Mục Thần vẫn cho rằng, nguy hiểm không thể nhìn thấy, mới là nguy hiểm thật sự.
Nghĩ xong, hắn lạnh giọng giáo dục người trước mắt: "Chuyện của chúng ta đợi sau khi đi ra ngoài lại nói, bây giờ tốt nhất ngươi nên thành thật một chút!" Thu nhỏ quả cầu lửa kia lại, Mục Thần ném nó lên không trung, dự định mang theo nó bên người. Nói chung ai dám gây bất lợi cho hắn, hắn liền đốt kẻ đó không còn lại chút gì.
Cố Vân Quyết nghe được lời chắc chắn, lúc này mới thả eo Mục Thần ra, ngược lại kéo tay hắn, nụ cười trên mặt đầy ôn nhu, lại quay trở về thành công tử văn nhã một thân chính khí.
Mục Thần nhìn thấy mà khoé miệng giật giật, mí mắt nhảy lên, nếu không phải chiếc nhẫn đồng tâm trên tay nhắc nhở, hắn còn tưởng cái tên vô liêm sỉ lật mặt còn nhanh hơn lật sách này là yêu tinh biến thành.
Nói chung, sau một phen đánh và bị đánh, ôm và bị ôm, hai thầy trò dường như đều cố ý quên mất nụ hôn kia, thế mà lại hòa hảo rồi.
Về phần có thứ gì đó xuất hiện giữa hai người, Cố Vân Quyết vẫn thấy rất rõ ràng, khóe miệng y cứ cong lên, dáng dấp xuân phong đắc ý.
Mục Thần tuy rằng ngoài miệng không nói, vẫn luôn mặt lạnh, thế nhưng khi hắn bị đồ đệ cầm tay thì lại không rút ra, thái độ nhẹ nhàng hơn không ít.
Hai thầy trò đều không nói nữa, Cố Vân Quyết nắm tay Mục Thần, Mục Thần nâng quả cầu lửa uy lực kinh người kia, hai thầy trò đi tìm Thương Ly kiếm, bầu không khí không tồi.
Hồi lâu sau, Mục Thần đột nhiên hỏi: "Ngươi có cảm thấy nãy giờ đánh nhau hơi nhiều không?" Từ đầu đến giờ cứ kêu đánh kêu giết, đám tu sĩ này đều điên rồi phải không, nhanh như vậy mà đã gây xung đột.
Cố Vân Quyết nghiêng tai lắng nghe, híp mắt nở nụ cười, "Bởi vì bọn họ quá nhàm chán, luôn muốn tìm một ít chuyện để làm."
Mục Thần liếc mắt nhìn đối phương, "Ngươi quấy nhiễu Tam Giới đến mức tinh phong huyết vũ cũng là do quá tẻ nhạt?"
Cố Vân Quyết quơ quơ tay Mục Thần, thoạt nhìn như hài tử tìm được đồ chơi vui, đôi mắt óng ánh, "Sư tôn không cảm thấy việc nhìn một đám tiểu nhân mang mặt nạ tàn sát lẫn nhau rất thú vị sao?"
Mục Thần lạnh mặt xuống, những người kia thì có liên quan gì với hắn đâu? Tiểu nhân quân tử gì đó miễn là hắn không quen biết thì không có quan hệ gì với hắn, nếu kiếp này mà cái tên nghiệt đồ này còn muốn...
"Đương nhiên bây giờ ta đã tìm được sự tình càng thú vị hơn, ngươi nói có đúng hay không?" Cố Vân Quyết kéo Mục Thần dừng bước lại, hai tay vịn vai Mục Thần, để cho hai người đối mặt. Mâu sắc y thâm trầm nhìn vào đôi mắt Mục Thần, ánh mắt nghiêm túc khiến cho Mục Thần trong lúc nhất thời quên cả phản ứng.
Cố Vân Quyết cảm thấy đã đùa đủ rồi, y lại chọt chọt lông mi Mục Thần, cười nói: "Thật là đẹp."
Mục Thần: "..."
Đánh chết cho rồi đi! Trực tiếp đánh chết cho bớt lo!
Dựa theo ký ức, hai thầy trò đi đến nơi truyền thừa, Cố Vân Quyết quan sát bốn phía một lát, hơi gật đầu, "Bên trong hang núi thứ ba này có một nơi truyền thừa. Nếu như muốn lấy được Thương Ly kiếm, nhất định phải tiếp nhận truyền thừa."
Mục Thần nhíu mày, "Nói rõ ràng chút."
Cố Vân Quyết có hơi chột dạ, "Luyện Hồn Ma Công, kiếp trước, ở tại nơi này, ta chiếm được Luyện Hồn Ma Công."
Mục Thần cãi lại, "Kiếp trước nên đánh gãy chân của ngươi!"
Cố Vân Quyết ra vẻ kinh ngạc, "Chẳng lẽ sư tôn muốn nuôi ta cả đời?"
"Ta tình nguyện nuôi ngươi cả đời." Mục Thần mặt lạnh quay đầu, trong lòng có chút khó chịu, nuôi y cả đời thì có thể tránh được việc rơi vào kết cục kia.
"A, ta nhớ kỹ rồi." Trong tay Cố Vân Quyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện một viên ký ức thủy tinh, ghi lại tất cả lời nói vừa rồi của Mục Thần, "Sư tôn nói phải nuôi ta cả đời, đây chính là chứng cứ, ngươi muốn đổi ý thì ta cũng không cho."
Mục Thần không nói nên lời, đối với bản lĩnh biết tận dụng mọi thứ rồi bóp méo sự thật này, hắn thừa nhận mình không phải đối thủ của đồ đệ.
Hộ Hồn Linh nhận được triệu hoán của chủ nhân, keng keng keng bay đến, không chút do dự mà dẫn đầu tiến thẳng vào bên trong hang núi, Cố Vân Quyết vỗ vỗ phía sau lưng Mục Thần, cười nói: "Phiền sư tôn trông chừng cửa cho ta."
Mục Thần phất tay một cái, thiếu kiên nhẫn nói: "Yên tâm, có vi sư ở đây, bảo đảm một con ruồi cũng không thể đi vào."
"Vậy sư tôn không nên rời khỏi nơi này, lúc động thủ với người khác cũng không được nương tay, ta để Hắc Đản lại cho ngươi..."
"Ngươi đi mau!" Mục Thần tức giận nhấc chân, đạp đồ đệ vào hang núi, càng lớn càng bớt trầm tĩnh, sớm biết như vậy khi còn bé đã cho y ăn nhiều thêm mấy khối bánh ngọt, nghe đâu ăn nhiều bánh ngọt thì hài tử sẽ ít nói.
Sau khi Cố Vân Quyết đi vào, Mục Thần mặt lạnh đứng một lát, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, dường như không còn thứ gì gây áp lực nữa làm hắn hơi thả lỏng, thế nhưng Mục Thần khó giải thích được lại có mấy phần mất hứng.
Tiểu đồ đệ vẫn vặn vẹo, hơn nữa còn vặn vẹo không giống đời trước.
Chính mình dốc hết tâm huyết nuôi y hai đời, thế mà đối phương lại một lòng muốn gả cho mình.
Tiên giới không nhiều nữ tu, tu vi càng đến hậu kỳ thì cảnh giới càng khó tiến bộ, nữ tu dễ dàng sản sinh tạp niệm, rất nhiều người đều dừng lại ở tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Chuyện này khiến cho rất nhiều tu sĩ lúc tìm đạo lữ đều tìm một người đồng tính, dù sao con đường thành tiên cũng rất dài, có người làm bạn sẽ tốt hơn.
Thầy trò mến nhau cũng không phải không có, nhưng mà lại ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay, loại tình yêu này nói thế nào cũng thấy ngược lại nhân luân.
Mục Thần không khỏi âm thầm nhớ lại xem mình đã làm những gì mới khiến cho đồ đệ sinh ra loại tình cảm như thế. Hắn cứ cảm giác mình giống như một đại thúc biến thái đang dụ dỗ tiểu thiếu niên thuần lương, tình huống hiện tại này có phải chính là trâu già gặm cỏ non trong truyền thuyết không vậy?
Hơn một trăm tuổi yêu đương với hai mươi tuổi, Mục Thần có chút hối hận, có phải mình đã thu đồ đệ quá sớm hay không, lúc người khác nhận đồ đệ đều đã ít nhất năm trăm tuổi, khi đó họ cảm thấy cô quạnh, nên mới muốn nuôi một đồ đệ?
Mục Thần sờ sờ khóe miệng, tiếp tục xoắn xuýt.
Mình làm sư tôn, lẽ ra nên là người chủ động nắm giữ khoảng cách giữa hai người, thế nhưng tiểu đồ đệ lại quá nhiệt tình, động một chút là làm nũng, động một chút là hôn, điều này quả thật rất phiền lòng. Trước đó không phải đã nói rõ là hình thức ở chung không có gì thay đổi hay sao? Tại sao bây giờ mọi chuyện dường như lại không phải như vậy?
Sắc thái trên mặt Mục Thần biến ảo không ngừng, hắn cảm giác trong lòng dường như đang có một con chuột nhỏ, leo lên leo xuống, xoắn xuýt cào tâm nạo phổi.
Ngay tại lúc này, cách đây chừng trăm dặm có một đạo tiễn phù màu đỏ được phóng lên trời, thời điểm nó lên tới chỗ cao nhất liền nổ tung, nổ ra một đóa tường vân màu đỏ.
Tín hiệu cầu cứu của đệ tử Sùng Vân môn!
Trong nháy mắt, ánh mắt của Mục Thần không còn nhiệt độ vừa nãy, hắn liền khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm xa cách như thường, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Chỉ chốc lát sau, cùng một nơi đó lại có thêm một tín hiệu cầu cứu.
Mục Thần nhíu nhíu mày lại, luôn cảm giác không khí này có gì đó không đúng lắm.
Không lâu lắm, liên tiếp có vài tín hiệu cầu cứu được bắn về phía không trung, thời gian mỗi một tín hiệu cầu cứu được phóng ra đều không cách nhau quá dài. Sắc mặt của Mục Thần có chút lạnh, một bên là đệ tử của Sùng Vân môn, hắn không thể thấy chết mà không cứu. Một bên là đồ đệ của mình, hắn càng không thể rời bỏ.
Hơn nữa bầu không khí này vô cùng ngột ngạt, giống như đang cố ý hấp dẫn người đến cứu.
————
Khoảng cách ngoài trăm dặm có mười mấy đệ tử Sùng Vân Môn đang bị giam trong một trận pháp, mỗi người đều có thương tổn khắp toàn thân.
Mười mấy tán tu ẩn núp ở xung quanh, chỉ chờ người của Sùng Vân môn tới cứu thì liền bắt giữ bọn họ, giam chung một chỗ.
Đám tán tu này tranh đoạt tài nguyên gian nan hơn đệ tử của các đại môn phái rất nhiều, cho nên càng về lâu dài, chúng đã luyện thành những thủ đoạn vô cùng độc ác, phép
thuật tu hành lại càng lộn xộn, loại mèo con được danh môn chính phái như Sùng Vân Môn nuôi dưỡng, căn bản không phải là đối thủ của đám người từng trải này.
Huống chi, bên trong những tán tu này còn có một người Hóa Thần sơ kỳ – Ứng Lập Tuần.
Một lão giả râu mép đỏ cầm trong tay một cây cờ lệnh viết bằng máu, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra mấy phần đắc ý, "Có Phệ Hồn đại trận này, cho dù là tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng sẽ mất mạng. Lúc bắt được Mục Thần nhất định phải tra hỏi kỹ càng một phen, buộc hắn ói ra toàn bộ đồ vật hắn đã lấy được."
Ứng Lập Tuần nhợt nhạt nở nụ cười, đáy mắt chợt lóe một đạo u quang dâm tà, hai thầy trò này chiếm được không ít bảo bối, thế mà nhanh như vậy đã có thể đi tới trước mặt bọn họ, khẳng định có bí mật không muốn người biết. Gã vẫn chưa báo được mối thù mất thể diện, lần này nhất định không thể để cho bọn họ sống sót đi ra ngoài.
Đợi lúc bắt được Mục Thần, nhất định phải "tra hỏi kỹ càng" một phen.
————
Cố Vân Quyết bên này, hiện tại cần phải đi lại con đường truyền thừa một lần nữa.
Y đứng ở giao lộ, phóng tầm mắt tới phía trước, phía trước là một con đường bằng đá màu đen, cách mấy trượng lại có một cái trụ đá. Y nhớ rõ, những trụ đá chia thành hỉ, nộ, bi, sợ, yêu, ác, hận, giống với đời trước, tổng cộng có bảy cái.
Chỉ cần mở ra toàn bộ bảy trụ đá này là có thể đi vào đại điện, tiếp nhận truyền thừa.
Mà Thương Ly kiếm phải đợi sau khi y nhận xong truyền thừa thì mới có thể lấy được.
Động tác của Cố Vân Quyết không nhanh không chậm, bốn trụ đá hỉ nộ bi sợ đã sáng lên rất nhanh, mãi đến tận trụ đá thứ năm, y để tay lên, nhắm mắt lại, thứ y nhìn thấy lại là một hình ảnh quen thuộc.
Mười tám năm trước, khi y biết được tâm ý của chính mình, chính là lúc Mục Thần đắm chìm trong nước, tay hướng về phía y, ánh mắt tinh khiết của người ấy dưới ánh trăng đã thành công lay động thần kinh của Cố Vân Quyết, để y hiểu được, thì ra thứ mà y mong muốn từ trước đến nay, không phải là tình thầy trò.
Hình ảnh lặng yên xâm nhập vào trong óc, người trong nước bước từng bước một về phía y, ánh mắt trong suốt mang theo ý cười, trên da thịt lộ ra bên ngoài mang theo từng giọt nước, thân thể hoàn mỹ dần dần hiện ra ở trước mắt, thế nhưng Cố Vân Quyết chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó liền dùng một chưởng vỗ qua, trong đáy mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Tuy rằng cảnh sắc trước mắt quá thật, cũng rất đẹp, nhưng mà vừa nhìn đã biết là hàng giả.
Nếu như lúc tiểu sư tôn tắm rửa mà y dám ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ bị quả cầu lửa đập vào mặt.
Bóng người bị đập nát, hóa thành nước rơi vào trong suối, sau đó lần thứ hai ngưng tụ thành hình, vẫn là dáng vẻ của Mục Thần, cảnh sắc xung quanh lại biến đổi, trở thành Viêm Dương cung.
Trong cung ánh nắng lượn lờ, mây trắng vờn quanh, Mục Thần mặc hồng y, sắc mặt trắng nõn bị chiếu thành màu hồng nhàn nhạt, mắt phượng khẽ nhíu, mang theo vẻ tức giận, thấy y đến trễ liền bất mãn trừng y, "Sao ngươi còn chưa thay y phục? Giờ lành sắp đến rồi, muốn để khách mời chờ ngươi hay sao?"
Cố Vân Quyết thở dài, không thể không nói, cái thử thách này hết sức lợi hại, ngày càng nâng cao, bắt được hết thảy nhược điểm tâm lý của y, chỉ cần tâm y không kiên định, hơi chút do dự, liền sẽ bị mê hoặc, vĩnh viễn đắm chìm trong ảo cảnh này.
