Sáng sớm, Mục Thần mở mắt ra nhìn Cố Vân Quyết ngủ ở trên nhuyễn tháp, có chút mờ mịt, hai người bọn họ sao lại đổi vị trí? Thân ảnh của đối phương đang trưởng thành, vị trí kia nếu chợp mắt một lát thì hoàn hảo, nhưng nếu ngủ thì có chút nhỏ.
Mục Thần ngồi dậy, cầm chăn trên người lên, khoác lên thân Cố Vân Quyết, không nói gì, lặng lẽ ra cửa.
Cố Vân Quyết nhắm mắt nhưng khóe miệng khẽ cong, ôm thật chặt cái chăn có mùi vị của Mục Thần, ngủ tiếp.
Mục Thần lấy hồn phách của tiểu Phúc Yên ra, có lẽ đã bị trấn áp quá lâu, thần hồn của đối phương đã trong suốt, để cho đối phương đi đầu thai tái thế cũng coi như là chấm dứt một đoạn duyên phận chủ tớ.
Chờ lúc hắn trở về, Cố Vân Quyết còn đang ngủ, hôm nay luyện đan đại hội bắt đầu, kiếp trước Mục Thần không tham gia luyện đan đại hội bởi vì hắn không có hứng thú dùng một viên cực phẩm đan dược để đổi lấy danh hiệu đệ nhất. Nhưng bây giờ có nhiều thuốc hay như vậy đặt ở trước mắt, Mục Thần cũng hơi ngứa tay, đương nhiên muốn đi sớm. Nhưng mà thân thể của Cố Vân Quyết còn chưa khôi phục, Mục Thần không yên lòng để một mình y ngủ ở chỗ này, không có cách nào, Mục Thần đành chọt chọt lồng ngực đồ đệ, "Rời giường!"
Người bị chọt không hề lay động.
Nếu là lúc trước, Mục Thần nhất định sẽ vén chăn của đồ đệ lên, "ôn nhu" gọi tiểu đồ đệ rời giường. Mà bây giờ, một cái chân dài trực tiếp đạp lên nhuyễn tháp, lập tức đạp bay Cố Vân Quyết, thanh âm thanh lãnh mang đầy ghét bỏ, "Lười biếng muốn chết!"
Cố Vân Quyết trở mình trên không trung, ngã ở trên giường một tay chống đầu, lười biếng nhìn Mục Thần, ủy khuất nói: "Trước đây sư tôn không đối xử với ta như vậy."
Mục Thần hừ hừ, cũng do đối xử với tên nghiệt đồ này quá tốt, nên giờ mới tạo cho y cái thói quen khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo.
Lúc đi đến hội trường, người trên quảng trường đã không ít, trăm năm thịnh hội, kẻ muốn nổi bật hơn người chỗ nào cũng có, đương nhiên còn có người của các đại gia tộc muốn xem xét mấy Đan sư cho gia tộc mình, cho nên người người nhốn nháo, đội ngũ xếp hàng thật dài.
Xung quanh thậm chí còn có một đám người trang phục nghiêm cẩn, trước người bày cái bàn, phía sau giương lên lá cờ của môn phái hoặc gia tộc, chính là đang tuyển người.
Mục Thần lạnh mặt quan sát bốn phía một chút, phát hiện đằng trước mỗi một hàng người đều có một căn phòng nhỏ màu đen, đây chính là địa phương sơ khảo. Trước phòng đều có rất nhiều người đang xếp hàng, đồng thời sau khi đi vào, Mục Thần không khỏi nhíu nhíu mày lại, này phải đợi tới khi nào?
Nhìn thấy thầy trò hai người đến, trong ánh mắt của người khác khó tránh khỏi lộ ra vẻ phòng bị. Chỉ nghe nói Mục Thần là Thái Thượng trưởng lão của Sùng Vân môn, là một trong những người có bối phận cao nhất của sáu cung, bình thường không màng thế sự, không thích tranh đoạt, phong cách làm việc như một tán tiên* không môn không phái, chu du khắp nơi không thích bị ràng buộc. Song lần này lại chẳng biết vì sao hắn mang theo đồ đệ tham gia tỷ thí, ngay cả phần lớn đệ tử bên trong Sùng Vân môn đều cảm thấy kinh ngạc, không quản nguyên nhân vì sao, Mục Thần tuyệt đối là ứng cử viên đầu tiên của vị trí quán quân lần đại hội này.
