Khương Sở Hà hôn mê tới tám giờ mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, bác sĩ cũng tới nhìn qua một lần, bệnh tình coi như ổn định, nhưng dặn đi dặn lại là không được để người bệnh bị kích thích nữa.
Địch Mỹ Tâm cùng Khương Bích Tuyết hai mẹ con vẫn ở trong phòng bệnh hồi Khương Sở Hà.
Sau khi Khương Sở Hà tỉnh lại, hai mẹ con các cô mỗi người ngồi một bên giường bệnh.
Khương Bích Tuyết nhẹ giọng hỏi: " Ba ba, ba có khá hơn chút nào không?"
Khương Sở Hà hướng con gái nói: " Con yên tâm, cha con mệnh cứng ngắc, rất ổn."
Địch Mỹ Tâm con mắt vẫn sưng húp, tức giận nói: " Ông vẫn còn nói, hôm nay không biết là ai , đột nhiên liền phát bệnh hôn mê."
Khương Sở Hà nhìn thoáng qua Địch Mỹ Tâm, " Tôi còn chưa có chết đâu, đang êm đẹp, bà khóc cái gì?"
Địch Mỹ Tâm nghiêng mặt đi, không muốn để chồng bà lại nhìn thấy bà khóc.
Khương Sở Hà tiếp tục nhìn con gái, thở dài nói: " Đời này ba ba không còn gì tiếc nuối, sự kiện sai lầm nhất chính là để con gật cho Hàn Thanh Từ, là cha nhìn lầm người, cha vẫn cho rằng hắn là người chính trực, tác phong chính phái, hừ, không nghĩ tới lúc âm hiểm lên, ngày cả cha cũng bị tính kế."
" Cha, Thanh Từ, anh ấy...." Khương Bích Tuyết muốn thấy Hàn Thanh Từ nói chuyện, nhưng cô có thể nói cái gì? Nói hắn kì thật không âm hiểm? Thế nhưng chính cô cũng không tin tưởng Hàn Thanh Từ là người không có tâm cơ, hiện tại những việc hắn giấu diếm đang dần đưa ra ánh sáng, như chuyện hắn chính là lão bản sau màn của đầu tư Cao Duy, lừa gạt tất cả mọi người.
Hiện tại Hàn Thanh Từ, cô cũng thấy không rõ.
" Bích Tuyết , nghe cha khuyên một câu, Hàn Thanh Từ tuyệt đối không hợp với con." Khương Sở Hà nói: " Con nếu rời khỏi hắn, cha nhất định sẽ giúp con tìm được người so với nó tốt hơn gấp nghìn vạn lần."
Khương Bích Tuyết nghe vậy liền sững sờ, Khương Sở Hà vậy mà lại khuyên cô rời khỏi Hàn Thanh Từ, có thể thấy hiện tại ông có bao nhiêu hận.
Cho dù đối với chuyện này, Khương Bích Tuyết rất tức giận, nhưng cô không có ý nghĩ muốn rời khỏi Hàn Thanh Từ.
Cô thử giải thích: " Cha, lần này đúng là Thanh Từ làm không đúng, nhưng là anh ấy đối với con rất tốt."
Địch Mỹ Tâm nhíu mày nói: " Bích Tuyết, sao tới bây giờ rồi, con vẫn ngốc như vậy.
Hàn Thanh Từ vì sao lại đối tốt với con? Không nói trước khi hai đứa kết hôn, một năm này, cha con đối với nó có bao nhiêu ủng hộ, mẹ và cha con chỉ có một đứa con gái là con.
Nếu như hai người bọn ta không còn nữa, tất cả tài sản của Khương gia đều là của con, vậy cũng chính là thuộc về nó, nó có thể không thương con sao?"
Khương Sở Hà hừ lạnh một tiếng: " Lúc trước nó vắng vẻ con, còn phải đợi ba nổi giận, nó mới biết làm bộ làm tịch, hiện tại lại đem ba tính toán, ba thật là xem thường nó, nếu biết trước như vậy, trước kia không nên tin tưởng nó."
