Bị Mục Động trèo lên lưng, sắc mặt Mục Thần âm sầm, lạnh lùng nói: "Xuống!"
"Cha ơi!" Đứa bé ôm chặt lấy Mục Thần không buông tay y như một con gấu con, không nói một lời đã mở miệng gào cha, Mục Thần giần giật khoé môi, túm lấy Mục Động quăng từ mái nhà xuống. Nhìn tên nhóc này gào thảm thiết rơi xuống, Mục Thần lãnh đạm bàng quan đứng nhìn, chẳng có vẻ gì là muốn giơ tay đón nó cả.
Quả nhiên, khi Mục Động gần chạm đất, trên người nó toát ra một luồng sáng màu xanh, tạo thành một cái lồng bao lấy nó, lơ lửng bay lên. Mục Động không vui dẩu môi, đầy ai oán trừng mắt nhìn Mục Thần, lên án: "Đệ phải về mách ông nội! Huynh bắt nạt đệ!"
Mục Thần cười lạnh một tiếng, lãnh đạm nói: "Đi đi, đi luôn đi."
Nói xong, hắn chẳng thèm nhìn Mục Động lấy một cái, quay đầu đi thẳng.
Mục Động không ngờ Mục Thần sẽ đối xử với nó như thế, bĩu môi đứng im một lúc, oa cái bật khóc.
Mục Thần dừng bước chân, hắn bị tiếng khóc này làm cho lòng rối như tơ vò, vừa nhấc chân định bước tiếp liền nghe thấy tiếng khóc sau lưng còn vang to hơn. Sắc mặt hắn càng lúc càng trở lạnh, Mục Thần không nhịn được vẫy tay về phía sau, một luồng linh khí quấn lấy Mục Động kéo nó lại, tiện tay quăng ra một cái Tĩnh Âm chú.
Miệng mọc trên người đối phương, khóc là chuyện của nó, Mục Thần không chặn miệng kẻ khác, hắn không nghe là được.
Mục Động khóc to một trận, thấy Mục Thần chẳng có ý gì là dỗ dành nó, đành mất hứng ngậm miệng, nó cảm thấy chơi xấu với Mục Thần đúng là vất vả. Bởi cho dù nó có làm gì đi chăng nữa, Mục Thần đều không thèm để ý, cùng làm ca ca nhưng hắn chẳng giống Mục Thanh tẹo nào.
Mục Thần quăng luôn Mục Động cho Trần Mặc, trước khi đi còn cực kì khinh bỉ mà nói một câu: "Có một đứa bé cũng chăm không xong, ngươi đần quá."
Đần quá... đần quá... đần quá...
Trần Mặc đỡ trán, trước đây Mục Thần không hề như vậy.
Mục Thần khá là khó giao tiếp với người khác, suy nghĩ tình cảm tương đối nội liễm, trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra miệng. Đối với người lạ càng thô bạo đơn giản, nói trắng ra là lãnh đạm lạnh lùng, nói chuyện thẳng thắn chẳng nể nang ai cả.
Trước đây toàn là Trần Mặc trêu đùa Mục Thần, dù trong lòng hắn có bất mãn thì cũng chỉ hờn dỗi một mình, có thể tránh được thì cứ tránh đi. Giờ hay rồi, mắng thẳng vào mặt hắn là đần quá, vốn từ vựng nhiều hơn hẳn trước kia, hơn nữa nói lời còn không dễ nghe tí nào. Ngẫm nghĩ khác biệt giữa lúc trước và hiện tại của Mục Thần, Trần Mặc lắc đầu, cảm thấy kì thật như vậy cũng tốt, tối thiểu biết tức biết cười, biểu cảm phong phú hẳn.
Mục Thần rốt cuộc cũng vứt được miếng cao dán tên Mục Động đi, sau khi về còn chưa đứng vững đã thấy một người hầu đi tới, cung kính nói: "Khởi bẩm cung chủ, các chủ bảo mời người tới phòng khách một chuyến, có cố nhân tới thăm."
"Cố nhân?" Mục Thần nghi hoặc ngẫm nghĩ, ở Ma giới hắn có cố nhân nào hả?
Người hầu vội vàng giải thích: "Họ đến từ Yêu giới ạ."
Mục Thần lại hỏi: "Đến lúc nào?"
Người hầu càng cúi đầu thấp hơn, cẩn thận trả lời: "Sáng nay ạ."
Mục Thần nhíu mày, không hỏi tiếp, quay người tới phòng khách.
Trên đại sảnh là một nam tử mặc áo trắng, mái tóc dài trắng bạc xoã ra, không có thêm trang sức gì khác, lại càng tôn thêm vài phần lạnh lùng. Cặp mắt xanh thẳm nhìn vào Cố Vân Quyết trước mặt, tựa như đang nhìn chằm chằm vào con mồi sắp bị thắt cổ, làm người khác không rét mà run.
Kính Đình của hiện tại đã thoát khỏi dáng vẻ thiếu niên ngây ngô mười mấy năm trước từ lâu, trải qua sự mài giũa của bao lần sinh tử, đã biến thành một vị vương giả chân chính, trên người toả ra uy áp của kẻ bề trên.
Cố Vân Quyết khẽ nhếch khoé môi, mang theo ba phần kiêu ngạo, năm phần biếng nhác, dường như hoàn toàn không thấy vẻ tàn ác của Kính Đình, ngậm cười nhìn đối phương, người khác chẳng thể nào nắm bắt nổi suy nghĩ trong mắt y.
Kính Minh vốn tự chọn một chỗ ngồi thật xa, tránh xa khỏi hai "sư huynh" đáng sợ này, hiện tại nhìn cảnh này, hắn lại lùi ra sau thêm hai ghế nữa, vô thức xoa xoa hai cánh tay, cảm thấy lông tơ của mình dựng đứng hết cả lên rồi, hoàn toàn không hiểu hai người này đang nhìn cái gì.
Nghe thấy tiếng quần áo sột soạt trong không trung, ba người đồng thời nhìn ra phía cửa, Mục Thần vừa bước vào liền nhìn thấy ba cặp mắt nhìn chăm chăm vào mình, mặt hắn cứng đờ ra, lại nhìn Kính Đình, khoé môi hắn nhếch lên, trong mắt lộ ra niềm vui.
"Sư tôn~" Kính Minh là người đầu tiên nhào tới, muốn bày tỏ mình lại lần nữa chịu tổn thương tinh thần, nhưng còn chưa chạm đến người, gáy đã bị Cố Vân Quyết giữ lại, thuận tay bị quẳng sang một bên luôn. Kính Minh ai oán liếc nhìn y, không dám nói gì.
Mục Thần giơ tay vuốt ve tóc Kính Minh, nhè nhẹ an ủi, liếc nhìn Cố Vân Quyết "lát sẽ xử lí ngươi", tên nghiệt đồ này biết hắn đợi ở đó, lại cố ý giấu họ đi, đúng là chơi xấu.
Ánh mắt hắn rơi trên người Kính Đình phía xa, Mục Thần gật đầu, cảm thán: "Đây đúng là đã trưởng thành rồi."
Khoé môi Kính Đình khẽ động, con ngươi màu xanh lam bớt đi vài phần lạnh lẽo, nhưng lại có thêm một chút thâm ý khó nói thành lời, y cụp mắt che giấu tâm tư của mình, cuối cùng không nói ra suy nghĩ trong đáy lòng, phủi áo quỳ xuống, "Đồ nhi Kính Đình, bái kiến sư tôn."
Mục Thần bước tới, kéo tay Kính Đình đứng dậy, "Đứng lên đi, từ sau không cần so đo mấy cái lễ nghi này nữa, cứ như trước đây là được rồi."
Cố Vân Quyết nhìn tay Mục Thần, khẽ nheo mắt, Kính Minh đang đứng một bên bất giác lùi thêm nửa bước nữa, trốn sau lưng Kính Đình.
Kính Đình đứng dậy, nhìn dáng vẻ hiện tại của Mục Thần, vô thức nắm tay thành quyền, nhẹ giọng đáp: "Mấy năm nay sư tôn, sống có ổn không?"
"Rất ổn." Mục Thần bất giác liếc nhìn Cố Vân Quyết, mấy năm nay có đối phương ở bên, hắn sống đầy đủ chết đi được.
