Tiếng ho dữ dội của Tông Hạ phá vỡ sự yên tĩnh, thanh âm khàn khàn tràn đầy tức giận: "Tiêu Sơ Bạch! Huynh đang làm cái gì?!"
Trên thực tế, tư thế lúc này là Nguy Dã nằm ở trên người Tiêu Sơ Bạch, càng giống như là hắn đang làm gì đó với Thiếu trang chủ.
Nguy Dã hơi dùng sức ngồi dậy, mái tóc dài ướt dầm dề quét lên mặt Tiêu Sơ Bạch.
Tiêu Sơ Bạch không để ý đến người đang chất vấn, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào sợi tóc đen nhánh cùng cánh môi mềm mại của hắn, tiếp theo, một bóng người lao tới, vạt áo trước ngực y bị siết chặt.
Nguy Dã cả kinh nói: "Cẩn thận vết thương!"
Ngực đau đớn vô cùng, như xâm nhập vào nội tạng, nhưng Tông Hạ lại vô cùng tức giận, giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, dùng sức túm lấy cổ áo của Tiêu Sơ Bạch: "Tiêu Sơ Bạch, chẳng phải trong lòng huynh chỉ có kiếm, không có thất tình lục dục sao?"
Tiêu Sơ Bạch nhẹ nhàng nói: "Đó là suy đoán của người trong giang hồ, tôi chẳng phải thánh nhân, sao lại không có tình?"
"Vậy huynh lại cướp thứ mà người ta thích." Tông Hạ nghiến răng nghiến lợi: "Đó không phải việc chính nhân quân tử sẽ làm!"
Tiêu Sơ Bạch thế mà lại cười, y nói: "Tôi chưa từng nói mình là chính nhân quân tử, nếu muốn, sẽ tự lấy."
Y biết ngày đó Tông Hạ là cố ý làm cho y xem, mặc dù Nguy Dã cùng y từng có qua lại thì sao? Ít nhất Nguy Dã còn chưa đồng ý ở cùng y.
Trước khi đến phái Hoa Sơn, Tông Hạ còn rất thưởng thức cách làm người cùng thực lực của Tiêu Sơ Bạch, cho nên đêm đó mới dễ dàng tin y.
Nhớ tới việc ngày ấy bị lừa, cũng không biết Nguy Dã bị đối phương giấu trong phòng, hận cũ thù mới cộng lại, tức đến làm Tông Hạ muốn đánh một trận.
Tiêu Sơ Bạch lại không chột dạ, tất nhiên sẽ không chịu trận, y dùng sức đứng dậy, vết thương bên hông rất đau, lại bị Tông Hạ dùng sức đánh ngã trên mặt đất.
Tiêu Sơ Bạch nheo mắt, dùng tay đánh trả, hai người bị thương lại đánh nhau, huynh một quyền tôi một đòn, tựa như hai người không biết võ công, đánh nhau trên mặt đất.
Nguy Dã ở một bên trợn mắt há hốc mồm: "......!Dừng dừng dừng!"
Kêu dừng vài lần, hai người cũng chưa chịu nghe, hắn trầm mặt vươn tay.
Hai người đều chú ý tới đối thủ, lại không có cảnh giác Nguy Dã, trong lúc nhất thời đều bị hắn điểm huyệt.
Hai tên cao thủ số một số hai trên giang hồ lại đồng thời bị điểm huyệt.
Nguy Dã cười lạnh: "Cảnh này cũng thật hiếm thấy, nếu để người trong giang hồ biết, đường đường bang chủ Cái Bang cùng Thiếu trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang giống như đứa trẻ lăn lộn trên mặt đất, chắc phải xếp hàng dài cũng muốn tới tham quan một lần."
"Đến lúc đó tôi ở một bên bán vé, chẳng phải là kiếm được đầy bồn đầy chén?"
Hai người: "......"
