Ăn cơm xong, bốn người bọn họ liền ở cửa nhà hàng tách ra.
Hàn Thanh Từ vừa lái xe vừa hỏi: " Có muốn đi dạo một chút sau trở về không?"
" Được."
Hàn Thanh Từ dừng xe ở bên đường, hai người xuống xe đi bộ.
Phố thương nghiệp ở lân cận rất náo nhiệt, mỗi một cửa tiệm trước cửa đều bày một cây thông Noel , phía trên gắn những ngọn đèn nhỏ lấp lánh, bên trong truyền ra âm hưởng của ca khúc giáng sinh vui vẻ, tràn ngập không khí của ngày lễ.
Nguyên lai, bất tri bất giác đã tới giáng sinh.
Hàn Thanh Từ nắm tay Khương Bích Tuyết, tay cô có chút lạnh: " Lạnh không?"
Khương Bích Tuyết lắc đầu: " Không lạnh."
" Tay em lạnh." Hàn Thanh Từ bao trùm tay cô, muốn dùng tay mình út ấm cho tay cô.
Khương Bích Tuyết cũng không cảm thấy lạnh, nhưng tay Hàn Thanh Từ thật sự rất ấm, nếu so sánh hai người với nhau, thì tay cô đúng là rất lạnh.
Nhiệt độ của người hắn thông qua tay truyền tới, khiến toàn thân cô ấm áp.
Hai người tay nắm tay đi trên đường, giống như cặp tình lữ đang thời kì cuồng nhiệt yêu.
" Em rất hiếu kì một chuyện." Khương Bích Tuyết nói.
" Chuyện gì?"
" Anh cùng Tần Hằng, hai người quen nhau như thế nào?"
Hàn Thanh Từ: " Tại sao lại hỏi như vậy?"
Khương Bích Tuyết rất lâu trước đó đã có cái nghi vấn này, " Anh cùng anh ấy tính cách khác nhau quá xa, cho nên có chút hiếu kì."
" Khi anh đi học ở Anh, anh cùng cậu ta học chung lớp cao trung, lúc đó trong lớp chỉ có anh và cậu ta là người Trung Quốc, tiếng trung của cậu ta không tốt, mỗi ngày đều quấn lấy anh đòi anh dạy cậu ta, cứ như vậy liền thành bằng hữu."
Khương Bích Tuyết nhẹ gật đầu: " Tại sao em có cảm giác, anh ấy quấn lấy anh mỗi ngày là đang theo đuổi anh vậy chứ?"
Dù sao Tần Hằng nam nữ đều ăn.
Hàn Thanh Từ nhìn Khương Bích Tuyết, bất đắc dĩ nói: " Không được ăn nói linh tinh, thời điểm cao trung anh mới nhận thức cậu ta, cậu ta vẫn thích người khác phái, về sau lên đại học, có một ngày câu ta nói với anh, cậu ta yêu một nam nhân, anh cho là cậu ta sẽ xoắn xuýt một thời gian rất dài, nhưng cậu ta rất nhanh liền tiếp nhận sự thật này, cùng năm nhân kia kết giao.
Anh, không kì thị giới tính của cậu ấy."
Khương Bích Tuyết nghe Hàn Thanh Từ kể việc hai người quen biết nhau như thế nào, hơi xúc động: " Em cảm thấy anh ấy là một người rất tốt, nhưng mà anh ấy cũng quá cảm tính, trong tình yêu ít nhiều rất dễ bị tổn thương."
" Xác thực, cậu ta rất tuỳ tính, thích ai liền ở chung với người đó." Hàn Thanh Từ biết hắn nhiều năm như vậy, nhìn hắn kết giao qua không ít người, nhưng đều không lâu dài.
" Tới."
" Hả?" Khương Bích Tuyết còn chưa có kịp phản ứng, liền bị Hàn Thanh Từ lôi kéo tới một cửa tiệm, bên trong là khăn quàng cổ, găng tay cùng mũ.
Hàn Thanh Từ mang theo cô vào chỗ giá bày bán khăn quàng cổ, nói: "
Chọn một cái, anh mua cho em."
Người hướng dẫn mua hàng bên cạnh nói: " Tiệm chúng tôi cũng có khăn quàng cổ đôi dành cho các cặp tình lữ nữa ạ, hai vị có muốn xem qua không ạ?"
Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.
