Nhìn cái con gấu này Khương Bích Tuyết cũng nhớ tới sự tình đâu đáp ứng với Hàn Thanh Từ, thừa cơ hội này , cùng cha mẹ thẳng thắn, cũng nên nói rõ ràng trước.
" Cha mẹ, con có chuyện muốn thương lượng với hai người."
Khương Sở Hà nhìn cô nói, " Có chuyện gì?"
Khương Bích Tuyết buông bát đũa xuống, " Hôm qua thời điểm con mang Thần Thần đi bệnh viện, gặp được Hàn Thanh Từ."
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm đều dừng lại, cau mày hỏi, " Làm sao lại trùng hợp như vậy?"
" Con cũng không biết, hắn đột nhiên xuất hiện tại đó, sau đó nhìn thấy Thần Thần."
Khương Sở Hà sắc mặt không tốt, " Vậy thân thế của Thần Thần, hắn đã biết sao?"
" Vâng."
Địch Mỹ Tâm nhìn thoáng qua Khương Tử Thần thở dài, " Đứa nhỏ này quá giống hắn." Chỉ cần Hàn Thanh Từ nhìn thấy Thần Thần, đại khái đều sẽ đoán được.
Khương Sở Hà hỏi: " Vậy nó muốn thế nào?"
Liên quan tới việc xử lí chuyện này như thế nào, Khương Bích Tuyết hôm nay cũng suy tư một chút, cô sửa lại một số từ ngữ trong đầu, nói: " Cha mẹ, quyền nuôi dưỡng con sẽ không từ bỏ, vô luận thế nào cũng sẽ không nhường lại cho hắn, nhưng Thần Thần cũng là con của hắn, hắn đã biết thấm thế của Thần Thần, nếu như không để cha con hắn gặp nhau, con cảm thấy hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."
Khương Sở Hà chỉ có một đứa con gái là Khương Bích Tuyết, hiện tại có Khương Tử Thần, đó chính là hậu nhân của Khương gia, ông tuyệt đối sẽ không để Hàn gia cướp đi.
Nhưng Khương Bích Tuyết nói cũng đúng, Hàn Thanh Từ nếu đã biết thân thế của Thần Thần, không cho hắn gặp Thần Thần, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Khương Sở Hà suy nghĩ trong chốc lát, " Để nó gặp Thần Thần có thể, có điều, nói với nó rõ ràng, một tháng nhiều nhất chỉ được gặp một lần, không thể mang Thần Thần rời đi 24 giờ."
Một tháng chỉ được gặp một lần, mỗi lần gặp không thể vượt quá một ngày, làm Khương Bích Tuyết nhớ tới tuổi thơ của Hàn Thanh Từ, " Cha, ý con là Hàn Thanh Từ dù sao cũng là cha đẻ của Thần Thần, có quan hệ máu mủ, hiện tại hắn đã biết thân thế của Thần Thần, nếu hắn muốn làm hết trách nhiệm của người cha, liền để hắn làm thôi.
Lại nói, Thần Thần lớn thêm chút nữa sẽ có suy nghĩ của chính mình, cha cũng không thể để trong lòng bé có oán hận được."
Khương Sở Hà cuối cùng vẫn là mềm lòng, không phải đối với Hàn Thanh Từ mềm lòng, mà là đối với ngoại tôn bảo bối của ông mềm lòng.
Ông vốn dự định một mực giấu diếm thân thế của Thần Thần với Hàn gia, để Liễu Phàm tới thấy Hàn Thanh Từ trở thành cha của bé, bù đắp tình thương của cha cho Thần Thần.
Nhưng bây giờ thân thế của Thần Thần đã bị Hàn Thanh Từ biết, giấy không thể gói được lửa, chờ Thần Thần lớn thêm một chút, bé cũng sẽ biết.
Nếu như ông hạn định cho hai cha con bọn họ một tháng chỉ được gặp một lần, nói không chính xác sợ sau này Thần Thần sẽ oán hận ông.
Khương Sở Hà lui rồi lại lui, " Được thôi, chẳng qua Thần Thần là người của Khương gia chúng ta, điểm này cha kiên quyết không lui bước, nếu Hàn Thanh Từ có ý khác, cha tuyệt đối sẽ không cho phép."