Kính Đình thấy ánh mắt này của Mục Thần, đồng tử trầm xuống, nói: "Vậy là được rồi."
Kính Minh rốt cuộc sáp tới, nhìn sắc mặt của Cố Vân Quyết, cẩn thận hỏi: "Sư tôn, người phải thành thân với đại sư huynh sao? Ngươi tự nguyện sao? Hay là bị ai bắt ép?" Từ lần bị biến nhỏ, bản chất "hung ác" của Cố Vân Quyết đã khắc sâu vào đầu Kính Minh, vậy nên bây giờ hắn vô cùng nghi ngờ sư tôn hiền lành tốt bụng bị đại sư huynh cám dỗ đe doạ, giống như trong truyện vẽ lại vậy, nói bản thân đã mang giọt máu của sư tôn, nếu không cưới, y sẽ một xác hai mạng, kiểu đó, đúng vậy, chính là cái gọi là ép gả đó.
Kính Đình cạn lời
đập Kính Minh một cái, con sói ngu ngốc này!
Cố Vân Quyết thừa cơ ôm lấy eo Mục Thần, hôn vào bên tai hắn, mãn nguyện nói: "Sư tôn đương nhiên là tự nguyện rồi, hơn nữa còn vui mừng chết đi được."
Mục Thần giơ tay, véo một cái vào mặt người đang sáp vào tai mình, dái tai chợt ửng hồng, tên nghiệt đồ này, trước mặt đàn em cũng không biết bớt phóng túng đi, đúng là thiếu đòn.
Kính Đình cau mày, liếc nhìn Cố Vân Quyết, thấy đối phương căn bản chẳng hề nhìn mình, khoé môi y khẽ động, nhưng chẳng nói năng gì. Kính Minh nghi hoặc nhìn ca ca mình, lúc này chợt cảm thấy tâm trạng y không được tốt, giơ tay chọc chọc lưng Kính Đình, thì thầm: "Ca?"
Kính Đình ừm một tiếng, lông mày giãn ra, trên mặt chẳng còn chút tình cảm nào nữa, chậm rãi nói với Mục Thần: "Chúc mừng sư tôn."
"Viêm Dương Cung vẫn còn giữ lại chỗ của các ngươi ngày trước, ta đã cho người dọn dẹp rồi, mấy ngày này các ngươi ở đó đi, cũng tiện nói chuyện." Cố Vân Quyết vẫy tay với người ngoài cửa, người hầu hiểu ý vội vàng cho người mang trà vào.
"Không cần đâu, chúng ta ở đây..." Kính Đình còn chưa nói dứt câu, Kính Minh đã tót ra ngoài, lon ton chạy theo người hầu, "Ghê quá! Chỗ này giống y hệt Sùng Vân Môn!"
Kính Đình chẳng nói nốt nửa câu còn lại nữa, đứng im một chỗ, sắc mặt càng lạnh lùng.
"Chủ thượng, Tân hoàng Tiếu Nguyệt đã dọn vào Viêm Dương Cung, chúng ta không gặp được." Địa Nguyên cung kính đứng sau lưng Cố Vân Cẩm, nhìn đối phương dạo này chỉ để ý mỗi chiếc nhẫn trên tay, khó mà che giấu nổi nỗi nghi ngờ trong đáy mắt.
Cố Vân Cẩm ngoắc ngoắc đầu ngón tay, hờ hững nói: "Chúng ta chỉ cần yên lặng đợi ở đây là được, dù có ai đến, dù là thế lực nào, cũng không cần gặp."
Im lặng một lúc, Cố Vân Cẩm đứng dậy nói: "Ngươi lui ra đi, đợi ở bên ngoài, không cho ai lại gần."
Sau khi Địa Nguyên lui, chiếc nhẫn trên tay Cố Vân Cẩm loé lên đầy u ám, gã lập tức lấy ra một quả cầu màu trắng sữa, đợi đến khi chiếc nhẫn hấp thụ hết quả cầu, gã mới dịu giọng nói: "Người kiên nhẫn đi, đã chịu đựng được bao nhiêu năm nay rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi."