"Một người trúng chưởng hộc máu, một cái eo bị thương, còn có tinh thần đánh nhau, hai huynh thật đúng là thân tàn chí kiên." Nguy Dã lạnh lùng nói: "Uổng cho tôi tốn hết sức lực ở trong nước giữ chặt hai huynh, từ núi sâu rừng già kéo các huynh ra khỏi vòng vây.
Hai huynh còn không muốn sống, là muốn nhanh chóng đem tính mạng trả lại cho tôi sao?"
*Thân tàn chí kiên: thân thể tuy tàn tật nhưng ý chí thì không.
Lửa giận cháy hừng hực trong mắt hắn, không còn mỉm cười, làm hai người không hẹn mà cùng nhớ lại tình cảm trước khi nhảy xuống sông, khoảnh khắc rung động đó khắc sâu trong tâm trí.
Sau một lúc lâu, Tiêu Sơ Bạch nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Ánh mắt Tông Hạ chớp chớp, y hôn mê suốt quãng đường, cũng không biết Nguy Dã đã trải qua những gì, nhưng từ đôi câu vài lời nói, đã có thể nhìn thấy gian nguy trong đó.
Y giật giật môi: "Tôi......"
"Phải rồi, đặc biệt là huynh." Nguy Dã nhịn không được dùng ngón tay chọc vào ngực y: "Tôi từ khi nào biến thành người của huynh? Tôi hôn ai huynh quản được......"
Lời còn chưa nói xong, một vệt máu đột nhiên tuôn ra từ môi Tông Hạ, hai mắt nhắm nghiền, thân thể yếu ớt ngã xuống.
Phanh một chút, Tông Hạ té xỉu ngã xuống trước ngực và bụng Tiêu Sơ Bạch, Tiêu Sơ Bạch kêu lên một tiếng, vốn đã bị thương nghiêm trọng y cũng ngất đi.
Nguy Dã: "......!Tôi đã tạo nghiệt gì chứ."
Mặt trời sáng lên, có ngư dân ở gần đó đi tới, ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguy Dã cùng hai người đàn ông đã ngất xỉu.
Nguy Dã mỉm cười: "Vị đồng hương này, có thể giúp tôi cứu huynh trưởng của tôi sao? Tôi có thể trả tiền thù lao."
Đây là một làng chài nhỏ yên ắng, mới sáng sớm, trên không trung đã có khói bếp lượn lờ.
Nguy Dã thấy thôn dân nhìn đến máu trên người Tiêu Sơ Bạch cùng Tông Hạ, có chút sợ hãi phiền phức, nhưng đối mặt với bạc trắng, vẫn là giúp hắn cõng một người, đem ba người mang về nhà.
Nguy Dã nhờ người đó nấu nước ấm lau mình giúp hai tên kia, thay quần áo sạch sẽ, quần áo trên người Tiêu Sơ Bạch bị cởi ra, Nguy Dã mới phát hiện trên vai y có một vết bầm tím lớn, nhớ lại đêm qua khi bè gỗ nát, từng bị đối phương bảo vệ ở trong ngực.
"Làm phiền huynh mời đại phu tới, lại giết một con gà để hầm canh." Hắn lại cho ngư dân một nén bạc.
Một lát sau, ngư dân dẫn theo đại phu về, đại phu trong thôn chỉ có thể kê thuốc trị vết thương ngoài da và băng bó sơ cho Tiêu Sơ Bạch.
Sau đó sờ mạch của Tông Hạ, trực tiếp ra kết luận là người này đã chết.
Nguy Dã từng nghe 001 nói qua, Tông Hạ là ngưng thở có ý thức.
Không biết là do quy tức công hay do nội thương, mặt Tông Hạ lúc này lan bao phủ một tầng xám xịt, thân thể lạnh lẽo.
Nguy Dã đuổi đại phu trong thôn đi, chỉ có thể kìm nén sự lo lắng, thử đưa vào một ít nội lực cho Tông Hạ.
Gần trưa, con gái của ngư dân gõ cửa, bưng ba chén canh gà bước vào.