" Vâng."
Địch Mỹ Tâm nghĩ tới Hàn Thanh Từ sẽ đem Khương Tử Thần đi ra ngoài, liền yêu thương trùng điệp, " Bích Tuyết, nếu nó mang Thần Thần ra ngoài, chiếu cố không tốt phải làm sao bây giờ? Thần Thần còn nhỏ như thế, nó biết dỗ hài tử không? Sẽ giúp Thần Thần pha sữa sao?"
Khương Tử Thần chưa đủ hai tuổi, còn cần chăm sóc, bà lo lắng, Hàn Thanh Từ một đại nam nhân cũng không có kinh nghiệm, vô cùng có khả năng chiếu cố không được chu toàn.
Khương Bích Tuyết ngược lại không lo lắng nhiều như vậy, " Mẹ, người đừng lo lắng chuyện này, Hàn Thanh Từ dù thế nào cũng là người lớn ba mươi tuổi, chính hắn có chừng mực."
Điểm ấy Khương Bích Tuyết đối với Hàn Thanh Từ vẫn có lòng tin, hắn không phải là một người sơ ý chủ quan, còn không đến mức ngay cả đứa bé cũng chiếu cố không tốt.
Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần lên lầu, tắm cho bé, thay một bộ áo ngủ đoraemon, trực tiếp đặt bé lên giường, kéo chăn đắp lên.
Khương Bích Tuyết vào phòng tắm tắm rửa, Khương Tử Thần nằm ở trên giường ôm gấu kuma lẩm bẩm, về phần nói cái gì, đại khái chỉ có bé có thể hiểu.
Điện thoại đặt ở trên tủ giường kêu, Khương Tử Thần nghe được tiếng chuông, từ trong chăn chui ra, dùng cả tay lẫn chân bò qua, cầm lấy điện thoại di động, đặt Mông ngồi trên gối đầu, tay nhỏ bấm vào chấm tròn màu xanh lục.
" Bích Tuyết." Trong ống nghe truyền tới một giọng nam trầm thấp.
Khương Tử Thần nghe được hai chữ Bích Tuyết, một cách tự nhiên hô một tiếng, " Ma ma."
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, " Là Thần Thần sao?"
Khương Tử Thần ân một tiếng.
Người bên đầu kia điện thoại lại hỏi, " Thần Thần, ma ma đâu?"
" Ma ma, tắm rửa tắm!"
Khương Tử Thần phát âm không rõ, hắn nghe không có rõ, " Ma ma làm cái gì?"
Lúc này Khương Bích Tuyết tắm rửa ra, nhìn thấy Khương Tử Thần ôm lấy điện thoại di động của cô, đang cùng người bên đầu kia điện thoại nói chuyện, cô đầu tiên là giật nảy mình, tiếp theo lại cảm thấy vui mừng, đứa nhỏ này rất thông minh, biết nhận cả điện thoại.
Khương Bích Tuyết đi qua, " Thần Thần, đưa điện thoại cho ma ma."
Khương Tử Thần hai tay dâng điện thoại đưa cho Khương Bích Tuyết, Khương Bích Tuyết nhận lấy điện thoại, " Alo?"
" Bích Tuyết, là anh." Là thanh âm của Hàn Thanh Từ.
Khương Bích Tuyết ngồi xuống tại mép giường, tay sờ sờ đầu Khương Tử Thần, " Chuyện gì?"
" Anh nghĩ thứ bảy tuần này muốn đi nhìn Thần Thần."
Khương Bích Tuyết nhìn Khương Tử Thần một cái, sau đó nói với người trong điện thoại, " Có thể, lúc tôi quay phim sẽ dẫn thằng bé theo đến công ty của anh, anh dẫn bé đi chơi một ngày, đến đêm thì đưa về ."
" Được."
Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, đặt lại lên trên tủ giường, nói với Khương Tử Thần, " Nào, Thần Thần ngoan , đi ngủ thôi!"
Khương Tử Thần trở lại vị trí mình vừa mới nằm, vén chăn lên lại nằm xuống, Khương Bích Tuyết giúp bé đắp kín mền, đem con gấu kia đặt bên cạnh bé, để bé vươn tay cũng có thể sờ được.
