Thực ra Tống Hoành cũng chẳng có chuyện gì, chủ là tiến vào không thấy ai nên gọi gọi thôi. Khương Ninh thấy mặt Tống Cẩn không còn nghiêm trọng nữa liền gọi Phó Dung cùng ra ngoài điện.
Tầm mắt Tống Cẩn đuổi theo bóng nàng, Tống Hoành chỉ lo hắn nhìn ra Phó Dung là nam nhân, vội hỏi: “Hoàng huynh có nhớ chuyện hoàng huynh lệnh ta ra thành làm việc?” Chính là chuyện làm hắn trễ nãi việc vẽ chân dung Tống Cẩn cho Khương Ninh.
“Không nhớ nữa.” Tống Cẩn thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng đáp. Sau đó lại vùi đầu vào đống tấu chương, nói thầm: “Cũng không biết phụ hoàng bên ngoài ra sao, bao giờ mới về?”
Tống Hoành căng thẳng trong lòng, ha ha hai tiếng rồi nhắc đến Khương Ninh để rời sự chú ý của hắn.
“Hoàng huynh, chắc huynh quên rồi, hôm nay là sinh thần của hoàng tẩu.”
Kỳ thực hắn cũng vừa mới nhớ, mà ký ức của Tống Cẩn thì không rõ ràng, cũng quên mất chuyện này, vừa nghe nhắc đến, đã vô cùng ảo não: “Gay to! Cô cư nhiên lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!”
“Không sao, không sao.” Tống Hoành liên tiếp động viên: “Hoàng đệ sẽ giúp hoàng huynh chuẩn bị tiệc sinh thần!” Tống Cẩn lúc này mới nắm tay nói: “Cô phải tổ chức cho A Ninh một sinh thần thật hoành tráng không giống ai!”
Trước tiên không nói đến hai vị kia làm thế nào trong một canh giờ tổ chức được một sinh thần không giống ai, bên này Khương Ninh đã dẫn Phó Dung về Chiêu Nhân cung. Màn đêm buông xuống, cảnh vật vắng lực, Túc Nhi dâng trà đến, Hứa Vô Diểu tiếp nhận, thuận tay đưa cho Phó Dung lúc này đã đổi thành nam trang một chén.
“Ta thấy thuốc bệ hạ uống hai ngày nay không có gì tiến triển.” Lúc này nàng đang nghi ngại phương thuốc của Phó Dung.
Phó Dung nhấp trà, mặt vẫn lạnh lùng, Khương Ninh kiên nhẫn chờ hắn mở miệng, lát sau, Phó Dung nói: “Đúng là không có hiểu quả.”
“Nhưng sao ta lại cảm thấy bệ hạ có chút khá hơn?” Khương Ninh suy tư nói. “Mấy ngày gần đây hành động và lời nói của hắn dần bình thường như ngày trước. Các ngươi cũng không phát hiện?”
Phí Dung đặt chén trà xuống, trong mắt nổi lên sóng lớn: “A Ninh, đó không phải là vì thuốc của ta, là….”
Không hiểu sao, nàng cảm thấy lời tiếp đây hắn nói sẽ không dễ nghe, trong lòng cứng lại, nàng vốn không cầu Tống Cẩn sẽ tốt lên, chỉ cầu, chỉ cầu….đừng tệ hơn nữa.
“Ai da, ta có chút đói rồi, Túc Nhi ra ngoài cùng ta tìm chút gì ăn đi.” Hứa Vô Diểu không muốn đợi mọi người nhìn nhau không nói, không chừng nàng lại rơi nước mắt, liền cùng Túc Nhi ra ngoài điện, lưu lại Khương Ninh cùng Phó Dung yên lặng ngồi đó.
Ngoài cửa sổ, trăng treo đầu cành, ánh sao ảm đạm. Bóng đêm bao trùm như tâm tình của Khương Ninh lúc này. Nàng cắn môi hỏi: “Có khi nào lại càng tệ hơn không?”
Phó Dung không chịu được vẻ mặt này của nàng. Ở Tây Bắc đừng nói là ủy khuất, ngay cả việc không thoải mái nàng cũng chưa từng phải chịu qua, gia thế hiển hách, bản lĩnh hào hiệp, nàng cứ vậy sống sung sướng qua hai mươi năm, nếu như không có Tống Cẩn, nàng hẳn vẫn đang tiếp tục sống những tháng ngày hạnh phúc, nào có chuyện lo lắng đến nhường này?
Sự trầm mặc trong điện như một sợi dây thừng tàn nhẫn siết chặt cổ Phó Dung, hắn khó khăn thở ra một hơi, dây thừng càng xiết chặt hơn, những hắn vẫn giãy dụa mở miệng, không phải là trả lời nàng, mà là không cam lòng hỏi: “A Ninh, hắn tốt đến nhường nào?” Sao ta lại không sánh bằng?
Khương Ninh nhấc đôi mắt âm u lên, Tống Cẩn tốt đến nhường nào? Lúc chưa tiến cung, nàng cũng không ngừng hỏi bản thâm, kết quả mỗi lần như vậy đều bế tắc, không phải là tốt hay không tốt, mà chỉ là vì nàng thích Tống Cẩn.
Từ lúc bình loạn, nàng bị trọng thương ngất đi, sau khi tìm khắp nơi không thấy Tống Cẩn, lòng nàng liền trống rỗng.
Đoạn thời gian đó nàng chỉ ở trong nhà cả ngày, mẫu thân nàng, phụ thân nàng, còn có Phó Dung đều ở bên nàng.
Đối với một Khương Ninh chưa từng gặp Tống Cẩn mà nói, như vậy là đã rất viên mãn rồi, nhưng không may là nàng đã từng có Tống Cẩn, mỗi đêm đều nằm trong bóng tối, quay về vách tường nhớ đến dáng vẻ của Tống Cẩn.
Mắt Tống Cẩn là đẹp nhất, nàng nghĩ là con trai
phú thương mà, hẳn là từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, cha mẹ hắn sẽ xem hắn như bảo vật mà che chở, vì kẽ đó mắt hắn mới tinh khiết trong vắt chưa từng ánh lên vẻ hiểm độc như vậy. Còn có môi hắn, lúc mỉm cười sