Tô Dự hẹn thôi miên sư tại một phòng khám bệnh ngoài ngoại ô.
Alger ơi Trung Quốc không có địa điểm xem bệnh đặc biệt, bởi vì hắn mỗi lần tới Trung Quốc đều là khi khắp các nơi khác nhau, nhưng vẫn có nhiều bác sĩ tâm lí cùng hắn lui tới.
Tại một gian phòng trống trải bên trong, bày một ghế sô pha màu trắng dạng ghế nằm, gian phòng đều chỉ có một màu trắng, màn cửa cũng là màu trắng không có một tia hoa văn.
Nơi này là vùng ngoại ô, rất yên tĩnh, bên ngoài chính là cây, không có tiếng động cơ ông ông , cũng không có tiếng người ồn ào, nhiều nhất ngẫu nhiên truyền rời vài tiếng chim hót.
Thôi miên sư đỉnh cấp thế giới Alger là một năm nhân trung niên, biết cả tiếng trung và tiếng pháp, lúc nhỏ ông ấy cùng bố mẹ sống ở Trung Quốc mấy năm.
Thông qua Alger thôi miên, Hàn Thanh Từ nằm trên ghế dài màu trắng, chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân buông lỏng, bắt đầu tiến vào trạng thái thôi miên.
Alger Trần thấp kéo dài âm thanh bên tai, " Anh gần đây có ngủ chung với người khác, là ai?"
Đang bị thôi miên, Hàn Thanh Từ đáp lại: " Phu nhân của tôi."
" Tên là gì?"
" Khương Bích Tuyết."
" Cô ấy là người như thế nào?"
Nhắc đến phu nhân của mình, trên mặt Hàn Thanh Từ hiện lên nhàn nhạt ta cười: " Cô ấy rất ngang bướng, thích mạnh miệng, nhưng cuối cùng rất biết quan tâm tới người khác, thông cảm với người khác."
Alger: " Vậy anh hãy tưởng tượng, bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh anh, cùng anh một chỗ, đêm nay hai người ngủ chung giường cùng chung một giấc mơ."
Một lát sau Alger hỏi: " Cô ấy đang ở bên cạnh anh sao?"
Hàn Thanh Từ: " Đến ngay đây."
Alger: " Cô ấy mặc áo ngủ màu gì?"
Hàn Thanh Từ : " Màu trắng."
Alger xác định hắn đã tiến vào trạng thái bị thôi miên, sau đó mới dẫn dắt: " Cô ấy gối trên cánh tay của anh, hô hấp của cô ấy ở ngay bên tai anh, anh nghe tiếng hít thở của cô ấy chậm rãi, chậm rãi buồn ngủ, anh bối rối trùng điệp, rất nhanh tiến vào giấc ngủ."
Alger: " Anh cảm thấy vô cùng thất lỏng, vô cùng yên tâm..."
Nghe thanh âm của Alger, trong đầu Hàn Thanh Từ hiện ra cảnh tượng lúc đó, Khương Bích Tuyết gối trên cánh tay của hắn, ngủ rất an ổn, hắn nghe hô hấp của cô liền tiến vào giấc ngủ, chung quanh hết thảy rất yên tĩnh.
Rất tốt đẹp.
Đột nhiên một tiếng vang lạnh lảnh đột nhiên xâm nhập vào không gian yên tĩnh này.
Hàn Thanh Từ nằm trên ghế sô pha đang tiến vào trạng thái thôi miên đột nhiên cau mày lại, hô hấp trở nên gấp rút, cuối cùng mở bừng mắt ra, hắn từ trong thôi miên tỉnh lại.
Nhìn thấy Trần nhà màu trắng, biểu lộ trên mặt hắn có chút đau khổ.
Alger nhìn hắn hỏi: " Anh nhìn thấy cái gì?"
Hàn Thanh Từ nuốt một ngụm nước bọt , thanh âm khàn khàn nói: " Phu nhân của tôi, cô ấy..." cả người toàn là máu.
Ngay khi vừa rồi , thanh âm kia vang lên, trong giấc ngủ hắn mở to mắt, Khương Bích Tuyết bên cạnh hắn, cả người toàn là máu, hắn liền từ trong thôi miên tỉnh lại.
Alger thân nhẹ một hơi, ông ta đi ra kéo ra màn cửa màu trắng, nơi này là vùng ngoại ô, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đi tới nơi này, hẳn là rất an tĩnh mới đúng.
Vừa rồi thanh âm phát ra là thanh âm một chú chim đụng phải cửa kính pha lê, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng đối với người bị thôi miên mà nói, một chút âm thanh đều sẽ bị phóng đại.
Vừa vặn cái thằng âm kia, liền khiến giấc mộng của hắn tan vỡ.
Hàn Thanh Từ ngồi dậy, hắn đã bị chấn kinh, rất khó tiến vào lần thôi miên thứ hai.
Alger nói: " Lần này có chút ngoài ý muốn, thất bại, bất quá chúng ta có thể hẹn lần sau, tôi một năm đại khái sẽ đến Trung Quốc vài chục lần."
Hàn Thanh Từ bình phục lại một chút tâm tình, hắn có chút không quan tâm, nghe được thanh âm của Alger, hắn gật đầu nói tốt.
Alger nói: " Lần sau nếu có thể, có thể mang phu nhân của anh cùng tới, tôi nghĩ hiệu quả sẽ càng tốt hơn."
" Được, cảm ơn."
Hàn Thanh Từ lấy áo Âu phục khoác trên ghế mặc lên, cùng Alger bắt tay.
Tô Dự chờ ở bên ngoài, thấy Hàn Thanh Từ đi ra, hắn đứng dậy nghênh đón: " Hàn tổng, thế nào?"
" Lần tiếp theo lại cùng Alger hẹn."
Tô Dự nhẹ gật đầu, hắn mặc dù không có nhìn tận mắt, nhưng nhìn sắc mặt của Hàn Thanh Từ, hắn đại khái biết được, lần này lại thất bại.
Hàn Thanh Từ ngồi trên xe, nhịp tim có chút nhanh, mười tám năm trước, hắn từng từ bên trong ngủ say tỉnh lại, là lúc hắn mất đi người quan trọng nhất với hắn, nhưng mới vừa rồi, trong giấc mộng, hắn lại một lần nữa mất đi Khương Bích Tuyết .
Trong lòng ẩn ẩn bất an.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn số di động của Khương Bích Tuyết, có chút kích động bấm điện thoại.
Đợi một lúc lâu không thấy người nghe máy, trong ống nghe truyền tới một giọng nữ: " Người bạn gọi hiện tại không nghe máy, vui lòng gọi lại sau."
Trong lòng của hắn bất an càng sâu.
Một lát sau, hắn lại gọi lại lần nữa, lần này có người nghe nhưng lại là giọng nam.
" Anh khỏe, anh là Hàn tổng sao?"
Hàn Thanh Từ nghe ra là thanh âm của Mạnh Hiểu Đông, liền hỏi: " Bích Tuyết đâu?"
" Tuyết tỷ đang quay phim, không tiện nghe điện thoại, đợi chút nữa chị ấy quay xong, tôi sẽ bảo chị ấy gọi lại cho anh sau."
Nghe thấy cô mạnh khỏe, Hàn Thanh Từ không hiểu sao thở dài một hơi: " Không cần, tôi không có việc gì."
" Được rồi, vậy tôi cúp máy trước."
Cúp điện thoại xong , không lâu lắm, di động liền kêu, Hàn Thanh Từ nhìn điện thoại, ba chữ Khương Bích Tuyết hiện lên, hắn nhanh chóng ấn nút trả lời.
Trong ống nghe thanh âm của cô truyền tới, hắn đã nửa tháng không được nghe giọng nói của cô.
" Hiểu Đông nói anh vừa mới gọi điện cho tôi." Khương Bích Tuyết hỏi.
" Ừm."
" Có chuyện gì sao?"
" Không có gì ."
Khương Bích Tuyết bắt đầu tìm chủ đề: " Điền Điền đau? Con bé vẫn khỏe chứ?"
" Rất khỏe, chỉ là mỗi lần tới Tường Vi viên tìm em đều không thấy em, nên có chút nhớ."
" Nếu không ban đêm tôi rảnh, vậy liền gọi video đi.
Hôm nay tôi không có cảnh quay đêm, tám giờ hẳn là có thể về tới khách sạn."
" Được"
" Một chút nữa tôi có c có cảnh quay, cúp trước."
Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, Hàn Thanh Từ nhìn màn hình một chút, nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài đang dần tối xuống.