Vào thời điểm lúc này ở kiếp trước, cửa ải này y chỉ cần tùy ý cũng vượt qua, vì căn bản y không biết yêu là thứ gì.
Không nghĩ tới bây giờ lại thành cửa mà y khó vượt qua nhất.
Mặc dù biết là giả, nhưng thời điểm sử dụng kiếm đâm xuyên qua Mục Thần giả, lòng y vẫn thấy run run một chút, nhưng mà lần này, hình ảnh đột nhiên liền thay đổi!
Sắc mặt Cố Vân Quyết lạnh lẽo, y biết mình vẫn bị lừa rồi.
Trấn Hồn tháp rơi vào một mảnh hư vô, trong tầm mắt khói bụi mịt mờ, một bóng người màu trắng gầy gò đang ngồi xếp bằng ở chỗ đó, trên eo và tứ chi đều bị Huyền Thiết màu đen khóa lại rất chặt, không thể động đậy. Thần hồn bị trấn áp, hỏa độc liên tục thiêu nướng thần hồn, rõ ràng đã thoi thóp, người kia lại thẳng tắp sống lưng, che giấu vẻ yếu thế.
Dường như nhận ra được y đến, đối phương mở mắt ra, đôi mắt lãnh đạm xa cách rốt cục có một tia cảm xúc sốt ruột, hắn lạnh giọng nói với y: "Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, đi mau!"
Mặc dù biết là giả, Cố Vân Quyết vẫn đỏ mắt, đáy lòng đột nhiên bay lên một cơn tức giận muốn hủy thiên diệt địa.
————
Chờ ở cửa động, đột nhiên Mục Thần thấy buồn bực không lý do, đã qua một ngày một đêm, tiểu đồ đệ vẫn chưa hề đi ra. Thật là chậm muốn chết, trở về nhất định tẩn mông y một trận!
Xa xa, tín hiệu cầu cứu đã ngừng ba canh giờ, Mục Thần đoán chừng một chút, lúc trước ước chừng là một canh giờ một cái, hiện tại đã thả sáu cái, người mà đối phương muốn dẫn ra chính là mình, điểm này hắn đã phát giác ra.
Đối phương càng muốn dụ hắn đi ra ngoài, hắn lại càng không đi, chỉ cần hắn không lộ diện, đệ tử của Sùng Vân môn vẫn an toàn. Khoảng thời gian ở chỗ này hắn cũng không nhàn rỗi, trên đỉnh đầu hắn đã có mười mấy quả cầu lửa màu trắng đường kính hơn một thước đang bay, mỗi một quả đều rỗng ruột, bên trong được truyền vào linh lực đã nén lại, sau khi va chạm sẽ nổ tung, một quả có thể đánh sập một ngọn núi.
Trên đỉnh đầu của Mục Thần, có mười mấy quả cầu đang lơ lững.
Hắn khống chế linh lực đã đến mức độ nghịch thiên, có thể khống chế linh lực để mười mấy quả cầu lửa này bất động không nổ, đứng xếp hàng vây quanh hắn. Một lát liền làm được một quả, Mục Thần bóp nát một khối linh thạch thượng phẩm để khôi phục linh lực bị hao tổn, mãi đến khi linh lực trong cơ thể đã dồi dào, hắn lại làm tiếp một cái.
Lại sau mười mấy canh giờ, bọn Ứng Lập Tuần rốt cục không nhịn được, hô to vào không trung: "Mục Thần, muốn giữ mạng sống của đệ tử Sùng Vân môn, mau tới đây!"
Lúc này, trên đỉnh đầu Mục Thần đã có gần ba mươi quả cầu lửa, tình cảnh dị thường đồ sộ.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Nghe nói có xuân dược phải không? Vào lúc nào?" Mặt kích động.
Mục Thần: "Ta cũng rất muốn biết vào lúc nào." Yên lặng tìm kéo.
Miêu: "Ta không ngại nói cho ngươi, bây giờ ngươi không cắt y, ngày mai ngươi liền tiêu đời"