Người hướng dẫn mua hàng dẫn bọn họ tới chỗ trưng bày khăn quàng cổ đôi, Khương Bích Tuyết nhìn một vòng, liền chọn hai chiếc khăn một màu tro một màu trắng, màu tro cho Hàn Thanh Từ, màu trắng cho cô.
Cô đem khăn lấy xuống, nói với Hàn Thanh Từ: " Em giúp anh quàng, anh cúi đầu xuống."
Hàn Thanh Từ nghe lời cúi thấp đầu xuống, Khương Bích Tuyết đem khăn quàng cổ mang lên cho hắn, khăn quàng cổ bình thường đi cùng với nhan sắc của hắn vẫn khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, " Nhìn rất đẹp!"
Hàn Thanh Từ gỡ xuống chiếc khăn màu trắng của nữ, giúp cô quàng lên cổ, rất kiên nhẫn mà giúp cô đem tóc dài từ trong khăn bỏ ra ngoài, nhìn cô một chút liền thuận tay giúp cô vén những sợi tóc loà xoà trước mặt ra sau tai.
Khương Bích Tuyết ngước mắt hỏi: " Đẹp không?"
" Ừm, rất đẹp."
" Vậy lấy cái này đi."
" Được."
Hàn Thanh Từ thanh toán, hai người cứ như vậy đeo khăn quàng cổ ra khỏi quán, nắm tay đi không mục đích dưới những ánh đèn lấp lánh của khu phố thương nghiệp.
———
Sau khi nữ chính của [ Mai hoa phiến] được quyết định, nam chính cũng theo đó được xác định, là vua màn ảnh Tống Vân Trạch, cũng là năm chính của nguyên tiểu thuyết.
Dựa theo cốt truyện, sau khi Diệp Nhã Linh trở thành nữ chính của bộ phim này, cùng với Tống Vân Trạch phim giả tình thật.
Khương Bích Tuyết không tiếp tục để ý sự việc diễn ra cùng với cốt truyện trong nguyên tiểu thuyết không phù hợp, dù sao cũng có một biến số là cô mà.
Tại vì cô xuyên qua, nên cốt truyện nhất định cũng theo đó mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Trong nguyên tiểu thuyết, nguyên chủ Khương Bích Tuyết làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí, mà cô lại không làm những chuyện đó, cho nên, kịch bản nhất định sẽ bị thay đổi .
Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) (còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions).
Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra.
Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn.
Thương thiên hại lí ( 伤天害理) tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.
Vương Hàng đạo diễn đối với Diệp Nhã Linh có mười phần thích, mặc dù không chọn cô ta làm nữ chính, nhưng lại cho cô ta diễn nhân vật nữ phụ thứ hai.
Nói cách khác, Diệp Nhã Linh cùng Tống Vân Trạch vẫn có thể gặp nhau.
Về phần hai người họ có hay không tiến tới với nhau, vậy liền xem duyên phận đi.
Sau khi công bố nhân vật nữ chính của [ Mai hoa phiến] , nhiệt độ trên Weibo vẫn luôn không giảm, trong đó Khương Bích Tuyết là tiêu điểm của những bình luận.
Phần lớn những comment của mọi người đều thể hiện sự phẫn nộ khi Khương Bích Tuyết nhận diễn nhân vật này.
Trên Weibo của cô, cơ hồ toàn là bình luận mắng cô.
A: Vẫn cầu cô đừng diễn nữ chính, diễn nhân vật quần chúng được không?
B: [ Mai hoa phiến] là một kịch bản kinh điển, mà kỹ thuật diễn của cô căn bản không xứng với kịch bản tốt như vậy, nếu cô diễn, tôi nhất định sẽ không xem.
C: Không biết cô dùng thủ đoạn gì, nhưng cô thật sự không thích hợp, ngoan ngoãn tiếp tục diễn những kịch bản não tăng có khi còn có chút tiền đồ.
D: Đạo diễn Vương Hàng kỹ năng tuyển người bị thụt lùi sao? Vì cái gì mà lại chọn cô?
...
Bình luận ác độc hết lượt này tới lượt khác, Khương Bích Tuyết cũng lười nhìn.
Đây là trạng thái bình thường của ngành giải trí, cô không cần quá quan tâm, cô chỉ cần diễn tốt là được, dùng trạng thái tốt nhất đem nhân vật diễn đến tốt nhất, lấy thành công để trả lời cho những người đã chất vấn cô, khiến bọn họ thấy được cô có thể diễn được nhân vật mà bọn họ cho rằng cô không có khả năng diễn ra được.
