áo bị Nguy Dã giữ chặt, nên không có đuổi theo.
“Cậu ta nói đều là thật?” Khóe môi Tông Hạ hơi cong, tâm trạng chuyển tốt.
Lam Vân đi rồi, Nguy Dã hơi thả lỏng, hắn không