Hôm sau, Khương Bích Tuyết thức dậy rất sớm, khi đó Hàn Thanh Từ còn chưa có rời giường, Lan đi đã thức dậy đem bữa sáng làm tốt.
Khương Bích Tuyết mấy ngày nay đều vội vàng quay phim từ sáng sớm, cho nên Lan di mới làm trước cho cô một phần.
" Thiếu phu nhân, có phải cô bị cảm rồi hay không? Tôi nhìn sắc mặt cô kém vô cùng!" Lan di vừa nhìn cô vừa nói.
Khương Bích Tuyết sau khi rời giường, xác thật đầu có chút nặng, còn chảy nước mũi, cô hít mũi một cái: " Không có việc gì, chỉ cảm nhẹ một chút, rất nhanh sẽ khỏi."
Cô không có khẩu vị, ăn qua loa một chút.
Lan di sợ thời điểm cô quay phim bị đói, dùng da trâu bao mấy cái tiểu bánh bao cho cô.
Sau khi Khương Bích Tuyết đánh bốn năm cái hắt xì, Mạnh Hiểu Đông lái đang lái xe rốt cuộc nhịn không được hỏi : " Tuyết tỷ, chị sao không? Có phải là bị cảm rồi không?"
" Ừm." Hôm qua còn không nghiêm trọng như vậy, hôm nay sau khi đứng lên, cảm giác nghiêm trọng hơn rất nhiều.
" Nhất định là gần đây quay phim quá mệt mỏi." Mạnh Hiểu Đông đau lòng nói.
" Hắt xì!" Khương Bích Tuyết lại hắt hơi lần nữa, trong xe liền chấn động.
Mạnh Hiểu Đông điều chỉnh lại tay lái, sau đó thông qua gương chiếu hậu, nhìn về phía cô hỏi: " Tuyết tỷ, nếu không chúng ta đi bệnh viện trước?"
Khương Bích Tuyết dùng khăn giấy xoa xoa cái mũi, " Đừng, đến bệnh viện liền không kịp giờ mất, đợi chút nữa tôi trang điểm, cậu đi mua chút thuốc cho tôi là được."
" Vâng."
Trong lúc Khương Bích Tuyết trang điểm, Mạnh Hiểu Đông ra ngoài mua thuốc, sau đó cô uống hai viên, uống xong thì bắt đầu quay phim .
Hôm nay đầu có chút hỗn độn, nhập vai chậm một chút, nhưng cô một mực kiên trì, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất, nên không có NG quá nhiều lần.
Tất cả mọi người đều đang đuổi kịp tiến độ, cô trước đó còn mới nghỉ , không thể làm chậm tiến độ của đoàn phim được.
Kiên trì đến ngày tối, tám giờ cô từ studio trở về nhà, vừa lên xe cô liền ngủ mất.
Mạnh Hiểu Đông đem xe một đường tiến thẳng tới Tường Vi viên, Khương Bích Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, đầu như một đống bột nhão, đến lúc xuống xe, còn choáng váng một trận.
Mạnh Hiểu Đông qua gương nhìn thân ảnh cô lưng la lung lay đi vào, liền hỏi: " Tuyết tỷ, chị không sao chứ?"
Khương Bích Tuyết đưa tay làm một cái thủ thế OK, tiếp tục xoa huyệt thái dương, để cho mình thành tỉnh lại một chút.
Vừa đi tới cửa, thân thể liền đụng vào một lồng ngực, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu , là Hàn Thanh Từ.
" Xin lỗi." Cô cùng hắn kéo ra một chút khoảng cách, liền không nghĩ rằng thân thể nhẹ bẫng, cô bị người ôm ngang lên.
Khương Bích Tuyết bị ôm vào phòng khách, cô buồn cười nói: " Tôi lại không phải là không thể đi, anh ôm tôi làm cái gì?"
Hàn Thanh Từ không có trả lời cô, hắn ôm cô đi tới sô pha, sờ sờ trán cô, nóng hổi.
Hắn quay đầu nhìn Lan di nói: " Gọi điện thoại cho bác sĩ Trần, để hắn tới khám một chuyến."
Bác sĩ Trần tên đầy đủ là Trần Lập Đức, là bác sĩ gia đình, chỉ phục vụ gia đình cùng hắn kí kết hợp đồng, Hàn gia chính là một trong những khách nhân của hắn.
Chỉ cần đối phương gọi một cuộc điện thoại, hắn ta phải lập tức tới.
Trần Lập Đức lắp xong khung truyền dịch ở bên giường, ghim kim vào tay cô, truyền nước.
Hàn Thanh Từ toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh nhìn.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, hắn bước vào phòng cô.
Nơi này là phòng ngủ chính, trước kia nơi này là phòng ngủ của hắn, về sau hắn đem phòng ngủ của mình nhường cho Khương Bích Tuyết, mình dọn đi.
Truyền dịch mất hai giờ, Trần Lập Đức ngồi chờ ở phòng khách dưới lầu, còn Hàn Thanh Từ một mực chờ ơi trong phòng.
Khương Bích Tuyết tựa kẻ đầu giường, hỏi Hàn Thanh Từ: " Điền Điền trở về rồi sao?"
" Ừm." Hàn Thanh Từ nói: " Không có gì đáng ngại, ngày mai có thể đi học lại."
" Vậy là tốt rồi."
Hàn Thanh Từ nhìn cô ủy xìu tựa ơi đầu giường, hít sâu một hơi nói: " Ngược lại là em."
Khương Bích Tuyết hít mũi một cái: " Tôi làm sao rồi?"
" Biết rõ mình không thoải mái, còn đi studio giày vò bản thân." Trong giọng nói của hắn mang theo một tia trách cứ, nhưng càng nhiều hơn chính là quan tâm.
Khương Bích Tuyết cảm thấy, đại khái là đầu óc cô bị sốt đến hỏng rồi, cô vậy mà lại cảm thấy Hàn Thanh Từ hôm nay quan tâm cô là xuất phát từ nội tâm, cô cười cười: " Một chút cảm mạo mà thôi, mỗi người đều sẽ trải qua, không cần thiết phải xem như bệnh không thể trị được như vậy!"
Hàn Thanh Từ nói không lại cô: " Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi."
" Tôi không đồng ý."
Hàn Thanh Từ nhíu lông mày: " Em đã bệnh như vậy rồi!"
Khương Bích Tuyết xem thường: " Bây giờ không phải là đang truyền dịch sao, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ, ngày mai liền tốt."
" Không cho phép đi." Hắn trực tiếp dùng câu mệnh lệnh.
Nhìn xem mặt hắn nghiêm túc, Khương Bích Tuyết phốc cười một tiếng: "Ngữ khí vừa rồi của anh, thật giống cha tôi."
Thời điểm Khương Sở Hà ra lệnh, cũng là dùng loại ngữ khí như vậy, cô không dám chống lại chút nào.
Nhưng hôm nay người đối với cô ra lệnh là Hàn Thanh Từ, cô cảm thấy ngữ khí của hai người mặc dù giống nhau, nhưng mà ngữ khí của Hàn Thanh Từ đối với cô mà nói một chút uy hiếp đều không có.
Cho nên, cô cười.
Hàn Thanh Từ lại cười không nổi, bị vợ mình nói giống như cha vợ, đây không phải việc đáng để cao hứng.
Sau khi truyền nước xong, Trần Lập Đức rút kim ra cho cô, kê thuốc xong liền rời khỏi Hàn gia.
Thời gian không còn sớm, đã mười hai giờ đêm, sau khi Hàn Thanh Từ rời khỏi phòng Khương Bích Tuyết, liền đứng ở cửa nói: " Đừng khoá cửa phòng."
Khương Bích Tuyết nói: " Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"
Hàn Thanh Từ nói: " Không sợ, có tôi ở đây."
Khương Bích Tuyết sững sờ một chút, khi Hàn Thanh Từ nghiêm túc nói với cô những lời này, tim của cô chính là nhảy chậm một nhịp.
Cô chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, trang viên Hàn gia vẫn là rất an toàn.
Hắn vậy mà lại nói nghiêm túc như vậy, không sợ, có tôi ở đây.
Khương Bích Tuyết đem chăn kéo qua đỉnh đầu: " Tôi đi ngủ."
Hàn Thanh Từ từ từ đóng cửa lại, không có khoá, sau đó liền đi vào căn phòng đối diện.
———
Hôm sau, Khương Bích Tuyết vẫn dậy thật sớm.
Hôm qua sau khi truyền nước, uống thuốc, nhiệt độ cơ thể của cô hôm nay hạ xuống không ít, còn sốt nhẹ một chút.
Đầu vẫn có chút choáng váng, nhưng không trở ngại nhiều lắm.
Sau khi cô rửa mặt xuống lầu, Lan di nhìn thấy cô liền nói: " Thiếu phu nhân, sao cô không ngủ thêm một chút?"
Khương Bích Tuyết đem tóc vén ra sau tai nói: " Tôi hôm nay còn muốn đi studio."
Lan di kinh ngạc, lập tức lo lắng nói: " Cô cảm mạo còn chưa khỏi mà, hôm nay vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn."
Khương Bích Tuyết một mặt nhẹ nhõm: " Chỉ là cảm vặt thôi, không có gì đáng ngại."
" Hôm nay vẫn là đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi." Một giọng nam dễ nghe truyền tới.
Khương Bích Tuyết quay đầu nhìn Hàn Thanh Từ đang xuống lầu.
Buổi tối hôm qua hắn ngủ rất cạn, thời điểm Khương Bích Tuyết mở cửa hắn liền tỉnh.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn nói: "