Mùi thơm ập tới, Nguy Dã lúc này mới phát hiện bụng đói đến kêu vang, hắn nắm chiếc đũa gấp hai miếng thịt bỏ vào trong miệng, ngậm thịt gà bưng lên chén, đút cho hai người ở trên giường.
Thôn trang rất ít người ngoài tới, cô gái chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai và hào phóng như vậy.
Nàng không khỏi nói: "Công tử thật tốt với anh trai mình."
Nguy Dã cười nhạt: "Rốt cuộc hai vị huynh trưởng là vì bảo vệ tôi nên mới bị thương."
Tinh thần căng thẳng hai ngày, khi buông lỏng lại khốn đốn không thôi, Nguy Dã ăn cơm xong thì lên giường, nằm xuống giữa hai người.
Mơ màng ngủ đến trưa, chợt nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, ngư dân hỏi: "Công tử tìm ai?"
Hình như có người tới thăm, Nguy Dã cảnh giác mở mắt ra.
"Ca ca huynh ấy......!Rất đẹp." Là giọng nam quen thuộc, mềm nhẹ uyển chuyển, còn nhấn mạnh: "Vô cùng đẹp."
Ngư dân nói: "Đúng là có người như thế, sáng nay hắn vừa tới, còn mang theo hai người anh trai, đều là huynh đệ của cậu?"
"Cái gì huynh đệ?" Lam Vân không hiểu ra sao.
Y được ngư dân dẫn tới trước cửa phòng, khi đẩy cửa vào, nhìn thấy Nguy Dã mắt lộ ra sự vui mừng.
"Lam Vân cậu đã đến rồi, thật tốt quá!"
Hắn lúc này thấy vô cùng may mắn, vì chưa để Lam Vân lấy đi truy tung cổ trên người hắn.
Xa cách lâu ngày mới gặp lại, không nghĩ tới Nguy Dã sẽ nhiệt tình như vậy, Lam Vân có chút được sủng mà lo sợ, y tươi cười: "Nguy ca ca, sao huynh lại chạy đến nơi hẻo lánh thế này? Tôi còn tưởng huynh sẽ ở Ngự Kiếm Sơn Trang......"
Chưa nói xong, Nguy Dã bước sang một bên, Lam Vân liền thấy được trên giường có thêm hai người "Huynh đệ".
Nguy Dã đem y kéo đến mép giường: "Cậu tới đúng lúc, nhanh xem vết thương của bọn họ!"
"......" Nụ cười ngọt ngào bên môi Lam Vân cứng đờ.
Vốn tưởng rằng Nguy Dã là nhớ mình, kết quả là vội vã kêu y cứu người khác, Lam Vân có chút không vui, biết người muốn cứu là Tông Hạ, lại càng không vui.
Nhưng y không có cách từ chối sự yêu cầu của Nguy Dã, chỉ có thể ngồi bên mép giường, xem vết thương cho Tông Hạ.
Chưởng ấn trước ngực Tông Hạ càng thêm đen, nhìn qua rất dữ tợn đáng sợ.
Lam Vân xem xét xong nói: "Chưởng pháp này rất âm độc, công lực còn thâm hậu."
Y lo lắng mà nhìn về phía Nguy Dã: "Các huynh gặp phải các chủ Thất Tinh Các? Gã thật là lợi hại, huynh có bị thương không?"
"Tôi không sao." Nguy Dã xua xua tay, hỏi y: "Vết thương của Tông Hạ phải chữa trị thế nào?"
"Nếu không khi y trúng chưởng kịp đã thời dùng nội lực bảo vệ cơ thể, lại biết được dùng quy tức công điều trị nội tức, hiện tại đã chết." Lam Vân nói: "Tâm mạch bị hao tổn, nội lực đang khô kiệt, cần rất nhiều nội lực chí dương chí cương đánh sâu vào kinh mạch, nếu không thân thể sẽ dần lạnh băng mà chết."
Nguy Dã cả kinh, hắn không dám lại để lâu, lập tức chuẩn bị rời đi làng chài nhỏ yên bình này.
Lam Vân mang theo một con ngựa tới,