Cô từng hi vọng Hàn Thanh Từ Vĩnh viễn không biết được thân thế của Thần Thần, vừa hi vọng Khương Tử Thần có thể nhận được tình thương của cha.
Nhưng hiện tại Hàn Thanh Từ đã biết, đây là sự thật, cô cũng không cần thiết xoắn xuýt, thuận theo tự nhiên là được.
Buổi sáng thứ bảy, Mạnh Hiểu Đông như thường lệ đánh xe tới đón Khương Bích Tuyết, nhìn Khương Bích Tuyết nắm tay một tiểu gia hoả cùng ra tới, ánh mắt hắn sáng lên một cái, nhìn tiểu gia hoả đáng yêu như vậy, lần trước lúc nhìn thấy bé là ban đêm, lúc bé bị bệnh, hắn không nhìn được rõ lắm, như bây giờ nhìn thấy, thật là đáng yêu, thật manh!
Mạnh Hiểu Đông xuống xe, nhịn không được ngồi xổm xuống đùa đùa với Khương Tử Thần, " Đến, gọi ca ca."
Khương Tử Thần âm thanh nhu mềm, " Ca ca!"
Khương Bích Tuyết tức giận nói, " Mạnh Hiểu Đông, cậu so với Thần Thần lớn hơn mười mấy tuổi, để bé gọi cậu là ca ca cũng thật không biết ngại."
" Hắc hắc, em vẫn chưa có kết hôn mà, bé gọi em là ca ca cũng không có gì sai mà." Mạnh Hiểu Đông hướng về phía Khương Tử Thần nói, " Đúng không, tiểu bất điểm?"
Tiểu bất điểm ( 小不点) cậu nhóc.
Khương Tử Thần lại khéo léo gọi một tiếng, " Ca ca."
Mạnh Hiểu Đông tâm hoa nộ phóng, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tử Thần, " Thật ngoan, đáng yêu chết mất."
Khương Bích Tuyết nói: " Bé tên là Khương Tử Thần, cậu cũng có thể gọi bé là Thần Thần."
" Ừm." Mạnh Hiểu Đông đứng lên, " Tuyết tỷ, chị muốn dẫn bé đi studios sao?"
" Dẫn tới, cậu giúp tôi trông bé sao?" Khương Bích Tuyết cười giỡn nói.
" Có thể nha, em rất biết dỗ trẻ con đấy." Mạnh Hiểu Đông nghĩ nghĩ, " Có điều, nếu dẫn đi, chuyện chị có con sợ là sẽ lộ ra ngoài ánh sáng."
Khương Bích Tuyết ôm lấy Khương Tử Thần, " Cái này ngược lại không có vấn đề gì, tôi cũng không cố ý giấu diếm."
" Vậy cũng không có vấn đề gì." Mạnh Hiểu Đông cười hì hì, " Em có thể giúp chị trông, chị cứ yên tâm quay phim."
" Vừa nói với cậu là đùa thôi, tôi chút nữa đem bé giao cho cha bé trông thôi."
Mạnh Hiểu Đông còn không xác định được cha của Khương Tử Thần là ai, " Ba ba của Thần Thần là ai?"
Khương Bích Tuyết nói: " Nhìn không đoán được sao?"
Mạnh Hiểu Đông lại nhìn Khương Tử Thần, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, cái mặt này, cái mũi, bờ môi, cùng một người xác thực rất giống, " Nhìn ra được."
Khương Bích Tuyết một tay ôm Khương Tử Thần, một tay mở cửa xe, " Đi thôi."
Hàn Thanh Từ hôm nay mặc một thân trang phục hưu nhàn, sáng sớm liền chờ ở đài phun nước dưới lầu, ngẫu nhiên đưa tay nhìn đồng hồ, trong lòng rất chờ mong.
Đột nhiên làm cha, ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lí cũng không có, tối hôm qua còn cố ý đi cửa hàng đồ chơi, không biết con trai thích gì, mua hẳn một lần bảy tám kiện, nhồi vào cốp xe phía sau.
Một chiếc audi dừng trước của cao ốc, Hàn Thanh Từ tiến lên mấy bước, kéo cửa