Rất nhanh liền tiến vào mùa đông nên trời tối rất sớm.
Hắn hương Tô Dự đang lái xe nói: " Về nhà."
" Vâng , Hàn tổng."
Tương Vi viên luôn luôn rất an tĩnh, nhưng gần đây Hàn Thanh Từ mới phát giác, quá yên tĩnh.
Lan di ở phòng bếp đang chuẩn bị bữa tối, nghe thấy tiếng mở cửa, nhô đầu ra: " Thiếu gia đã về."
Hàn Thanh Từ nhìn Lan di nói: " Cơm tối làm nhiều một phần, cho Điền Điền."
" Vâng."
Trần Vũ Điền từ lần rơi xuống nước kia đã từ trong bóng tối đi ra, Khương Bích Tuyết mua cho cô bé một tiểu bạch cẩu không sai biệt lắm với con trước kia của cô bé, rất nhỏ, không có tính công kích, rất dịu dàng ngoan ngoãn, cô bé rất thích.
Ăn cơm xong, Hàn Thanh Từ cầm máy tính bảng xem tin tức, bên cạnh Trần Vũ Điền đang luyện chữ trên bảng điện tử.
Cái bảng điện tử này cũng là Khương Bích Tuyết mua cho cô bé, bình thường cô bé luôn khoa tay khoa chân biểu thị ý muốn nói, có đôi khi người khác không hiểu cô bé muốn biểu đạt cái gì, cho nên cô mua bảng điện tử cho cô bé, để cô bé viết hoặc vẽ tranh đều rất thuận tiện.
Trần Vũ Điền nhận biết chữ số với những đứa trẻ cùng tuổi mạnh hơn nhiều, cô bé mới tám tuổi, nhưng đã nhận biết gần hết chữ được học trong cấp tiểu học.
Nhìn thấy chuông trên tường chỉ tám giờ, Trần Vũ Điền trên bảng viết chữ viết cái gì đó, tay nhỏ nhẹ nhàng giật ống tay áo Hàn Thanh Từ, cho hắn nhìn.
Hàn Thanh Từ nghiêng đầu nhìn thoáng qua chữ cô bé biết trên bảng điện tử.
Trần Vũ Điền: " Ca ca, tẩu tẩu vì cái gì mà chưa có gọi điện tới? Tám giờ rồi!"
Hàn Thanh Từ nói: " Chờ một chút."
Rất nhanh điện thoại Hàn Thanh Từ đặt trên bàn trà kêu lên, wechat video hiện lên là chân dung của Khương Bích Tuyết, hắn cầm điện thoại lên, ấn nút xanh nhận video.
Rất nhanh mặt Khương Bích Tuyết liền hiện lên trên màn hình, chắc cô vừa mới tắm xong, mặt không trang điểm, tóc vừa mới thổi kho còn có chút loạn, tựa người ở trên giường giao điện thoại cùng hắn gọi video.
Hai người cách mạng hình nhìn nhau trong chốc lát, bọn họ tách ra đã nửa tháng, lần nữa nhìn thấy đói phương, hai người đều trầm mặc.
Một lúc sau, Khương Bích Tuyết đánh vỡ trầm mặc nói: " Điền Điền đâu?"
" Ở bên cạnh."
" Để tôi nhìn con bé một chút."
Hàn Thanh Từ căn vị trí một chút, để camera điện thoại đối diện với Trần Vũ Điền.
Khương Bích Tuyết nhìn thấy Trần Vũ Điền, trên mặt liền hiện ra nụ cười: " Điền Điền, đã lâu không gặp, có phải là rất nhớ chị không?"
Trần Vũ Điền gật đầu, sau đó lấy bảng điện tử , viết lên đó một hàng chữ: " Em rất nhớ chị, chừng nào thì chị trở về?"
Khương Bích Tuyết: " Chị nha, qua mấy ngày nữa, qua mấy ngày nữa liền đến Vân Nam quay ngoại cảnh, đại khái khoảng hai tuần lễ, sau đó liền trở về."
Trần Vũ Điền: " Thật là lâu."
Khương Bích Tuyết: " Sẽ không, rất nhanh, đợi sau khi chị trở về, chị dẫn em đi công viên Hải dương xem cá heo, còn có chim cánh cụt.
Rất nhanh liền tới mùa đông, chị dẫn em đi mua thêm mấy bộ quần áo mùa đông xinh đẹp, có chịu không?"
