Xe thể thao của Tiết Quang Vũ đậu bên cạch một chiếc motor phân khối lớn, thân xe màu xám bạc đường cong lưu sướng, tạo hình sáng lán vừa ngầu lại vừa đẹp.
“Thật ngầu a.” Nguy Dã nhịn không được sờ sờ, nam nhân nhìn thấy thứ này đại khái rất ít người không kích động.
Lan Đình sải bước lên xe, một cái chân dài chỉa xuống đất, đem nón bảo hiểm ở ghế sau ném cho hắn: “Mang ngươi đi hóng gió a.”
Nguy Dã lập tức cao hứng mà nhảy lên ghế sau, Lan Đình cười nói: “Ôm chặt!”
Một tiếng nổ vang, máy xe như sao băng đâm vào màn đêm.
Lan Đình sợ làm sợ hắn, chạy thật sự ổn.
Bên tai tiếng gió gào thét, Nguy Dã còn không thấy đủ, xe lại ngừng ở trước cửa một tiệm đồ nướng.
Lan Đình nhưng thật bình dân.
Vốn đang có chút buồn ngủ, hít gió xong Nguy Dã hoàn toàn thanh tỉnh, không khách khí mà vùi đầu ăn.
Trong khi đợi đồ ăn lên, Lan Đình hỏi: “Lần trước đám người đuổi theo ngươi còn quấy rầy ngươi sao?”
Nguy Dã nói: “Không có.”
“Lúc ấy ngươi có thể lấy sáu vạn tệ về, bỏ qua không cảm thấy đáng tiếc sao?” Lan Đình mày kiếm hơi nhướng.
“Ta cũng muốn lấy, nhưng ta còn muốn sống ở nơi đó a, làm quá mức sẽ bị trả thù.” Nguy Dã nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật hiện tại ta đã thực thỏa mãn.
Trước kia trên người tựa như bị một ngọn núi đè, núi cao đến mức liếc mắt một cái cũng không thấy đỉnh, mỗi ngày đều không thẳng eo nổi.”
Thanh âm thực đạm, phảng phất đang nói một cái xa xôi chuyện xưa.
“Trái với trước kia, cuộc sống hiện tại quả thực không cần quá nhẹ nhàng, ta đã tích cóp được một vạn khối lạp.” Hắn thanh âm vừa chuyển, thực mau trở nên nhẹ nhàng, thần thái sáng lạn, đối với tương lai tràn ngập khát khao: “Chờ ta tích cóp đủ tiền, liền mở một quán ăn cay Tứ Xuyên, chính mình làm ông chủ, ngẫm lại liền rất đẹp.”
Lan Đình lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên duỗi tay sờ đầu hắn: “Cùng ngươi so sánh, thời điểm ta mười mấy tuổi chính là cái ấu trĩ hỗn đản.”
Nguy Dã lắc lắc đầu, đem tay y ném ra: “Ngươi so với ta lớn hơn nhiều sao?”
Lan Đình gợi lên khóe môi, cười có chút hư: “Hơn mấy tuổi cũng là lớn hơn a, anh bạn nhỏ.”
Nguy Dã trừng y một cái, lúc này cánh gà nướng cay bưng lên, lực chú ý liền bị hấp dẫn đi.
Lan Đình lo lắng hắn ăn cay đến đau bụng, hắn dũng cảm mà xua xua tay: “Ta da dày thịt béo, này chịu được!”
Nguy Dã miệng nhỏ cắn cánh gà, ăn sạch sẽ, chóp mũi toát ra mồ hôi, vẻ mặt lại thỏa mãn.
Một lát sau bị cay tới.
Hắn nhẹ nhàng hút khí, sắc môi hồng diễm, giữa răng trắng lộ ra một chút đầu lưỡi.
Cả người đều toả nhiệt, giống trái cây sắp chín tới.
Lan Đình tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt trào ra nồng đậm ý cười, nghĩ thầm nào chịu được, nếu véo cái liền trầy da.
Nhưng nhìn như xinh đẹp yếu ớt thân thể, lại có một cái cứng cỏi linh hồn.
Hai người ăn xong BBQ nướng.
Khi tới tới, không ít người vây quanh chiếc motor chụp ảnh, nói thầm xe này giá trị bao nhiêu ít vạn tệ.
