Thấy Mục Thần chấp thuận, Cố Vân Quyết vui vẻ một tay ôm cổ Mục Thần, một tay chỉ ngọn núi thí luyện phía xa xa mây đen phủ đỉnh, "Ta không cần tham gia thí luyện sao? Đại ca kia nói phải bò lên trên ngọn núi này, mới có thể tìm được tiên nhân."
Chưa từng thân cận với ai như vậy, Mục Thần cảm thấy lạ lẫm, vặn vẹo vẻ mặt, hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, ngữ khí bình thản, lại bá đạo không cho phản bác: "Làm đồ nhi của ta, tạo sao còn phải bắt chước khỉ leo núi?" Đứa nhỏ trong lòng gầy gò, cả người chưa đến hai lạng thịt, ôm vừa một tay, việc cấp bách chính là phải nuôi cho tốt.
Cố Vân Quyết bị cái ví von này chọc đến nheo mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của Mục Thần gần trong gang tấc, y duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọt một cái, da dẻ sư tôn thật trắng, gần như trong suốt, vào lúc này sư tôn có phải là đã hấp thu Cửu Dương Minh hỏa? Đã bị hỏa độc hành hạ sao? Hơn nữa trong cơ thể sư tôn, có một cỗ sức mạnh rất quen thuộc đang hấp dẫn y tới gần, nguồn sức mạnh kia ở tại... nơi ngực.
Tay nhỏ từ trên mặt dịch xuống ngực, kề sát nơi trái tim đang đập của Mục Thần, nhấn nhấn.
Mục Thần cúi đầu, mặt không biểu cảm nhìn người trong lòng, ánh mắt rơi xuống móng vuốt nhỏ đang mò ngực mình, nhíu nhíu mày, nhóc con mới vừa sờ soạng mặt hắn liền mò xuống ngực, tật xấu gì đây?
"Sư tôn?"
"..."
Mục Thần nghe hai chữ sư tôn, đột nhiên có cảm giác như đang mơ, tạm thời không tính so đo móng vuốt nhỏ trên ngực mình nữa, ánh mắt nhu hòa nhìn Cố Vân Quyết, nhất thời không biết nên nói cái gì, cũng không hiểu người hắn ôm đang nghĩ gì, tâm đang thanh tịnh cũng phải rối ren.
"Sư tôn ấm quá, thật tốt." Cố Vân Quyết cười híp mắt ôm cổ Mục Thần, khuôn mặt nhỏ dán lên, thân mật cọ vào hai má Mục Thần, nhưng ở hướng Mục Thần không nhìn thấy, con ngươi huyết sắc tối như mực vừa lóe lên ánh u ám rồi lập tức biến mất.
Ấm áp, trái tim của sư tôn vẫn đang đập, không phải là thi thể dần lạnh trong vòng tay y. Cố Vân Quyết y hủy diệt tam giới cũng không thấy hổ thẹn, tiếc nuối duy nhất của y chính là vị sư tôn vô dục vô cầu bị liên lụy này. Mặc dù biết thời gian đã quay ngược, nhưng y không ngờ lại quay lại xa như thế, nếu xa hơn năm năm vậy chính y chắc chắn còn chưa tồn tại.
Nhìn cánh tay nhỏ của mình một chút, Cố Vân Quyết cụp mắt, hết thảy đều phải làm lại từ đầu.
Tất cả mọi chuyện y đều nắm trong lòng bàn tay, chỉ là thời điểm Mục Thần xuất hiện lại sớm mười năm. Điểm này y thật sự phải nghiên cứu thật kĩ, điều bất di bất dịch còn lại chính là người vẫn còn sống đây, còn ở gần y như thế.
Sư tôn, là người duy nhất y cố cứu lấy trước khi trọng sinh.
Sau khi trọng sinh, chính là chấp niệm đời này.