Trần Vũ Điền gật gật đầu, cố bé mang trang mình vẽ thông qua camera trên điện thoại cho Khương Bích Tuyết xem, trên tranh vẽ chính là một nữ hài đang mặc váy.
Khương Bích Tuyết xích lại gần màn hình, nhìn bức họa kia một chút hỏi: " Điền Điền, em vẽ chính là em sao?"
Trần Vũ Điền lắc đầu, buông tranh xuống, viết chữ trên bảng điện tử: Em vẽ chị nha.
Khương Bích Tuyết có chút kinh hỉ : " Thật sao? Vẽ rất đẹp."
Hàn Thanh Từ cầm điện thoại, màn hình có chút khuynh hướng hướng về một bên, ống kính hướng về Trần Vũ Điền để hai người nói chuyện .
Khương Bích Tuyết không nhìn thấy hắn, nhưng trong mắt hắn từng cái nhăn mày , từng nụ cười của cô đều được hắn thu hết vào mắt.
Tuổi tác Khương Bích Tuyết cùng Trần Vũ Điền chênh nhau tận mười mấy tuổi, nhưng không có khoảng cách thế hệ, đại khái là do là đều là nữ hài tử đi, cho nên trò chuyện giết thì giờ, vẫn luôn không hết chủ đề.
Rất nhanh liền tới chín giờ, Khương Bích Tuyết nói: " Được rồi, Điền Điền, thời gian cũng không còn sớm nữa, em nên đi ngủ thôi, lần tiếp chúng ta lại trò chuyện tiếp có được không?"
Trần Vũ Điền khéo léo gật đầu.
Bên kia Lan di đi tới, hướng về phía Khương Bích Tuyết trong điện thoại nói: " Thiếu phu nhân, vậy tôi mang Điền Điền về Lan viên trước."
" Ừm, được."
Khương Bích Tuyết đang nghĩ muốn kết thúc video trò chuyện, Hàn Thanh Từ lại gọi cô: " Bích Tuyết!"
" A." Vang lên một tiếng hét thản, video trò chuyện liền kết thúc.
Hàn Thanh Từ trong lòng giật mình, lần nữa gọi video qua.
Khương Bích Tuyết nhấn nghe rất nhanh.
Nhìn thấy Khương Bích Tuyết bình yên vô sự, hắn mới thở dài một hơi, hỏi: " Mới vừa rồi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Khương Bích Tuyết ngồi dậy, tựa trên đầu giường, xoa xoa thái dương vừa mới bị điện thoại nện trúng , nói: " Tôi vừa rồi cầm điện thoại không chắc, làm điện thoại rơi vào mặt, đau quá."
Hàn Thanh Từ: "..."
Tại thời điểm cô muốn tắt video, Hàn Thanh Từ tự nhiên gọi tên của cô, làm tay cô run một cái , điện thoại liền rơi trên mặt: " Anh vừa rồi gọi tôi làm cái gì? Có chuyện gì sao?"
" Không có gì." Hàn Thanh Từ dừng lại một chút, " Chỉ là muốn nhắc nhở em, chiếu cố chính mình cho tốt."
Bên đầu kia video, Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ trên màn hình điện thoại, nhịp tim không hiểu sao tăng tốc: " Anh cũng vậy, chiếu cố chính mình thật tốt."
" Ừm."
Hai người cách màn hình đột nhiên lại yên tĩnh trở lại, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết có nên nói hay không, nói những gì.
Khương Bích Tuyết hỏi: " Anh tắm chưa?"
" Chưa."
" Vậy anh nên đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải đi ngủ một giấc thật tốt mới được, tôi đã vài ngày không được ngủ ngon rồi."
" Ngủ ngon."
Khương Bích Tuyết ấn kết thúc video, cô vuốt vuốt thái dương, có chút đau nhức, xuống giường, vào phòng tắm nhìn bản thân mình qua gương, còn may, không có vết thương.
Cô hai tay chống lên bồn rửa tay, nhìn nhìn vào gương.
Nửa tháng này rời khỏi Hàn gia trang, cô lúc nào cũng nhớ tới Hàn Thanh Từ, tuy rằng không có tận lực nghĩ đến hắn, nhưng trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của hắn, nó xuất hiện một cách rất tự nhiên.
Có đôi khi nhớ tới hắn, Khương Bích Tuyết cảm thấy thật sự không hiểu, bọn họ mới nhận biết nhau được ba tháng, mặc dù là quan hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng không thân cận, làm sao có thể so sánh như người yêu với nhau , ngày đêm nhớ nhau được.
——-
[ Ngự tiên truyện] đã quay chụp ở Vân Nam được gần một tuần, cần quay tất cả có năm ngoại cảnh, hiện tại đã quay được hai.
Hôm nay đi quay cảnh thứ ba, là lấy cảnh ở Ngọc Long Tuyết Sơn.
Ở đây không có phần diễn của Khương Bích Tuyết, cho nên cô được nghỉ ngơi một ngày.
Khó có khi được nghỉ, Khương Bích Tuyết ngủ lấy lại sức, vừa lúc khách sạn bọn họ ở cách cổ thành Lệ Giang không xa, cô liền dẫn theo Mạnh Hiểu Đông đến cái cổ thành Lệ Giang này đi lịch một ngày.
Đi dạo không lâu liền tới buổi trưa, Khương Bích Tuyết cùng Mạnh Hiểu Đông cùng nhau đi vào một nhà hàng đặc sắc ở gần đó.
Trong thời gian chờ đợi mang thức ăn lên, Khương Bích Tuyết lại lấy kịch bản ra đọc.
Vương Yến Bình cho cô ba kịch bản mới, để cô trong ba cái chọn một cái thích.
Khương Bích Tuyết đã nhìn qua hai bản, đây là bản thứ ba.
Cô lật ra kịch bản, từ tờ thứ nhất chậm chậm bắt đầu nhìn, nhân vật nữ chính cùng nhân vật nam chính thuộc loại không đánh thì không quen, về sau bắt đầu mến nhau, nam chính bởi vì nguyên nhân gia đình mà cùng nữ chính chia tay, nam chính bị buộc cưới nữ phụ, về sau lại đào hôn trong hôn lễ, đi tìm nữ chính.
Nữ chính bị bệnh bạch huyết, nam chính vẫn một mực ở bên cạnh cô, cuối cùng nữ chính chiến thắng bệnh tật cùng nam chính hạnh phúc bên nhau.
Kịch bản là kiểu kịch thần tượng lưu hành mười mấy năm trước, Khương Bích Tuyết càng đọc về sau, mày nhíu lại càng sâu.
Kiên trì đến trang thứ mười, cô khép lại kịch bản, thân nhẹ một tiếng: " Ai!"
Mạnh Hiểu Đông bưng lấy chén trà, nhìn cô hỏi: " Tuyết tỷ, làm sao vậy?"
Khương Bích Tuyết chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, hai bàn tay chống lấy cằm: " Tôi cảm thấy tôi càng ngày càng bành trướng."
Mạnh Hiểu Đông: "..."
Trước kia cô cảm thấy chỉ cần có gì vọng được diễn liền tốt, vô luận là nhân vật gì, kịch bản gì , cô đều có thể tiếp nhận.
Hiện tại cô nhìn nhân vật nữ chính trong ba cái kịch bản, không có nhân vật nào có thể khơi dậy dục vọng muốn diễn của cô hết.
Kịch bản cẩu huyết không quan trọng, nhưng mà không logic cùng với đủ loại bug rất khiến người khác khó chịu.
Loại kịch bản này có thể thấy sau khi diễn xong sẽ thành cái dạng gì, diễn viên dù kĩ thuật diễn có tốt đến mấy, hậu kỳ tốt đến mấy, cũng cứu không được.
Chẳng qua ngẫm lại, cô trước mắt cũng chỉ có thể nhận loại kịch bản não tàn này, kịch bản tốt cùng đạo diễn tốt nhất định sẽ đối với diễn viên yêu cầu rất cao.
Kỹ xảo của cô ở trong mắt đông đảo đạo diễn đều đã bị định hình, xốc nổi cứng đờ.
Chân chính muốn một kịch bản cùng đạo diễn tốt, lúc chọn diễn viên, Khương Bích Tuyết chắc chắn nằm trong phạm vi lo nghĩ bên ngoài của bọn hắn.
Nếu cô tiếp tục diễn mấy cái phim ảnh không định dưỡng, không logic, thanh danh của cô sẽ ngày càng kém hơn, kịch bản tốt sẽ cách cô càng ngày