Kỳ thực các nàng đồng cảm với hai người bọn họ cũng không sai, những ngày này Như Phi cũng không dễ dàng, trong mắt phe Khương Ninh nàng chính là kẻ phản bội đáng ghét, mà ở phái trung lập, nàng chính là kẻ tâm cơ dựa hơi biểu muội đang đắc thế, mà bản thân mình càng sổ sở hơn, dù sao còn phải rơi vào cả hố sâu của tỷ muội tình thâm với Thẩm Âm.
Trong điện Thái Hòa.
Như Phi ngồi trên bàn thán một hơi; ‘Bệ hạ, thần thiếp đã nói gần trăm lần là nương nương thích ngài nhất rồi, sao ngài vẫn chưa thỏa mãn a?”
Làm một con cờ của cả Khương Ninh, Tống Cẩn lẫn Thẩm Âm, tâm trạng Như Phi thực cay đắng, nhưng vì để lập công chuộc tội, cứu cả nhà nàng, nàng vẫn vui vẻ để bị mắng. Nhưng hôm nay Tống Cẩn triệu một mình nàng đến chỉ vì để nghe nàng khẳng định Khương Ninh thích nhất là hắn, nàng có điểm nhịn không nổi nữa.
“Ầu.” Tống Cẩn một tay cẩm bút phê tấu chương, một tay sờ sờ chồng thư tình,: “Câu nói này nghe thế nào vẫn thấy không thỏa mãn, nói tiếp đi.”
“Hoàng hậu nương nương thích nhất là bệ hạ!”
“Hoàng hậu nương nương thích nhất là bệ hạ!”
“Hoàng hậu nương nương thích nhất là bệ hạ!”
Nàng cong môi nói ba lần, trong lòng đã hạ quyết tâm, nàng quay về nhất định sẽ nói với nương nương, bệ hạ này đúng là bệnh không bình thường ngày một nặng rồi.
“Chuyên tâm chút đi, bằng không trẫm sẽ viết thư cho A Ninh nói là ngươi trộm nhìn trẫm.” Hai người không ai nhìn ai, khẩu khí uy hiếp này từ đâu ra vậy chứ.
Cmn! Đừng a! Thần thiếp một chút cũng không dám nhìn ngài! Như Phi sợ quá thụt lùi lại mấy bước: “Bệ hạ người không thể hại thần thiếp a!”
Nàng nhớ ngày ấy sau khi Khương Ninh phân phó nhiệm vụ cho nàng, nàng hỏi: “Nương nương tại sao lại tín nhiệm chúng muội đến vậy? Vạn nhất chúng muội thật sự liên thủ với Thẩm Âm….”
Khương Ninh đến lời nàng nói chưa xong đã cười rồi: “Ngươi cho rằng bổn cung là thánh mẫu đến đâu cũng rải ánh sáng khắp nơi? Nói cho ngươi biết, trước khi đến đây bổn cung đã điều tra từng cái gốc từng cái rễ về chúng phi, rất mực rõ ràng, kể cả phẩm hạnh thế nào, thế nên Như Phi nàng đừng vùng vẫy nữa, cứ đứng về phía bổn cung thôi.” Rất có cảm giác khí chất bức người.
“Ngươi sợ A Ninh đến vậy?” Thanh âm của Tống Cẩn như kéo Như Phi quay về.
Như Phi vô cùng đoan trang đáp: “Bẩm bệ hạ, cũng không hoàn toàn là sợ.”
“Ồ, vậy là còn vì bội phục các thứ.”
“Còn là vì thích nữa ạ.”
Tống Cẩn: “…..”
“Ngươi thích A Ninh hơn trẫm?”
“Đó là đương nhiên.”
“….Vì sao?”
“Bệ hạ đã có nơi thuộc vệ, thần thiếp có muốn cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi. Mà đều là nữ nhân, có ai không muốn được trở thành người như nương nương chứ? Càng không đạt được càng muốn có, cách duy nhất là không ngừng đến gần.”
Tuổi trẻ đã mang áo giáp ra chiến trường, tuổi đôi mươi thì cai quản hậu cung, đến một cái chớp mắt cũng khiến người ta ngưỡng mộ.
Đó chính là Khương Ninh.
Tống Cẩn nhất thời ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt dịu dàng vô cùng, hắn nói với Như Phi: “Ngươi đi nói với A Ninh, trẫm đã rất lâu rồi không được nghe nàng ấy nói chuyện.”
Như Phi gật đầu ý đã biết, thầm nghĩ ngài đây chính là muốn nương nương nói mấy lời sến súa đó với mình sao? Khưa khưa!
Như Phi mang trên mình nhiệm vụ nặng nề rời khỏi Chiêu Nhân cung, nàng về cung mình trước, Thẩm Âm, à, không, lúc này là Thẩm quý nhân ra chào đón nàng: “Tỷ tỷ, ta để ngự thiện phòng làm món tỷ thích ăn nhất….”