Khương Bích Tuyết trầm mặc không nói, hiện tại không phải thời cơ tốt để giúp Hàn Thanh Từ nói chuyện.
Khương Sở Hà hiện tại đang rất tức giận, đừng nói ba cô, hiện tại chính cô cũng rất là tức giận.
———-
Hàn gia.
Hàn Minh Huy quỳ trên mặt đất, bị Hàn Thâm quất mấy roi, đau đến kêu cha gọi mẹ: " Cha, con thật sự không biết cậu lại thao túng cổ phiếu , nếu còn sớm biết, con đã ngăn cản! Cha! Người phải tin tưởng con!"
Hàn Thâm dừng lại động tác trên tay, Triệu Uyển Mai đem Hàn Minh Huy kéo lên, hướng về phía Hàn Thâm nói: " Hàn Thâm, ông nếu có bản lĩnh thì đánh tôi này! Minh Huy nó là con của ông, tôi mới là họ Triệu."
Hàn Thâm nhìn bà ta, hừ một tiếng, ném cây roi đang cầm trên tay xuống đất.
" A, sao lại không đánh rồi?" Triệu Uyển Mai cười lạnh, " Hàn Thâm, ông có bao giờ tự hỏi, từ nhỏ tới lớn, ông có bao giờ tín nhiệm đứa con trai này? Nó nói cái gì ông đều không tin, mà đứa con riêng kia, nói cái gì ông đều tin, ông thật là công bằng a!"
" Nó làm được cái gì để tôi có thể tín nhiệm nó sao?" Hàn Thâm nhìn chằm chằm Hàn Minh Huy, " Nó nói nó muốn đi bộ tài vụ, tốt, tôi liền đồng ý, thế nhưng là nó lại làm cái gì? Nó kém chút nữa liền đem gia nghiệp của Hàn thị chắp tay tặng cho người khác."
Hàn Minh Huy ngụy biện nói: " Cha! Con không có, cậu đối với con tốt, nên con thân cận với cậu, cha liền Hoài nghi là con cùng cậu trong ứng ngoại hợp, cha đây là không nói đạo lí."
" Mày...."
Lúc này Hàn Thanh Từ từ bên ngoài đi vào.
Triệu Uyển Mai thấy hắn đi tới, kháy một câu: " Ui nha, xem là ai đến đây, đây không phải là đại cổ đông của tập đoàn Hàn thị sao? Sao lại sang đây, là muốn xem náo nhiệt sao?"
Hàn Thanh Từ không để ý tới Triệu Uyển Mai đang nói kháy hắn, nhìn thoáng qua Hàn Thâm: " Cha!"
Hàn Thâm nói: " Đến thư phòng."
" Được." Hàn Thanh Từ quay người lên lầu, Hàn Thâm cũng đi theo.
Vào thư phòng, Hàn Thâm quay người đóng cửa lại, " Cha vợ con bên kia, tình huống thế nào?"
Hàn Thanh Từ trả lời: " Nghe Bích Tuyết nói, bị phát bệnh tim, hiện tại đang ở trong bệnh viện."
Hàn Thâm cậu mày thở dài một hơi, " Không nghĩ tới Triệu Định Vĩ cũng đem ông ấy kéo xuống nước."
" Triệu Định Vĩ kéo theo ông ấy xuống nước , là nhìn trúng tài lực của ông ấy.
Con điều tra, cha vợ ủy thác việc thu mua cổ phiếu cho người cùng Triệu Định Vĩ quen biết nhiều năm, lại thêm ông ấy đối với người đó phi thường tín nhiệm, mới vội vàng không kịp chuẩn bị bị hắn cắn một ngụm."
Hàn Thâm trầm ngâm nói: " Nhưng chúng ta cũng coi như là gián tiếp tạo thành cái hậu quả này, con đến lúc đó đi cho ông ấy một lời xin lỗi, thỉnh tội, mong ông ấy thông cảm ."
" Cha không nói con cũng sẽ làm như vậy."
" Vậy bên toà án , kết quả đưa ra thế nào?"
Hàn Thanh Từ nói: " Tiền phạt là 700 triệu."
" 700 triệu không phải là con số nhỏ."
