Tông Hạ ở cửa hỏi: “Có gì khác thường sao?”
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch từ trên giường thu hồi về, phảng phất không có nhìn thấy người kia: “Không có.”
“Tiêu huynh sao không đốt đèn?” lòng Tông Hạ sốt ruột tìm Nguy Dã, nhịn không được bước vào cửa một bước.
Tiếng bước chân như là đạp lên trái tim Nguy Dã, hắn siết chặt chăn trong tay, đôi mắt to tròn nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch.
“Hành lý rải rác, không tiện cho người khác xem.” Sắc mặt Tiêu Sơ Bạch không thay đổi: “Tông bang chủ cảm thấy tôi sẽ chứa chấp tên trộm?”
Tông Hạ nói: “Tôi không có ý này, thất lễ.”
Tiêu Sơ Bạch xoay người ra tới, thuận tay đóng cửa lại: “Nếu thực sự có kẻ trộm vào đây, tôi cần xác nhận muội muội an toàn.”
Tông Hạ: “Tất nhiên.”
Y đi theo Tiêu Sơ Bạch đến phòng Tiêu Liên Thanh, ở bên ngoài chờ đợi một lát, Tiêu Sơ Bạch như thường đi ra.
Theo thứ tự tìm khắp các phòng, mỗi gian phòng đều không có gì lạ.
gian phòng cuối cùng trống không, bên trong đen kịt, Tông Hạ hỏi: “Nơi này không ai ở sao?”
Tiêu Sơ Bạch chậm rãi đem cửa phòng đóng lại, trả lời: “Căn phòng này là của bạn tôi, hắn có việc, mới vừa đi ra ngoài.”
Tông Hạ cùng Tiêu Sơ Bạch giao thoa không nhiều, nhưng đều nghe về đối phương, đối với nhân phẩm của y có chút thưởng thức.
Không nghĩ rằng Tiêu Sơ Bạch sẽ giấu giếm, thấy không tìm được người, liền xoay người rời đi.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, nhìn đến chỉ có một mình Tiêu Sơ Bạch trở về, Nguy Dã mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch dừng ở trên người hắn: “Cậu trộm đồ của y?”
“Không có mà.” Vẻ mặt Nguy Dã vô tội: “Tôi không phải trộm.”
Nếu nói trộm gì, chắc là trộm thân đồng tử của Tông Hạ?
Nguy Dã từ trên giường ngồi dậy, tìm kiếm đôi giày mình dấu dưới gầm giường.
“Tôi có chút ân oán cũ với Tông Hạ, không muốn gặp y, vừa rồi cảm ơn huynh giúp tôi.” Hắn cúi đầu mang giày, ngữ khí nhẹ nhàng: “Tôi có chú ý cởi giày, không làm dơ giường đệm của huynh.”
Tiêu Sơ Bạch lấy ra mồi lửa, thắp sáng đèn.
Nguy Dã sợ Tông Hạ còn ở gần đây, hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cười hỏi: “Làm phiền huynh trong chốc lát, không ngại chứ?”
Tiêu Sơ Bạch “Ừ” một tiếng.
Nguy Dã chuyển ánh mắt, thấy hộp kiếm đặt ở một bên: “Tôi có thể xem thử sao?”
Ngự Kiếm Sơn Trang đã tồn tại trăm năm, các đời chủ nhân đều rất yêu thích kiếm, sưu tầm rất nhiều bảo kiếm trân quý.
Ngày mai là sinh nhật thứ 50 của chưởng môn phái Hoa Sơn, quà Tiêu Sơ Bạch mang đến là một thanh bảo kiếm.
Tiêu Sơ Bạch mở ra lụa đỏ bọc ngoài hộp kiếm, một thanh kiếm hàn quang sắc bén xuất hiện trước mắt.
Kiếm được đưa tới trong tay Nguy Dã.
Nguy Dã thích dùng ám khí, cũng không am hiểu về kiếm, hắn vẫy vẫy, nghe được tiếng gió xé sắc bén, tò mò mà dùng tay đụng vào mũi kiếm, muốn thử độ sắc bén của kiếm.
Tiêu Sơ Bạch thấy thế vội nói: “Cẩn thận.”
Vừa mới mở miệng, Nguy Dã đã tê một tiếng, trên tay chảy ra giọt máu.
“Thật bén, có phải tóc rơi vào thì lập tức đứt?” Nguy Dã thậm chí không cảm thấy đau, hắn hứng thú bừng bừng lấy một sợi tóc, đặt trên mũi kiếm, thổi một hơi.
Sợi tóc bị cắt thành hai đoạn, hắn “Oa” một tiếng.
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch dừng trên ngón tay bị thương của hắn, trên da thịt trắng nõn giọt máu đỏ bừng bắt mắt, y mở miệng nhắc nhở: “Cậu bị thương.”
“Không đau, lần đầu tiên tôi mới biết, kiếm cực kỳ bén, cắt ra miệng vết thương sẽ không đau.” Nguy Dã nhìn miệng vết thương trên tay, đem ngón tay ngậm vào trong miệng, cánh môi hồng nhuận giống như dính máu.
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch dừng hai giây, dời đi, y bỗng nhiên nói: “Cậu về đi.”
“Còn sớm mà, huynh muốn ngủ sớm sao?” Nguy Dã chớp chớp mắt, rất có vài phần ý tứ được một tấc lại muốn tiến một thước: “Tôi còn muốn ở lại, đêm nay hai chúng ta xúc tất trường đàm được không?”