Thời gian bấm máy là sau Tết âm lịch, cách hiện tại một tháng nữa.
Cô đã nhận được kịch bản chính thức, so với tiểu thuyết gốc có cải biên lại một chút, nhưng cải biên không lớn, chỉ hơi điều chỉnh kịch bản lại , làm cho các sự kiện càng thêm ăn khớp với nhau.
Vì để diễn nhân vật này tốt hơn, lúc không có thông cáo, ở nhà Khương Bích Tuyết cũng sẽ ngẫu nhiên mặc bộ sườn xám kia, đem mình thành nữ chính Từ Uyển Lệ trong [ Mai hoa phiến].
Cô mặc sườn xám, ngồi bên cửa sổ đọc sách, hoặc ở trên ghế sa lông uống trà.
Động tác cùng thần thái, càng ngày càng có ý vị.
Khi Hàn Thanh Từ trở về, nghe thấy trong phòng truyền tới âm thanh của đĩa nhạc kiểu cũ, hắn đẩy khe cửa ra nhìn một chút, thấy Khương Bích Tuyết mặc sườn xám màu đỏ, đi giày cao gót, tiến tiến lùi lùi, hai tay có chút nâng lên, làm bộ như cùng người khác khiêu vũ.
Hàn Thanh Từ đẩy cửa tiến vào, Khương Bích Tuyết quay đầu, nói: " Anh về rồi!"
Hắn cởi áo khoác dài bên ngoài, tuỳ ý đặt ở trên thành ghế, đi qua liền làm động tác đưa tay, nắm lấy eo cô, " Anh cùng em nhảy một điệu."
Khương Bích Tuyết trên mặt mỉm cười: " Được."
Động tác vũ đạo rất chậm, hai người nhìn đối phương, mặt mày ẩn tình.
" Em là tốt nhất." Hàn Thanh Từ ôn nhu nói.
Khương Bích Tuyết không hiểu hắn vì sao lại nói câu này, cô cười cười: " Anh đang cùng em diễn? Làm sao đột nhiên lại nói câu này?"
" Anh nhìn thấy một số bình luận ác ý về em, anh không hy vọng những bình luận đó ảnh hưởng xấu tới em."
Hắn cũng lướt Weibo, tự nhiên cũng sẽ thấy những bình luận ác ý đó.
Khương Bích Tuyết thoải mái: " Sẽ không, những bình luận đó đều chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, em không quá quan tâm."
Tiểu đánh tiểu nháo ý chỉ những việc lặt vặt , nhỏ bé.
Hàn Thanh Từ nhìn cô: " Anh có chút mâu thuẫn."
" Mâu thuẫn gì?"
" Trong lòng anh vừa hy vọng em có thể diễn nhân vật này, vừa hy vọng em đừng diễn, nói chung là rất mâu thuẫn."
" Vậy nguyên nhân không muốn em diễn là gì?"
" Anh rất hẹp hòi, không nhìn được em diễn cảnh tình cảm với nam nhân khác."
Khương Bích Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nhưng dường như cũng bình thường, ai cũng không có cách nào chịu được người yêu của mình cùng người khác diễn cảnh thân mật, " Thanh Từ, em là một diễn viên, sau khi tiến vào trạng thái nhân vật, tất cả những tình cảm, ngôn ngữ, tay chân mà em diễn ra, đều là giả, không thuộc về em, chỉ thuộc về nhân vật mà em sắm vai."
" Anh biết." Nhưng trong lòng vẫn sẽ đố kị, không chỉ tận mắt nhìn thấy mới đố kị, mà tưởng tượng thôi cũng đố kị muốn phát điên rồi.
Khương Bích Tuyết một bên khiêu vũ một bên ngẩng đầu nhìn hắn, " Năm sau em sẽ vào đoàn phim, lần này sao với [ Ngự tiên truyện] bận rộn hơn rất nhiều, đến lúc đó không có thời gian ở cùng anh.
Nếu không thừa dịp hiện tại còn chưa khởi động máy, chờ anh nghỉ Tết, chúng ta đi du lịch."
" Tốt, ra nước ngoài du lịch, ở trong nước , Tết Xuân du lịch quá chen chúc."