Như Phi nghe lời ngọt ngào lấy lòng này mà sau lưng nổi cả da gà, rốt cuộc là do trong cung quá yên bình nên mới quên mất vẫn sẽ có những thủ đoạn dơ bẩn, cười cười mà hại người này. Nếu Khương Ninh không thức tỉnh nàng, có khi nàng đã bị Thẩm Âm róc sạch không còn mảnh xương không chừng, còn ngỡ nàng ta vẫn là biểu muội ngây thơ năm nào.
Hai người ngồi ở bàn ăn, Thẩm Âm tự tay hầu hạ Như Phi dùng bữa, lơ đãng hỏi: “Tỷ tỷ trước đây ở cùng Hoàng hậu nương nương tốt chứ?”
“Lạch cạch” – tiếng đũa rơi xuống bàn, Như Phi mặt trầm lại: “Đang vui vẻ nhắc đến nương nương làm gì.”
“Ấy, tỷ tỷ đừng giận, muội muội chỉ cảm thấy hiện tại náo đến vậy cũng không hay, Chi bằng hòa hòa khí khí như trước đây.” Thẩm Âm nhìn mặt nàng, thấy nàng hòa hảo hơn mới nói: “Hơn nữa tỷ tỷ hiện tại có vị thế, hoàng hậu đảm bảo phải nể tỷ hơn xưa.”
“Muội có ý gì? Muốn bổn cung đến phục vụ nàng ta?” Sắc mặt nàng thay đổi, cong môi nói: “Phục vụ nàng ta bổn cung được cái gì, ngăn không cho bệ hạ gặp bổn cung, hừ, chuyện này bổn cung còn chưa tính toán với nàng ta!”
“Tỷ tỷ, tỷ lại hồ đồ rồi.” Thẩm Âm cười duyên dáng, ghé tai nàn nói một câu. Như Phi nghe xong mà run, thấy ánh mắt không nửa điểm ôn nhu của Thẩm Âm, nàng ta chính là muốn kéo chính mình cùng cả nhà đi chết!
*
Chiêu Nhân cung.
Khương Ninh hai ngày nay cũng không rảnh, nàng đọc hai quyển tiểu thuyết, viết mấy bức thư tình, dùng bữa trưa xong thì vô tình nói một câu: “Cũng lâu rồi không gặp bệ hạ, chả trách bổn cung nhớ hắn rồi.”
Vân Huyên và đám Huệ Tần vẻ mặt không vui, hận không thể mắng Hoàng hậu tỷ tỷ người còn nhớ đến tên tra nam đó làm gì! Mà mới có hai ngày, làm gì mà than lâu rồi chứ!
Khương Ninh nhấc đũa lên: “Được, bổn cung không nói nữa.” Nàng nhớ lại từng nhờ Tống Hoành vẽ chân dung Tống Cẩn, nói không chừng cũng vẽ đến cái lông mày rồi, viết thư hỏi thăm chút xem sao.
Cơm nước xong, nàng viết thư gửi cho Tống Hoành, rất nhanh đã nhận được hồi âm: Quản gia của Hiến Vương phủ nói Tống Hoành xuất kinh làm việc rồi, đến giờ vẫn chưa về.
Khương Ninh hỏi kỹ hơn mấy câu mới biết hóa ra hôm đó nàng vừa rời khỏi phủ Hiến Vương thì thánh chỉ đến, Tống Hoành thấy Tống Cẩn
để ý đến hắn thì vui đến không nghĩ gì, lập tức đáp ứng rời kinh.
Khương Ninh cắn răng, Tống Cẩn đây là một mực không để nàng thấy chân dung hắn a! Có khi nào hắn bị hủy dung rồi! Kể cả hủy dung rồi, nàng chỉ cần nhìn vẻ đẹp trai trước đây của hắn cũng không được sao!
Khương Ninh giận lắm rồi, đến thư phòng tìm đồ vẽ, hít một hơi mường tượng dáng vẻ phu quân mình rồi vẽ ra. Đám Huệ Tần kéo tới xem, liền ngẩn ngơ hồi lâu, vẻ mặt mê ly: “Nương nương, đây là ai?” Vân Huyên giật mình: “Này là quá đẹp trai không chịu nổi đi.”
Khương Ninh nhìn mỹ nam tử trong tranh, cười cười: “Sau này các nàng sẽ biết thôi, người đâu, treo lên đầu giường cho bổn cung.” Tức chết Tống Cẩn đi!
Huệ Tần cẩn thận nói: “Nương nương, như vậy không tốt lắm đâu?” Vân Huyên cũng chen vào: “Đúng a, hoàng hậu tỷ tỷ, tuy nói đế vương bạc tình, nhưng người không thể thay lòng nhanh mà rõ ràng vậy được .”
“Nghĩ gì vậy chứ!” Khương Ninh nhìn các nàng: “Ăn nhiều chút đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi lát nữa có người tìm đến cửa rồi.” Nàng nghĩ không sai chút nào, không qua bao lâu, Như Phi mang theo Thẩm Âm đến Chiêu Nhân cung, nói đến bồi nương nương nói chuyện.