Tuy rằng không biết tiểu đồ đệ ăn qua bao nhiêu khổ đến mức tâm linh yếu ớt, không cẩn thận chọc vào chỗ nhạy cảm sẽ trở nên vặn vẹo tàn bạo, nhưng khi cảm nhận được người trong lòng ôm chặt lấy mình, Mục Thần nhanh chóng vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, thay đổi tư thế thoải mái hơn rồi cố trò chuyện theo kiểu bình thường nhất: "Chỉ có người chết mới lạnh lẽo, vi sư tất nhiên là ấm."
"Sư tôn?"
"Sao?"
"Sư tôn."
"Ừm."
Cho là tiểu đồ đệ sợ độ cao, sắc mặt Mục Thần hoà hoãn lại, khóe miệng hơi nhích lên một chút, ôn hòa vuốt ve chỏm đầu Cố Vân Quyết. Tiểu đồ đệ thoạt nhìn dinh dưỡng không đầy đủ, chất tóc rất xấu, trong đầu của hắn nhất thời chợt lóe vô số hình ảnh, đều là tiểu đồ đệ bị người bắt nạt, nỗ lực làm việc còn không có cơm ăn, Mục Thần đau lòng quyết định, sau này chỉ cần tiểu đồ đệ yêu thích, hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn.
Lại xoa nhẹ đầu Cố Vân Quyết một cái, dự tính đổi cây trâm gỗ của tiểu đồ đệ thành linh khí có tính chất phòng hộ, đứa nhỏ này thích nhất bảo bối, nhất định là khi còn bé nó muốn mà không thể có được, sau này lớn lên mới thích cướp đồ của người khác như vậy.
Nếu có người biết ý nghĩ của Mục Thần, chắc chắn sẽ oán thầm một câu điên rồi, vũ khí trong giới tu chân cũng phân đẳng cấp, từ dưới lên trên là pháp khí, linh khí, thần khí, có loại về công, có loại về thủ, có loại phụ trợ, còn loại công thủ hỗ trợ lẫn nhau. Cũng giống như đan dược vậy, phân là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm rồi cực phẩm. Phải biết, luyện khí sư cũng như luyện đan sư, đều hiếm gặp trong tu chân giới. Những tu sĩ này đa số cậy tài khinh người, thanh cao kiêu ngạo, ai lại đi chế trâm cài tóc thành linh khí cho một hài tử?
Không tính chuyện không có ai nguyện ý luyện chế, dù có người luyện chế thì cũng quá xa xỉ, này đừng nói là nuôi đồ đệ, đến nhi tử cũng không sủng được như thế.
Cố Vân Quyết cảm thụ được ôn nhu độc nhất của Mục Thần, khóe miệng thỏa mãn cong thành một đường, cặp mắt đào hoa cũng chuyển thành trăng lưỡi liềm, như tiểu tiên đồng hệ chữa khỏi.
Sắc mặt Mục Thần lại nhu hòa thêm một chút, tiểu đồ đệ quả nhiên rất ngây thơ, lúc này dạy dỗ cho tốt, sau này lớn lên sẽ không hư.
————
Luôn luôn kiêu ngạo không nể mặt ai, ngoại trừ bế quan chỉ biết luyện đan, tuấn mỹ tu sĩ trong truyền thuyết, người có bối phận cao nhất hiện nay của Sùng Vân môn, lại ôm một đứa trẻ vàng vọt đáng thương, nâng niu như bảo bối, tự mình xuất hiện ở chỗ ghi danh của đệ tử nội môn, trong nháy mắt mọi người dậy sóng.
Để Cố Vân Quyết trong lòng mình ngồi lên bàn, Mục Thần nói: " Đây là đệ tử thân truyền của bản tọa, Cố Vân Quyết."
"Thân truyền..." Vốn đã vì Mục Thần tự mình đến mà kinh sợ váng đầu, bây giờ lại nghe đến hai chữ thân truyền, quản sự phụ trách đăng ký run run rẩy rẩy lấy ra một cái ngọc phù, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn nở nụ cười, như đóa hoa cúc dại bị gió thu tàn phá, "Chúc mừng ngũ trưởng lão!"
Mục Thần ghét bỏ nhíu mày, hơi nghiêng người tránh khỏi cái lễ này —— cười quá giả, còn không bằng không cười.