Khương Bích Tuyết nói: " Vậy đi Anh quốc đi, đến địa phương anh đã từng sống nhìn xem."
" Được." Hàn Thanh Từ nói, " Nếu có nhiều thời gian, chúng ta sẽ đi tới địa phương khác, Pháp, Italy, Venice cũng không tệ."
" Ừm."
———-
Hàn Thanh Từ nghỉ Tết được mười ngày, mười ngày này đã được lên kế hoạch tốt, theo kế hoạch sẽ đi Luân Đôn, Paris, Italy và Venice.
Mỗi quốc gia sẽ ở lại chừng 2-3 ngày.
Trạm thứ nhất là Luân Đôn - Anh.
Xuống máy bay, người tới đón bọn họ là Tần Hằng.
Hắn so với bọn họ đến Anh sớm hơn mấy ngày, ông bà ngoại của hắn đều là người Anh, hắn lớn lên ở đây, sau khi kết thúc việc học liền trở về Trung Quốc, hàng năm đều sẽ bay qua đây thăm ông bà.
Tần Hằng đưa bọn họ tới nhà ông bà ngoại của hắn, hai người ở đây được tiếp đãi một bữa tối thịnh soạn.
Hàn Thanh Từ lúc trước đi học ở đây, thường xuyên tới đây chơi, ông bà của Tần Hằng cũng rất thích hắn.
Ngày thứ hai đến Anh, Tần Hằng lái xe muốn cùng bọn họ trở lại chốn cũ, mấy năm gần đây, thời gian hắn có mặt ở Anh cũng không hơn một tháng, những địa phương trước kia rất lâu đều không có đi nhìn lại.
Nơi đầu tiên bọn họ tới là chỗ bọn hắn học vào trung, trường trung học Westminster.
Tần Hằng mang theo bọn họ đi dạo trong sân trường, kiến trúc Gothic to lớn hùng vĩ , vườn hoa trong sân trường, tựa như một điểm du lịch vậy.
" Thật sự rất xinh đẹp!" Khương Bích Tuyết đi bên cạnh Hàn Thanh Từ nói, không hổ là trường quý tộc tư nhân, đi dạo ở đây có cảm giác như đang đi dạo trong trang viên hoàng gia vậy.
Tần Hằng đang đi phía trước quay đầu lại nói: " Cheryl, so với nơi này, tôi càng thích Cambridge hơn, nơi đó càng đẹp hơn."
Khương Bích Tuyết nói: " Hai người các anh đều thi đậu Cambridge, thật là lợi hại."
Hàn Thanh Từ nói: " Hàng năm có một phần ba học sinh ở Westminter có thể đi Cambridge, cái này cũng không tính là quá khó."
Khương Bích Tuyết nhỏ giọng nói: " Đối với em mà nói, rất khó."
Tần Hằng dẫn bọn họ vào tầng dạy học phía trước, hắn chỉ vào một bậc thang, " Cheryl, lần đầu tiên tôi cùng Kent gặp nhau chính là ở đây, tôi nhìn cậu ta dáng dấp thật xinh đẹp nên chào hỏi cậu ta, mà cậu ta hoàn toàn không để ý đến tôi."
Khương Bích Tuyết tưởng tượng cảnh tượng lúc ấy của hai người, Tần Hằng nhiệt tình chào hỏi, Hàn Thanh Từ mặt lạnh không thèm nhìn đến hắn ta, liền nhịn không được cười.
Hàn Thanh Từ mặt không thay đổi uốn nắn: " Alex, năm nhân không thể dùng xinh đẹp để hình dung."
" Không Kent, lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến từ tiếng trung này để hình dung cậu."
Hàn Thanh Từ sắc mặt khó coi, " Cho nên, tôi mới nói tiếng trung của cậu rất dở."
Tần Hằng hướng Khương Bích Tuyết nói: " Cheryl, thời điểm đó Kent giống như một vương tử u buồn, cậu ta cơ hồ không giao lưu cùng người khác, còn tốt, tôi đây không chê cậu ta không thú vị, cùng cậu ta làm bằng hữu."
Hàn Thanh Từ: " ...."
Nghe Tần Hằng kể chuyện của bọn họ trước kia, Khương Bích Tuyết không hiểu sao cảm thấy rất thú vị, " Vậy anh ấy so với trước kia thì như thế nào?
Có hay không sáng sủa hơn một chút?"
" Có." Tần Hằng nhìn Hàn Thanh