Ánh sáng trên chiếc nhẫn nhạt dần, như thể tâm trạng đã trở nên ổn định, sau một hồi trầm ngâm, Cố Vân Cẩm ghé tai nghe ngóng một lát, lại nói: "Ta biết hắn lợi dụng ta, nhưng hiện tại ta không có cách nào từ chối cả. Thắng thua thế nào, cũng không có liên quan gì với ta nữa."
Cách hôn lễ còn có nửa tháng, núi Dung Cổ chẳng đón tiếp được bao khách, Mục Thần đã nói phải giữ mọi thứ đơn giản, Cố Vân Quyết cũng biết hắn không thích đông đúc náo nhiệt, nên chỉ mời những người cần mời.
Vốn tưởng người Tiên giới sẽ ghét bỏ né tránh, không còn giữ quan hệ với Mục Thần nữa, không ngờ sau khi Nhạc Minh Trạch biết được Vọng Thần Các là do Cố Vân Quyết lập nên, bèn phái người tặng quà cưới trước.
Đan Thành cũng đưa quà tới Vọng Thần Các, rõ ràng Bạc Vân Thiên cũng tìm ra chủ nhân của Vọng Thần Các là ai, hắn tặng vô số thảo dược, toàn là thứ mà Đan Thành ưa thích.
Đến lúc số quà này được đưa tới Ma giới, Mục Thần chầm chậm liếc nhìn, ngẫm nghĩ rồi đích thân chuẩn bị một phần quà cảm ơn, bảo người tặng lại cho Bạc Vân Thiên, hơn nữa bởi tới sinh nhật của đối phương, nên hắn gửi thêm quà mừng.
Một ngày trước hôn lễ, Cố Vân Quyết rốt cuộc cũng lấy ra lễ phục đã làm xong từ lâu, đặt trên đầu giường, nhìn vào mắt Mục Thần mà than thở: "Cuối cùng cũng đợi được ngày này."
Mục Thần liếc nhìn lễ phục đỏ rực, vươn ngón tay lướt qua hoa văn tinh xảo trên mặt áo, áo choàng của hắn từ trước đến giờ chỉ có hai màu trắng và xanh là chính, hắn chưa từng mặc lên người thứ màu rực rỡ như thế này, trước đây hắn cảm thấy quá loè loẹt, giờ lại cảm thấy màu này thật ấm áp, lan tới tận đầu mày đuôi mắt, khiến cả người hắn mềm nhũn ra.
"Trong lòng vẫn cảm thấy như mơ vậy." Mục Thần chủ động kéo cánh tay Cố Vân Quyết, nhìn chiếc nhẫn giống y hệt của mình trên ngón tay đối phương, đáy lòng thở dài một hơi, ỉu xìu nói: "Có cảm giác như sắp có chuyện xảy ra."
Cố Vân Quyết trở tay nắm lại tay hắn, y ôm choàng lấy bả vai Mục Thần, hai người đứng dựa vào nhau, an ủi: "Đừng sợ, có con ở đây."
"Ngày mai không được thua." Mục Thần ôm lấy người bên cạnh, khép mi mắt nhắc nhở. Có những chuyện cho dù đối phương không nói, nhưng hắn vẫn nhận ra.
Cố Vân Quyết cười đáp lại một tiếng, nhẹ giọng nói: "Con biết, có người ở bên, con tuyệt đối sẽ không thua đâu. Chờ đến khi giải quyết xong chuyện này, con sẽ nói cho người một bí mật."
"Hửm?" Mục Thần nghi hoặc mở mắt ra.
Cố Vân Quyết dặn dò: "Ngày mai sư tôn phải nhớ mang Mục Động theo người, chăm cho kĩ, không được để nó chạy lung tung." Sắc mặt Mục Thần trở nên nghiêm túc hẳn, "Ngươi cũng..."
"Xuỵt!" Cố Vân Quyết chặn môi hắn lại, ngậm cười nói: "Thằng bé còn quá nhỏ, sợ nó chạy lung tung sẽ gặp phải nguy hiểm."
Con ngươi Mục Thần loe loé, ngầm hiểu mà gật đầu: "Ta hiểu rồi, ngươi cứ an lòng làm chuyện của ngươi đi."