" 700 triệu này, con định gánh thay cha vợ."
Hàn Thâm trầm mặc trong chốc lát, " Cũng tốt, con và Bích Tuyết dù sao vẫn là vợ chồng, chuyện của cha con bé cũng là chuyện của con."
" Vâng."
Hôm sau, tình trạng của Khương Sở Hà ổn định hơn, Khương Bích Tuyết cũng quay trở lại studios, cô vì đi thu tiết mục mà vắng mặt hai ngày, hiện tại đang là giai đoạn mấu chốt, cô không thể làm chậm trễ tiến độ của mọi người được.
Hôm nay quay chụp ở một toà nhà có kết cấu như Tứ Hợp viện, bởi vì sân bãi hạn chế, cho nên không có phòng thay đồ cùng trang điểm cho diễn viên, mọi người chỉ có thể trang điểm cùng thay đồ ở trên xe.
Sau khi Khương Bích Tuyết thay đồ xong, liền ngồi lên trụ đá phía bên ngoài tứ hợp viện, nghe những người khác nói chuyện trên trời dưới đất.
Trò chuyện một hồi, liền nói tới chuyện của điện ảnh Hoa Thần hai ngày này phát sinh, " Nghe nói chủ tịch của điện ảnh Hoa Thần bị phán ít nhất năm năm tù, tôi cũng không hiểu ông ta nghĩ cái gì, đang êm đẹp tự dưng lại thao túng cổ phiếu của Hàn thị làm cái gì?"
" Tựa như là muốn thừa cơ thu mua tập đoàn Hàn thị đi."
" Chẳng qua Hàn Thanh Từ đúng là thâm tàng bất lộ a, tuổi tác cũng không lớn, mới 27 tuổi."
" Cũng không hẳn, tôi còn nghe nói, đại cục lần này là do anh ta cố ý này ra, đợi Triệu Định Vĩ cùng Khương Sở Hà nhảy xuống."
Nhưng Khương Sở Hà chính là cha vợ của anh ta a, vậy mà anh ta cũng có thể hạ thủ được."
" Vốn chính là liên hôn thông gia, trước lợi ích, ai còn để ý đến tình nghĩa cha vợ, lại nói, Khương Sở Hà liên thủ cùng Triệu Định Vĩ thao túng cổ phiếu của Hàn thị, vốn chính là bọn họ không đúng."
" Luôn nói nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt, thật đúng là không giả, cái này nhà người ta minh tranh ám đấu , so với tôi diễn phim truyền hình còn muốn đặc sắc hơn."
.........
Nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ, Khương Bích Tuyết mắt ảm đạm , Mạnh Hiểu Đông ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, " Tuyết tỷ, đạo diễn đang chờ."
" Ừm." Khương Bích Tuyết mặc sườn xám quay người hướng sân quay đi vào.
Cảnh đầu tiên hôm nay, Khương Bích Tuyết không tiến vào trạng thái, NG mấy lần, phải điều chỉnh mấy lần mới qua.
Những cảnh sau coi như là thuận lợi, Khương Bích Tuyết mới nghỉ hai ngày, cho nên cảnh quay hôm nay rất nặng, cơ hồ mỗi cảnh đều có cô.
Ngày tiếp theo, cô không phân biệt được, mình vẫn đang trong cảnh diễn, hay là đang sống bên ngoài cảnh diễn nữa.
Cảnh cuối cùng quay xong, người của đoàn phim nói, Hàn tổng tới thăm ban , đang ở bên ngoài studio.
Khương Bích Tuyết cùng đạo diễn nói qua một tiếng, xoay người ra khỏi gian phòng mà cô vừa mới quay phim xong, vừa ra khỏi cửa liền thấy trong đình đứng một nam một nữ.
Chính là Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh, bọn họ đang nói chuyện.
Nhìn thấy Khương Bích Tuyết, Hàn Thanh Từ liền hướng Diệp Nhã Linh nói cái gì đó, sau đó đi về phía cô.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn tới đối diện mình, cảm nhiên cảm thấy rất lạ lẫm, " Sao anh lại tới đây?"
" Tới thăm ban." Hắn hỏi: