Không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.
Ngón tay Lam Vân khẽ nhúc nhích, *kiến huyết phong hầu được dấu trong tay áo to rộng, lại chậm chạp không dám xuống tay.
Tiêu Sơ Bạch tựa như một thanh kiếm sắc bén, không hề có khuyết điểm.
*Kiến huyết phong hầu: một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu.
Khi vừa tới Trung Nguyên nghe đến tên Tiêu Sơ Bạch, Lam Vân trong lòng còn nghĩ, người này còn trẻ tên tuổi lại lớn như vậy, rất có thể chỉ là được bậc cha chú che trở.
Nhưng khi đối mặt với Tiêu Sơ Bạch vào lúc này, y nhận ra rằng thật sự *danh bất hư truyền.
*Danh bất hư truyền: danh tiếng truyền đi đúng với sự thật.
Lam Vân có chút khẩn trương, nhưng y vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh Nguy Dã.
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch nhìn qua y, dừng ở trên người Nguy Dã.
Sát khí đọng lại trong mắt lại lắng xuống, y không nhanh không chậm nói: “Tôi cho cậu một cơ hội để chứng minh.”
Tiêu Sơ Bạch xuất thân danh môn, thời niên thiếu đã rất nổi tiếng, khi Tiêu lão trang chủ sắp lui ẩn, càng bị âm thầm tôn sùng là thủ lĩnh của chính đạo đời kế tiếp.
Người như vậy thường kiêu ngạo, nhưng Tiêu Sơ Bạch không phải như thế, tính cách y tuy rằng mạnh mẽ, lại không cố chấp, là người nói đạo lý.
Nguy Dã nói: “Tôi thề, tôi chưa từng hại cô gái nào.”
“Tôi từng nghe rất nhiều người thề.” Tiêu Sơ Bạch không dao động: “Mỗi một người đều tự nguyền rủa bản thân, tiếc là quả báo chưa bao giờ ứng nghiệm.”
Lam Vân nói xen vào: “Huynh chưa nghe qua lời đồn trên giang hồ? Bạch Mi Thần Bộ đang nỗ lực giải quyết vụ án hái hoa tặc, những vụ án để tên Đào Hoa Khách đều không phải Nguy Dã làm.”
Tiêu Sơ Bạch: “Cậu cũng nói, chỉ là đồn đãi.”
“Nhưng những vụ án trên người tôi vốn cũng là đồn đãi mà.” Nguy Dã khe khẽ thở dài: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.
Lòng tôi biết chính mình là trong sạch, muốn chứng minh mình vô tội lại thật sự khó.”
Tiêu Sơ Bạch suy tư một lát, gật đầu nói: “Muốn định tội của cậu, nên phải là tôi lấy ra chứng cứ, mà không phải làm cậu tự chứng minh.”
Ai chủ trương thì người đó đưa ra chứng cứ, đạo lý này rất rõ ràng.
Nhìn Tiêu Sơ Bạch thu hồi kiếm trong tay, Nguy Dã cười: “Thiếu trang chủ sáng suốt.”
“Này không có nghĩa là cậu vô tội.” Khuôn mặt Tiêu Sơ Bạch lạnh nhạt: “Cậu ban đêm xông vào Ngự Kiếm Sơn Trang là sự thật.”
“Mặc dù có tội, cũng không đến mức chết.” Không khí dịu xuống, Lam Vân thở phào nhẹ nhõm, thương lượng nói: “Chúng tôi đang đi trừ gian diệt ác đó, xem như làm việc tốt, Thiếu trang chủ thả chúng tôi đi được không?”
Vì giúp Nguy Dã thoát khỏi Tiêu Sơ Bạch, Lam Vân đem mục đích chuyến đi của hai người nói ra: “Nếu Nguy Dã tháo xuống đầu Chu Xán, huynh có thể tha cho huynh ấy sao, thu hồi treo thưởng?”
Nghe đến tên Chu Xán, một tên đệ tử Ngự Kiếm Sơn Trang kinh hô ra tiếng, nhịn không được nói: “Chu Xán biến mất hơn hai mươi năm, ai cũng không biết ông ta sống hay chết, các cậu nào có thể giết ông ta?”
Tiêu Sơ Bạch cũng có chút kinh ngạc.
Nguy Dã nói hắn có cách, Tiêu Sơ Bạch suy tư một lát, mở miệng nói muốn đi theo bọn họ.
Đệ tử vội vàng nhắc nhở: “Thiếu trang chủ, chúng ta còn phải đến Phái Hoa Sơn mừng thọ á!”
Nguy Dã nhìn thoáng qua hộp kiếm Tiêu Sơ Bạch mang theo, vừa rồi khi y chiến đấu được các đệ tử cẩn thận bảo vệ.
Dùng lụa đỏ bao lại, thì ra là quà mừng tuổi.
“Tiện đường, giết Chu Xán xong lại đi cũng chưa muộn.” Tiêu Sơ Bạch nhàn nhạt nói.