(Tán tiên: những người tu tiên tự do, không đi theo bất cứ môn phái hay gia tộc nào)
Bất quá cho dù thân phận cao đến đâu, Mục Thần vẫn ở đây giống như bọn họ, xếp hàng!
Nghĩ tới đây mọi người mừng thầm, cố ý đứng gần bên người Mục Thần, dù cho ngươi mặc bạch y trắng như tuyết, cao cao tại thượng, thì ngươi vẫn đồng dạng như chúng ta mà thôi.
Ngay tại lúc này, một thư sinh mặc bạch y mỉm cười đi tới, một gương mặt vô hại mang theo lúm đồng tiền ngọt ngào, người chung quanh vừa thấy y, trên mặt đều lộ ra thần sắc ngơ ngác, dồn dập nhường ra một con đường, chỉ vì trên lưng đối phương mang theo một cái ngọc bội màu đen giống như trường kiếm, trên có ba chữ Vọng Thần Các.
Phần lớn người trong Vọng Thần các đều không có dấu hiệu nhận biết, tất cả đều rất mơ hồ, chỉ có người nắm quyền trong phân bộ mới có thể đeo ngọc bội như vậy, người này rõ ràng người phụ trách có thân phận thần bí tại Đan Thành.
Đối phương đi tới trước người Mục Thần, chắp tay lễ độ nói: "Tại hạ Bạch Y, xin ra mắt tiền bối."
Mục Thần quan sát đối phương một chút, xác định không quen biết, đôi mắt lãnh đạm mơ hồ lộ ra vẻ xa cách, không quản đối phương có thân phận gì, hắn luôn bảo trì một phần phòng bị với những người muốn đến gần mình.
Đối phương giống như không nhìn thấy ánh mắt của Mục Thần, tự mình lấy ra một khối ngọc bài, lễ độ nói: "Tiền bối từng đã cứu Các chủ nhà ta một mạng, vẫn luôn không cần báo đáp, hôm nay ngài ấy bảo ta đến đây đưa cho tiền bối lệnh bài thân phận này, có vật này thì ngài không cần phải chờ đợi, có thể trực tiếp đi vào chung kết."
Mục Thần không nhận, trái lại phòng bị hỏi: "Các chủ của ngươi là vị nào?"
Bạch Y khẽ mỉm cười, đôi lúm đồng tiền trên mặt càng sâu hơn, hệt như một thư sinh ngượng ngùng, "Thân phận của Các chủ nhà ta bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ, thỉnh Mục tiền bối thứ tội." Dáng dấp này của y rất dễ dàng khiến người dỡ xuống phòng bị, nhưng mà Mục Thần chợt lóe linh cơ, người này, dường như hắn đã từng gặp qua ở nơi nào.
"Tại hạ phát thệ, những câu vừa nãy đều là lời nói thật, xin tiền bối yên tâm."
"Cứ lấy đi, đỡ mất thời gian." Cố Vân Quyết giơ tay nhận lấy, Mục Thần trừng y, đồ của ai cũng dám lấy, không sợ bắt người tay ngắn*?
(Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Lợi dụng điểm yếu của một người để tấn công vào đó. Câu này trong đoạn ý là nhận lợi ích của người khác thì điểm yếu là phải kiêng nể người ta mấy phần.)
"Đối phương đã dám phát thệ, khẳng định nói là thật, ngược lại ngươi cũng không biết mình đã chữa trị cho bao nhiêu người, nếu đối phương thật sự nợ sư tôn một mạng thì đương nhiên phải nghĩ biện pháp trả lại ân tình cho ngươi, thiên đạo luân hồi, đều là nhân quả, chúng ta không chấp nhận ngược lại sẽ gây bất lợi cho đối phương." Cố Vân Quyết chậm rãi nói, còn nói rất có đạo lý.
Mục Thần nhíu nhíu mày lại, đành phải tiếp nhận.
"Vậy thì cảm ơn quý Các chủ." Mục Thần nghiêm túc nói tạ ơn.
"Không không không, nên làm nên làm." Bạch Y nhanh chóng trả lời, có chút ý tứ thụ sủng nhược kinh.
Mục Thần đang tìm tòi nghiên cứu, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc từ chỗ cao gọi hắn: "Mục Thần!"
Mí mắt Mục Thần vừa nhếch, ngẩng đầu nhìn lên, một cái đèn lồng lớn màu đỏ lượn qua lượn lại trên không trung, đối phương đang dùng một loại kính có thể tìm thấy hắn trong vạn người, lại còn đứng ở chỗ bắt mắt nhất mà kinh hỉ nhìn Mục Thần.
Mè xửng đến đòi nợ!
Trong lòng Mục Thần chỉ có một cảm giác này, cái gì cũng không nói, kéo đồ đệ bỏ chạy!
Bạc Cẩn Du nháy mắt mấy cái, vừa phản ứng lại liền lập tức ngồi trên cái thảm đỏ thẫm kia mà liều mạng đuổi theo, một bên đuổi một bên kêu: "Ngươi chạy cái gì? Ta có bắt ngươi chịu trách nhiệm đâu! Chỉ là cha ta muốn gặp ngươi mà thôi!"
Lượng thông tin cực lớn, người phía dưới nghe thấy liền lập tức não bổ vô số hình ảnh, Mục Thần chỉ cảm thấy mình làm hư lò luyện đan của người ta, còn chưa tìm được cái giống vậy để bồi thường, hơn nữa đó là do trưởng bối tặng, rất có ý nghĩa kỷ niệm, dù cho hắn tìm được cái giống nhau
như đúc những vẫn không bù đắp được một phần thân tình kia, cho nên không biết giải thích làm sao với Bạc Cẩn Du, tự mình biết miệng mình vụng về, hay là trước tiên cứ chạy đi rồi tính.
"... Sư tôn, chúng ta vẫn nên dừng lại để nói rõ thì tốt hơn." Chân mày Cố Vân Quyết cau lại, kéo Mục Thần, trong lời nói ẩn hàm ghen tuông.
Mục Thần bị kéo nên chớp chớp mắt, Bạc Cẩn Du lập tức đuổi theo, ngăn cản đường đi của Mục Thần, bất mãn hỏi: "Ngươi chạy cái gì? Ta cũng không bắt ngươi đền cái lò"
"Cái lò?" Cố Vân Quyết sớm đã biết ngày đó xảy ra chuyện gì, cố ý hỏi hắn, quả nhiên liền nhìn thấy tai của Mục Thần nổi lên một tầng sắc hồng nhàn nhạt, chuyện làm cháy hỏng đồ của người ta như vậy không nên để tiểu đồ đệ biết, rất tổn hại hình tượng nghiêm sư của hắn.
Cố Vân Quyết bị chọc tức cười, nhưng mà nhìn thấy Mục Thần mặt lạnh, trực giác nói cho y biết, nếu cười khẳng định sẽ bị đạp, thức thời ngậm miệng, y liền nghe thấy Mục Thần biệt nữu thay đổi đề tài, "Cha ngươi tìm ta làm gì?"
Cố Vân Quyết hé mắt, kiếp trước sau khi Mục Thần có chuyện, Bạc Vân Thiên công khai ra sức bảo vệ Mục Thần, Trần Mặc khi đó cũng đã là gia chủ, nhưng lại bị trưởng lão của Trần gia quản thúc chặt, không thể công khai bảo vệ Mục Thần. Bạc Vân Thiên chỉ là chủ của một cái Đan Thành nho nhỏ, nhưng lại không sợ nhiều thế lực của Tiên giới đối địch, người này thật sự không thể hiểu rõ.
Bạc Cẩn Du đánh giá mặt của Mục Thần, "Lần trước mẹ ta kể dung mạo của ngươi giống một người bạn của cha ta, ông ấy vẫn muốn gặp ngươi." Xác định những người bạn cũ của cha mình không có ai giống Mục Thần, Bạc Cẩn Du cũng biết chuyện này nhất định là chuyện của thế hệ trước.
Đáy mắt Cố Vân Quyết lóe lên.
Mục Thần thế nhưng lại tối sầm cả mặt, khuôn mặt này của mình, cũng không giống bao nhiêu với mẫu thân trong ký ức, nếu như nói hắn giống ai, thì có khả năng chính là người mà hắn gọi là phụ thân. Đáy mắt chợt lóe một tia trào phúng lương bạc, Mục Thần thản nhiên nói: "Không cần gặp, ta không biết bằng hữu gì của ông ấy cả."
"Này!" Bạc Cẩn Du thấy Mục Thần đi quyết tuyệt, vội vàng truy cản từ phía sau, "Cha ngươi có phải tên Mục Lạc Thịnh không?"
Bóng lưng của Mục Thần cứng đờ, lạnh lùng nói: "Không biết."
Bạc Cẩn Du há miệng, bị câu nói này làm nghẹn lời, Mục Thần không nói "không phải", mà là nói "không biết". Mắt thấy Mục Thần đi xa, trong tay Bạc Cẩn Du cầm một tấm bài tử có thể đi thẳng vào chung kết, không biết có nên đuổi tới hay không, cái thái độ kia của Mục Thần làm hắn không biết nên tiếp cận thế nào.
Cái từ "phụ thân" này, đối với Mục Thần rất xa lạ, từ sau khi mẫu thân qua đời, tuổi ấu thơ mỗi ngày ở Trần gia của hắn chính là dày vò. Hắn đã từng ảo tưởng, từng kỳ vọng, đến cuối cùng đều là tuyệt vọng.
Hắn biết mẫu thân yêu nam nhân kia đến cỡ nào, quý trọng kết tinh của hai người đến cỡ nào, thể chất của nàng bị hủy, tựa như một lời nguyền, bất kỳ dược lực nào cũng không thể cứu vãn, nhưng mà nữ nhân ngốc nghếch ấy vẫn cứ cam chịu, nếu như nam nhân kia có một chút lưu ý đến mẫu tử bọn họ, tại sao không đến liếc mắt nhìn họ một cái?
Đời này đã qua hơn 100 năm, nam nhân kia chưa từng xuất hiện.
Kiếp trước hắn sống hơn 150 năm, nam nhân kia vẫn chưa từng xuất hiện.
Hiện tại, hắn đã sớm không cần, tin tức về đối phương hắn càng không muốn biết.
Tay đột nhiên bị nắm, Mục Thần lạnh mắt nhìn lại, liền thấy Cố Vân Quyết cười nhìn hắn, trong một cái tay khác đang cầm lấy một cái ghế dựa xa hoa như một con phượng hoàng được mạ vàng lộng lẫy, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang. Ánh mắt Cố Vân Quyết óng ánh, "Sư tôn, ngồi lên ta đẩy ngươi."
Mục Thần khó giải thích được run một cái, ai làm ra cái ghế này vậy trời?!
Cố Vân Quyết không nói lời nào, nhấn giữ vai của Mục Thần, trực tiếp đẩy người ngồi lên cái thảm nhung màu trắng, giơ tay làm một kết giới chắn gió, rồi đẩy Mục Thần lập tức bay lên, "Sau này chúng ta có thể đi như vậy khắp Tam giới!"
Mục Thần nhìn người đi đường qua lại đều dồn dập dừng chân, nhìn hắn giống như nhìn động vật quý hiếm, sắc mặt Mục Thần đỏ lên, hết thảy không vui đều bị động tác này của Cố Vân Quyết làm tan hết, cái tên nghiệt đồ này, sao có thể hành động mất mặt như vậy!
Lúc này, Trần Mặc đứng ở đằng xa nhìn bóng lưng Mục Thần rời đi, nét mặt lộ vẻ ưu lo. Mục Thần là người trong cuộc mơ hồ, Cố Vân Quyết là do hắn một tay nuôi lớn, có thể nói là người đáng tin tưởng nhất. Không quản xảy ra chuyện gì, miễn là có Cố Vân Quyết ở đó, Mục Thần chắc chắn sẽ không hoài nghi đối phương có gì đó không đúng.
Thiếu niên mười mấy tuổi, nếu như không có ai ở sau lưng chống đỡ tuyệt đối không thể thành lập thế lực lớn như Vọng Thần các. Người giật dây có mục đích gì? Sẽ không thương tổn Mục Thần chứ? Trần Mặc càng nghĩ càng không yên lòng.
Nhìn dáng dấp hồn bay phách lạc đêm đó của Mục Thần liền biết, tên đồ đệ này đối với hắn trọng yếu biết bao nhiêu, đến cùng nên nói cho Mục Thần biết chuyện này thế nào đây? Đứa nhỏ này đã đủ khổ, thế mà còn thu nhầm một tên đồ đệ rắp tâm hại người, nghĩ tới đây trên mặt Trần Mặc xuất hiện một tia sát khí.
Vào lúc này, xung quanh đột nhiên nổi lên một trận hương hoa, Trần Mặc nhất thời cảm giác thần hồn mê muội, phù truyền tin trong tay vẫn chưa thể truyền ra, tứ chi cũng đã mất đi tri giác. Một thư sinh mặc bạch y lặng yên xuất hiện, vỗ vỗ vai Trần Mặc, nhiệt tình cười nói: "Chúc mừng ngươi! Các chủ nhà ta muốn mời ngươi dùng cơm."
Trước khi rơi vào trạng thái ngủ say, Trần Mặc nhìn thấy một đôi lúm đồng tiền ngọt ngào...