Một tên đầu vàng ở trên mặt xe đông sờ sờ tây cọ cọ, thấy chủ xe ra tới cũng không rời nổi, nhếch miệng cười nói: “Anh em, xe này của ngươi thật ngầu a! Quá hâm mộ, làm quen một chút đi.” Nói xong muốn cùng Lan Đình bắt tay.
Lan Đình đẩy ra cổ tay của hắn: “Miễn.”
Xe motor đã chạy xa, tên đầu vàng phỉ nhổ: “Phi, trang bức cái gì.”
Lúc quay đầu, mặt biến sắc.
——
Xe bình thản chạy trên đường quốc lộ, Nguy Dã hỏi: “Vừa rồi người kia làm sao vậy?”
“Là một tên trộm, tưởng trộm đồ vật của ta.” Lan Đình ngữ khí thực tùy ý: “Ta từ trên người hắn lấy ra tới ba cái bóp tiền.”
Nguy Dã giật mình nói: “Thật sự? Liền trong nháy mắt?” Một cánh tay ôm chặt Lan Đình vòng eo thon chắc hữu lực, một cái tay khác sờ vào túi áo y.
Khi bị ôm eo còn không có cảm giác, khi tay kia chạm vào liền dao động, người phía sau dựa ở trên lưng cảm giác tồn tại liền mãnh liệt.
Lan Đình bị sờ đến bụng nóng lên, bất động thanh sắc ngồi thẳng chút: “Ở túi quần.”
Nguy Dã tay liền đi xuống, sau đó Lan Đình liền hối hận —— cảm giác này càng không thích hợp.
Xe ngừng ở ven đường, Lan Đình chính mình móc ra chiến lợi phẩm, ba cái bóp tiền giấy chứng nhận chủ nhân quả nhiên không phải một người.
Nguy Dã kinh ngạc cảm thán mà nhìn y: “Thật lợi hại a, thay trời hành đạo đại hiệp.”
Lan Đình cười nhẹ, ngực hơi rung: “Thật biết nói chuyện a, anh bạn nhỏ.”
Trời càng ngày càng về khuya, xe đi ngang qua cũng không thấy, trên đường quốc lộ trở nên *hoang liêu.
Hoang liêu: hoang vắng + tịch liêu.
Lan Đình muốn đưa hắn về nhà, Nguy Dã lắc đầu nói không buồn ngủ: “Ta có thể lái xe của ngươi một chút sao?” So với ngồi ở ghế sau, hắn càng thích tự mình lái xe nô đùa.
Lan Đình không nghĩ tới hắn lớn gan như vậy, bị sặc nước miếng một chút: “Ngươi biết lái xe sao? Này không thể đùa giỡn.”
“Ta biết.” Nguy Dã nghiêm túc gật đầu: “Không tin ngươi làm ta chạy thử xem.”
“Chạy xe máy rất nguy hiểm, không thể tùy tiện thử.” Lan Đình muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt chờ mong của Nguy Dã, ánh mắt lấp lánh đó làm lời cự tuyệt đều ngậm trong miệng.
Cùng lắm thì…… Cẩn thận một chút?
Thấy y không phản đối nữa, Nguy Dã hoan hô một tiếng, sải bước lên vị trí điều khiển.
Vùng ngoại thành đêm khuya ít có xe đi qua, chỉ có Lan Đình kiên nhẫn giới thiệu chiếc xe yêu quý của mình.
Khi Nguy Dã đang nóng lòng muốn thử, thì trên quốc lộ yên tĩnh truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
Đèn xe đến gần, sáng đến chói mắt, mấy chiếc xe hơi cùng motor chạy tới, có người bỗng nhiên huýt một tiếng, trong chớp mắt đem hai người vây quanh ở chính giữa.
“Chính là y!” Một người sau khi đối chiếu với ảnh chụp trên điện thoại, lớn tiếng nói: “Mấy ngày hôm trước lão Lôi chính là bị y ép ra khỏi khu, vừa mới lấy đồ của tên đầu vàng cũng là y!”
“Thật là.” Lan Đình rủa thầm một tiếng: “Lần trước thế nhưng bị chụp ảnh lại.”
Kẻ cầm đầu dẫm lên xe máy, tiếng gầm rú thanh thế: “Người anh em rốt cuộc có lai lịch gì mà dám cùng chúng