Tiện đường đến giết người, rất mạnh dạng.
Nguy Dã đang muốn mở miệng, Lam Vân chuyển tròng mắt, thay hắn đồng ý: “Tiện đường thì tốt, sáng mai chúng ta cùng nhau lên đường đi!”
Lại sợ Nguy Dã cảm thấy y tự ý quyết định, đến thì thầm bên tai Nguy Dã: “Chúng ta xem y như bảo tiêu mà dùng, có y đi theo, ca ca không cần sợ gặp được sát thủ.”
Nguy Dã trong lòng gật đầu, ca ca thực vừa lòng.
Trời vẫn còn rất tối, bôn ba đến nửa đêm, mọi người ở trong miếu nghỉ ngơi.
Nguy Dã nhắm mắt lại, âm máy móc của 001 lên tiếng:【 ký chủ, anh đã chuẩn bị xong.
】
“Hả, không nghĩ tới nhanh như vậy, để em nghe thử đi.” Nguy Dã rất có hứng thú.
Chờ hai giây, một giọng nam vang lên trong đầu, nhẹ nhàng kêu: “Ký chủ.”
Giọng nói kia dịu dàng lại từ tính, tựa lông khổng tước khều lỗ tai, như muốn k.ch thích lông tơ dựng lên.
Nguy Dã nhịn không được mà giật mình, thanh tuyến này, hắn rất thích!
Khi mới gặp mặt, Nguy Dã từng nói, hắn thích giọng nam dịu dàng.
001 phân tích sở thích của hắn, theo thế mà làm.
001 rụt rè mà nói: “Em cảm thấy thế nào? Thích sao?”
“Chỗ nào không thích anh sẽ điều chỉnh.”
Lỗ tai Nguy Dã đều đỏ, hắn nghiêng người đem mặt chôn trong cánh tay: “Ưm ưm em rất thích.”
Dùng gương mặt cọ quần áo trên cánh tay: “Hệ thống anh thật tốt!”
Trái tim của 001 chợt nhảy nhót, tựa như bản thân bị hắn cọ làm nũng, vui vẻ lại đắc ý.
Sao nó không sớm nghĩ đến phương pháp này chứ.
Trên đời này chỉ có nó hiểu rõ ký chủ, sẽ không có người so với nó càng có thể đem lại niềm vui cho ký chủ
Trong đầu là thanh âm dễ nghe, Nguy Dã vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Có Tiêu Sơ Bạch đi theo, hành trình quả nhiên càng thuận lợi.
Mấy ngày sau, Nguy Dã mang theo đám người trở lại nơi mình xuất sư.
Đây là một ngọn núi hoang không biết tên, vô cùng hẻo lánh, quanh năm mây mù lượn lờ, vị trí khó phát hiện.
Nếu không có người dẫn đường, không ai nghĩ tới trong sơn cốc này cất giấu một tên ác nhân tội ác chồng chất.
Hai tên đệ tử đi theo Tiêu Sơ Bạch khinh công chỉ ở mức bình thường, Tiêu Sơ Bạch làm bọn họ chờ bên ngoài, bản thân thì theo Nguy Dã vào núi.
Gió núi lạnh thấu xương, Nguy Dã nhìn đáy cốc sâu thẳm, môi nhấp chặt.
Sau một lúc lâu, hắn rũ mắt cười cười: “Các người đi theo tôi, không sợ tôi lừa các người đến chỗ nguy hiểm sao?”
“Ca ca sẽ không làm vậy.” Nguy Dã nghiêng mắt, nhìn đến Lam Vân mi mắt cong cong nhìn hắn cười.
Bên kia Tiêu Sơ Bạch chỉ trầm tĩnh nói: “Đi xuống đi.”
“Vậy các người đi cùng tôi.” Nguy Dã hít sâu một hơi, như là muốn lấy dũng khí, nhắm mắt, mở ra hai tay.
Hắn giống một con chim yến giương cánh, thẳng tắp ngã xuống, tóc đen như dệt tung bay ở sau đầu.
Bay lên bay xuống, như khảo nghiệm khinh công, mà khinh công của Nguy Dã không chỉ linh hoạt, thân pháp còn thật đẹp, quần áo lướt nhẹ xuyên qua mây mù, uyển chuyển như bướm.
Lam Vân nhìn chăm chú.
Cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh kia, mới nhích người nhảy xuống.
Tiếng gió phần phật bên tai, Nguy Dã rơi xuống giữa không trung, mới đề khí, mũi chân đạp lên vách núi đá.
Mượn lực để đáp xuống đất.
Lam Vân cùng Tiêu Sơ Bạch không nhẹ nhàng được như vậy, khi hắn xuống đến đáy cốc, hai người kia còn ở vách đá giữa không trung.
Dưới đáy cốc có dòng suối chảy qua, cảnh sắc hợp lòng người, gian nhà rách nát giấu ở sau rừng cây thưa thớt.
Nguy Dã đi tới đó.
Trong chốc