Khương Ninh cảm thấy chẳng có gì to tát, Như Phi không chừng phát hiện ra chuyện gì rồi, đang chuẩn bị để bọn họ vào, không ngờ Vân Huyên kích động lao ra trào phúng, chúng Huệ Tần cũng lao đến, hai bên khẩu chiến đến 800 hiệp.
Thẩm Âm sắc mặt mệt mỏi, như liễu rủ trong gió, mang bệnh trong người, thật là bộ dạng bị người ta bắt nạt đến thảm. Huệ Tần liếc qua, hừ lạnh: “Thẩm cô nương ngươi dừng lại đi, trong cung không thịnh hành trò này.”
Lời này gắt thật mà, bất quá là sự thật, trước khi Thẩm Âm đến, nếu không phải Khương Ninh cần, mọi người nói gì đều quang minh chính đại. Đâu ra cái kiểu giả bộ nhu nhược yếu đuối tranh thủ lấy lòng Tống Cẩn?
Thẩm Âm sắc mặt trắng bạch, nước mắt liên miên, nàng ghé sát vào Như Phi đáng thương ho một tiếng: “Tỷ tỷ, Âm Nhi không có ý đó, chỉ là muốn sống hòa hợp cùng các tỷ muội, bệ hạ cũng thường dặn dò Âm Nhi….”
“Câm miệng cho bổn cung!” Sắc mặt bọn Vân Huyên đều trở nên khó coi rồi! Ở trước Chiêu Nhân cung lôi chuyện được bệ hạ ân sủng ra, ngươi chán sống rồi đúng không!
Dù sắc mặt Như Phi cũng tối sầm lại, nhưng nàng thật sự có chuyện quan trọng phải nói cho Khương Ninh, không thể làm gì khác hơn là che chắn cho Thẩm Âm: “Hoàng hậu nương nương, Âm Nhi là phụng mệnh bệ hạ đến thăm người, chẳng lẽ đến bệ hạ người cũng không để vào mắt?”
Nghe đến đây, Khương Ninh ngồi trong điện gấp tiểu thuyết lại, thầm nghĩ nếu bản thân không tiến cung, Tống Cẩn lại thập phần đa tình, vậy hậu cung này hẳn sẽ rất đặc sắc, chỉ trong thời gian ngắn, chúng phi đã tung mấy chiêu rồi!
“Chỉ để Như Phi vào.” Nàng phân phó cung nữ một tiếng, cung nữ lập tức chuyển lời xuống dưới.
Không qua bao lâu, Như Phi tiến vào, thấy trong điện chỉ có nàng và Khương Ninh, mới nói: “Nương nương quả nhiên đoán đúng rồi, Thẩm Âm thực sự có mục đích khác, nàng ta muốn đánh vào hổ phù của người.”
Khương Ninh mắt lạnh đi, nghe Như Phi tiếp tục nói: “Theo lời Thẩm Âm, thần thiếp và người sẽ tốt đẹp lên, nhân cơ hội đó tìm hiểu tăm tích hổ phù, nhưng nếu là vì hổ phù, nàng ta cần gì chống đối người, so với gần bệ hạ, gần người có phải tốt hơn không.”
“Vậy là hổ phù chỉ là một trong những mục đích tiến cung của nàng ta, nàng ta tiếp cận bệ hạ là có mục đích khác nữa.” Mắt nàng ánh lên lửa giận, đập bàn: “Nàng ta dám động đến bệ hạ, đừng trách bổn cung nhẫn tâm.”
“….Nương nương….thần thiếp…” Bây giờ dù là ai thì Khương Ninh cũng phát hỏa rồi, Như Phi móc từ trong tay áo ra một túi gấm: “Nô tì phát hiện ở chỗ Thẩm Âm….”
“Cái gì?’ Khương Ninh cật lực đè nén sát ý nổi lên trong nháy mắt, nhíu mày: “Nói!”
“Là…là xuân…dược…”
“Ả muốn chết!” Như Phi chưa nói xong, Khương Ninh đã giận dữ đứng lên, thoáng cái đã đến cửa.
Như Phi phát hoảng, chạy qua giữ chặt nàng : « Nương nương không được kích động, nương nương phải tin tưởng bệ hạ, ngài ấy sẽ không rơi vào bẫy của Thẩm Âm đâu, lúc thần thiếp đi gặp bệ hạ, bệ hạ nhớ nương nương đến phát điên, bắt thần thiếp nói mấy trăm lần nương nương thích nhất là bệ hạ, nghe đến nghiện, từ đầu đến cuối không hề nhìn thần thiếp lấy một lần, bệ hạ đối với nương nương thâm tình đến thế, sẽ không vì một nữ nhân mà mê muội…. » Nàng cúi đầu nói : « Bệ hạ còn nói lâu rồi không được nghe nương nương nói chuyện, đại ý là nhớ những lời ngọt ngào của nương nương rồi, hơn nữa thần thiếp luôn cảm thấy bệ hạ không bình thường đến kỳ lạ. »