Quản sự cũng không tự chuốc nhục nhã, xoay mặt bái phỏng Cố Vân Quyết, nịnh nọt nói: "Tiểu cung chủ có phúc lớn!"
Cố Vân Quyết nghiêng hẳn người, hơi nheo mắt, cũng ghét bỏ: Tiểu công chúa? Ha ha, lão già này làm ngứa đôi mắt đẹp đẽ của sư tôn, không bằng làm thịt đi!
Quản sự còn muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên cảm giác trong lòng lạnh lẽo, thấy tiểu tử đối diện dùng đôi mắt đen láy không thấy đáy quan sát mình, cảm giác như chuôi kiếm quay ngược về mình, kinh khủng đến mức tóc
gáy đều dựng đứng lên. Quản sự lập tức ngậm miệng, không dám phí lời thêm nữa, vội vàng giao ngọc phù cho Mục Thần.
Mục Thần nhận lấy, nhìn ngọc phù lớn chừng bằng bàn tay, bên trên khắc đầy hoa văn tinh xảo, hắn nắm lấy tay nhỏ của Cố Vân Quyết, trích ra một giọt máu, nhỏ vào lỗ nhỏ trên ngọc phù. Ngọc phù vô thanh vô thức lập tức hấp thu, sau đó phát ra hào quang chói mắt, hoa văn bên trong đã biến thành một phù đồ huyết sắc, dương quang chiếu qua liền lưu động như máu trong cơ thể, thu hút lạ lùng.
Ngọc phù này đại biểu cho thân phận đệ tử chân truyền, có thể ra vào hầu hết mọi chỗ trong môn phái, quan trọng nhất là có thể tự ý xem bất kể công pháp gì. Đối với người thích thả rông hài tử như Mục Thần mà nói, điểm này rất trọng yếu.
Đồng thời, gác cao nơi Sùng Vân để ngọc phù tượng trưng hồn đệ tử, cùng hàng với chưởng môn vốn trống chỗ thứ năm bây giờ có một chiếc hồn đăng lẳng lặng thế vào.
Mục Thần thoả mãn đeo ngọc phù lên ngực Cố Vân Quyết rồi ôm y vào lòng, từ nay về sau tiểu đồ đệ đã có sư tôn, không ai có thể bắt nạt y.
Chờ Mục Thần đi rồi, lúc này quản sự mới vỗ ngực lấy hơi, lại lau mồ hôi lạnh trên gáy, nhìn hai tay run lập cập của mình, hắn khóc không ra nước mắt. Sáu cung mười hai điện thu đệ tử thân truyền đều cần chưởng môn đồng ý, dáng vẻ vừa nãy của Mục Thần chính là không để ý sự tồn tại của chưởng môn, trong khi bản thân hắn lại ghi danh vị sư đệ năm tuổi mà chưởng môn không hay biết, đến khi chưởng môn chân nhân trách tội xuống, hắn làm sao thanh minh đây?
Bối rối nhất là, bối phận tu sĩ của sáu cung mười hai điện sắp xếp phi thường đặc biệt, Mục Thần xếp đệ ngũ, đệ tử thân truyền của hắn cũng sẽ phải ở vị trí thứ năm. Mà vị trưởng lão xếp ở vị trí thứ sáu kia, đồ đệ cũng lớn rồi, thấy Cố Vân Quyết còn phải tôn xưng một tiếng Ngũ sư huynh, nghĩ đến cái hung danh này, quản sự sờ sờ cổ mình, sợ đến nổi da gà.
Chưởng môn Nhạc Minh Trạch sau khi nghe tin cũng rất kinh ngạc, đệ tử thân truyền không phải tùy tiện thu, đầu tiên bối cảnh phải thuần khiết, sau đó là khảo sát phẩm hạnh, một nhóc con mới năm tuổi, còn không biết ngộ tính làm sao, trúc cơ thế nào, làm sao có thể thu làm đệ tử thân truyền?
Trong đám đệ tử cũng có mấy tên có tư chất tốt, Cố Vân Quyết không phải kẻ tốt nhất. Hơn nữa tuổi còn quá nhỏ nên phải cần người quan tâm nhiều hơn. Mục Thần tính tình lạnh nhạt, cũng không thích nói chuyện, chưa từng thấy qua hắn chăm sóc người khác? Để tiểu hài tử như thế kề cận Mục Thần, kinh nghiệm của Nhạc Minh Trạch cho hắn biết, Mục sư thúc nhất định sẽ cho tiểu hài tử mấy thứ linh tinh, Cố Vân Quyết có thể lớn khôn hay không đúng là vấn đề.
Mục Thần đúng thật là không nghĩ vấn đề nuôi dạy thế nào, nuôi đồ đệ, lấy thứ tốt nhất cho nó rồi cứ thế nuôi là được.
Ôm Cố Vân Quyết về Viêm Dương cung, một đường dọa vô số đệ tử hãi hùng té khỏi phi hành pháp khí, hắn thỉnh thoảng sờ sờ lưng Cố Vân Quyết, liên tục nhíu mày, quá gầy, đứa nhỏ này lúc trước chắc chắn đã chịu không ít oan ức, hắn trở về phải luyện chút đan dược điều dưỡng, sau đó tẩm bổ lại từ từ.
"Ngươi có người nhà không?" trong ý thức của Mục Thần, Cố Vân Quyết vẫn còn quá nhỏ, hài tử nhỏ như vậy không thể tự mình đi đến Sùng Vân môn, không quản trong nhà còn có những ai, hắn cũng sẽ nuôi luôn, coi như cho Cố Vân Quyết có cái gọi là người thân chăm sóc.
Hắn chưa từng cảm thụ được cái gì gọi là tình thân, hắn chỉ nhớ hài tử nhỏ như vậy đều cần cha mẹ. Còn nhỏ đã xa nhà, rất có thể là một trong những nguyên nhân khiến tính tình vặn vẹo.
Cố Vân Quyết vừa cười vừa lắc đầu, "Chỉ có hai lão nô bộc đưa đệ tử tới nơi này, bây giờ bọn hắn đã đi rồi."
"Cha mẹ ngươi đâu?"
"Mẹ ta bị cha ta giết chết, cha có mười mấy nhi tử, ta vô dụng nhất." Cố Vân Quyết hơi nhếch khóe miệng, tựa như đang nói chuyện của người khác, không nhìn ra vẻ tức giận. Y không muốn nói dối với sư tôn, hiếm khi đối phương quan tâm hỏi y những chuyện này, y liền ăn ngay nói thật, cũng may bây giờ là dáng dấp tiểu hài tử, còn có thể làm nũng với sư tôn.
Lòng Mục Thần trầm xuống, do dự một chút, rồi vỗ đầu nhỏ của Cố Vân Quyết an ủi: "Ngươi còn có sư tôn, không sợ."
Cố Vân Quyết cầm lấy tay của Mục Thần, cảm thụ được nhiệt độ, cười thỏa mãn. Không quản trải qua bao nhiêu sự tình, tính tình tiểu sư tôn vẫn như trước. Hắn luôn là dáng vẻ hờ hững, không thích nói, cũng không thích cười, gặp chuyện liền quả quyết, hành xử quyết đoán, đối với địch nhân vĩnh viễn không thương hại. Điều này khiến người ta cảm thấy hắn lãnh khốc vô tình, tính khí kém, không dễ tiếp xúc.
Kỳ thực, tiểu sư tôn là người ôn nhu.
Thật đáng tiếc, sau này chỉ có mình hiểu là đủ rồi.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Mục Thần ra vẻ nghiêm túc: "Đưa đồ ăn ngon nhất đến cho tiểu đồ đệ, đưa thứ đẹp mắt nhất cho tiểu đồ đệ, đưa đồ dùng tốt nhất cho tiểu đồ đệ... tiểu đồ đệ thích gì liền cho y, đời này tiểu đồ đệ bé bỏng tuyệt đối trưởng thành ngay thẳng!"
Cố Vân Quyết cười ý tứ sâu xa: "Sư tôn, đồ nhi rất ngay thẳng, thấy ngài liền ~ thẳng."