Khương Bích Tuyết về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh, Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm còn chưa có ngủ, hai người đang ngồi trên sô pha xem tivi.
Địch Mỹ Tâm nhìn thấy cô trở về, vội vàng đứng lên, " Bích Tuyết, ăn cơm chưa?"
" Ăn rồi mẹ."
" Nếu không mẹ nấu cho con bát mì, làm bữa khuya."
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Không cần đâu mẹ."
Địch Mỹ Tâm lôi kéo Khương Bích Tuyết nói: " Đúng rồi, Bích Tuyết chút nữa con gọi điện thoại cho Hàn Thanh Từ, hỏi xem Thần Thần thế nào, mẹ có chút không yên lòng."
" Vâng." Khương Bích Tuyết gật đầu, " Mẹ, hai người cũng đi ngủ sớm một chút."
" Được, đợi chút nữa liền đi ngủ."
Khương Bích Tuyết lên lầu, vừa mở tủ quần áo muốn đi tắm, điện thoại liền reo, là Hàn Thanh Từ gọi điện thoại tới.
Khương Bích Tuyết ấn nghe, vừa nghe liền thấy giọng nghẹn ngào của Khương Tử Thần, " Ma ma..."
Khương Tử Thần rất ít khi khóc, Khương Bích Tuyết trong lòng có chút bận tâm, " Thần Thần, sao vậy?"
" Ma ma..." giọng Khương Tử Thần nghẹn ngào, tràn đầy ủy khuất.
" Ma ma ở đây, Thần Thần không khóc!"
Tiếp đến là thanh âm của Hàn Thanh Từ, " Bích Tuyết!"
Khương Bích Tuyết hỏi: " Thần Thần làm sao vậy?"
" Đại khái là con muốn em."
Khương Bích Tuyết không ở bên người Khương Tử Thần, nghe được bé khóc khó tránh khỏi đau lòng, cô nói, " Thần Thần rất dễ dỗ, anh cho con uống sữa , uống xong bé liền ngủ."
" Vừa cho uống xong, nhưng con không uống." Thanh âm trầm thấp của Hàn Thanh Từ từ trong điện thoại truyền tới, " Bích Tuyết, em có thể qua bên này không?"
" Hiện tại?"
" Ừm."
Trong điện thoại, Khương Tử Thần lại nức nở, " Ma ma..."
Khương Bích Tuyết hít sâu một hơi, " Thần Thần không khóc, ma ma lập tức tới ngay."
Cô cúp điện thoại, đóng lại cửa tủ, quay người ra khỏi phòng, xuống lầu cầm lấy chìa khoá xe rồi đi ra ngoài, vội vàng lái xe tới trang viên Hàn gia.
Nơi này đã hai năm rưỡi cô chưa có quay lại, hôm nay nếu không phải bởi vì Thần Thần, cô cũng sẽ không tới.
Lan di còn chưa ngủ, mở cửa sau thấy Khương Bích Tuyết, bà rất kinh hỉ, " Thiếu phu nhân, cô cuối cùng cũng trở về."
Khương Bích Tuyết cũng không có so đo xưng hô này với bà, trực tiếp hỏi, " Lan di , Thần Thần đâu?"
" Ở bên trong."
Khương Bích Tuyết bước vào nhà, Khương Tử Thần đang ngồi trong ngực Hàn Thanh Từ, trên tay cầm một cái Transformers, con mắt bé đỏ lên.
Nhìn thấy Khương Bích Tuyết, bé lập tức vươn tay nhỏ, " Ma ma...."
Khương Bích Tuyết đi qua ôm lấy bé, Khương Tử Thần ôm cô thật chặt.
Hàn Thanh Từ nhìn Khương Bích Tuyết, " Thật xin lỗi, muộn như vậy còn khiến em phải đi một chuyến."
Xác thực không còn sớm, đã hơn mười giờ.
Lan di nói: " Thần Thần lúc ăn cơm vẫn còn tốt, sau khi ăn cơm ngủ một giờ, vừa tỉnh dậy liền bắt đầu khóc, thiếu gia cũng không có cách nào khác mới gọi cho cô tới ."
Khương Bích Tuyết vỗ vỗ sau lưng Khương Tử Thần, " Thần Thần bình thường rất ít khóc, cũng không biết hôm nay làm sao lại khóc."
Lan di nói: " Tôi nhìn bé ngủ mơ mơ màng màng, sau khi tỉnh dậy không thấy cô, cho nên mới khóc."
Khương Tử Thần từ khi sinh ra cũng chỉ thân cận nhất với ba người, ông ngoại, bà ngoại còn có ma ma.
Hàn Thanh Từ là về sau bé mới nhận biết, mặc dù hai người rất nhanh đã thân quen, nhưng dù sao thời gian ở cùng cũng không dài.
Thời điểm tiểu hài tử tỉnh lại là lúc thiếu cảm giác an toàn nhất, cho nên hôm nay tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, nên bé mới khóc.
Hàn Thanh Từ nói: " Bích Tuyết, em đêm nay liền ở lại đây ngủ chung với Thần Thần đi."
Khương Bích Tuyết muốn nói không được, dù sao ở nhà chồng trước qua đêm cũng quá xấu hổ.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ muộn như vậy rồi, cô cũng không có khả năng mang theo Khương Tử Thần lái xe quay về Khương gia, thế là đành phải ngầm thừa nhận ở lại đây một đêm.
Lan di nói: " Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của thiếu gia, bánh gato vẫn còn ở trong tủ chưa có cắt, nếu không thừa dịp thời gian chưa qua, đem bánh gato cắt đi."
Khương Bích Tuyết lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Hàn Thanh Từ, khó trách hôm nay hắn lại muốn mang Khương Tử Thần trở về.
Lan di bưng bánh ga tô nhỏ từ trong tủ lạnh ra, bà làm kích thước tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo.
Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần đến bên ghế sa lông ngồi xuống.
Sau khi Lan di đem bánh sinh nhật đưa lên, lại từ trong tủ lấy ra nên cắm lên bánh sinh nhật , hướng Hàn Thanh Từ nói: " Thiếu gia, cậu mau ước."
Hàn Thanh Từ nhắm mắt lại, ước nguyện sau đó đem ngọn nến thổi tắt.
Khương Tử Thần ngồi trong lòng Khương Bích Tuyết nhìn thấy Hàn Thanh Từ ước nguyện rồi lại thổi tắt nến, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất lộ ra nụ cười, bé đưa tay ra, muốn bắt lấy bánh ga tô.
Khương Bích Tuyết ngăn cản, " Không được đụng vào, chút nữa cho con ăn."
Hàn Thanh Từ dùng cái nĩa quệt một chút bơ đưa tới miệng bé, " Ăn ngon không?"
Khương Tử Thần nhếch miệng cười cười, ê ê a a nói một câu, nhưng không ai hiểu bé nói gì cả.
Khương Bích Tuyết chỉ vào bánh ga tô trên bàn, dạy bé nói: " Cái này gọi là bánh ga tô."
Khương Tử Thần mơ