*Xúc tất trường đàm: Xúc tất nghĩa là đầu gối sát nhau, dùng để chỉ sự thân mật.
Trường đàm là nói chuyện.
Tiêu Sơ Bạch từ nhỏ đã một mình luyện kiếm, không có bạn cùng tuổi, càng đừng nói xúc tất trường đàm loại hoạt động thân mật này.
Y trầm mặc một lát: “Nói chuyện gì?”
“Nói chuyện gì…… Đương nhiên là tâm sự mỏng.” Nguy Dã chống cằm, cười ngâm ngâm nhìn y: “Tiêu Sơ Bạch, tôi phát hiện huynh thoạt nhìn rất khó gần, nhưng lại là người tốt.”
“Vừa rồi tôi còn nghĩ rằng huynh sẽ không giúp tôi đâu, không nghĩ tới huynh sẽ nguyện ý giúp tôi lừa Tông Hạ, có phải nên nói quan hệ của hai chúng ta thật thân thiết?”
“Đúng rồi.” Nói xong hắn mới nhớ tới:“Tôi cứ trực tiếp gọi tên của huynh, có thể chứ?”
“Có thể.” Tiêu Sơ Bạch khẽ gật đầu.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của y, mày kiếm thẳng tắp, lãnh đạm xa cách.
Tuy rằng y trả lời, nhưng khí chất lại có loại ý đẩy người khác ra xa vạn dặm.
Nhưng Nguy Dã không quan tâm đến sự thờ ơ này, trong mắt hắn tràn đầy ý cười, như được điểm xuyết bằng các vì sao.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, làm người có ảo giác như bị hắn cất vào đáy lòng.
Là ảo giác sao?
Tiêu Sơ Bạch đã quen với việc cầm kiếm khi tâm trạng bất ổn.
Y rũ mắt, cầm lấy thanh kiếm trên bàn, dùng năm ngón tay thon dài nắm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng bỏ kiếm vào vỏ.
Ngón tay y thon dài, da tựa ngọc lạnh, giống tay của một cầm sư, nhưng lòng bàn tay lại có một tầng vết chai do cầm kiếm.
Nguy Dã mỗi ngày đều khen: “Tiêu Sơ Bạch, tay của huynh thật là đẹp mắt.”
001 gần đây đã nghe rất nhiều lời khen ngợi của hắn dành cho Tiêu Sơ Bạch, rốt cuộc không nhịn được: “Ký chủ.”
“Hửm?”
“Tiêu Sơ Bạch tựa như một tảng băng.” 001 lúc này cảm thấy lời Lam Vân nói quá đúng, nó nói thầm: “Em khen y, mặt y cũng không có biểu cảm, căn bản là không quan tâm.”
Nguy Dã: “Không phải đâu, vẫn rất có hiệu quả, không tin thì anh xem ——”
Hắn vươn tay, chạm vào đôi tay kia, mỉm cười với Tiêu Sơ Bạch nói: “Chúng ta có thể xúc tất trường đàm, sau đó ngủ chung một giường……”
Lời còn chưa dứt, tay bỗng nhiên bị bắt lấy.
Ngón tay dùng sức nắm chặt lấy cổ tay trắng nhỏ của hắn, một lực đạo từ phía đối diện truyền đến, Nguy Dã chưa kịp ứng, đã bị túm ra khỏi ghế.
Hắn giựt mình mở to mắt, bị kéo đến gần Tiêu Sơ Bạch, đôi mắt đen của đối phương nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hơi tối sầm: “Cậu nói tôi là người tốt…… Nhưng không phải ai tôi cũng giúp.”
“Sao cơ?” Nguy Dã ngơ ngác.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy, Tiêu Sơ Bạch chăm chú nhìn hắn, nhớ tới lúc mới quen, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của hắn như luôn chứa đầy tình ý.
Lúc chạy trốn dưới kiếm của y miệng vẫn trêu đùa, như là trời sinh ham chơi tính phong lưu.
Nhưng cùng đồng hành mấy ngày này, Tiêu Sơ Bạch lại nhìn đến một khác mặt của Nguy Dã.
Thiếu niên Miêu Cương kia khá đẹp, luôn quấn lấy hắn thật chặt, Nguy Dã lại luôn lạnh lùng, nhưng lại…… Thích trêu chọc y.
“Dù cậu muốn làm bạn của tôi, hay có ý khác……” Giống như mặt hồ phẳng lặng bắt đầu gợn sóng, ánh mắt Tiêu Sơ Bạch thay đổi, y từng câu từng chữ nói, như là trần thuật, lại như cảnh cáo: “Tôi sẽ xem đó là thật.”
Lông mi Nguy Dã run rẩy, như là bị lời nói của y làm cho kinh ngạc.
Hắn rút tay về, nhỏ giọng nói: “Trời tối rồi, tôi…… Tôi không làm phiền huynh nữa……”
“Không phải muốn xúc gối trường đàm sao.” Tiêu Sơ Bạch nhẹ nhàng cười, cổ tay bị buông ra, Nguy Dã muốn chạy, lại nghe được y nói: “Nói chuyện đi.”
Nguy Dã: “……” Ừm, vậy thì nói.
001 đang nhìn: “……” Tâm trạng phức tạp.
Tuy nhiên Nguy Dã không có thể cùng Tiêu Sơ Bạch từ thơ ca nói tới lý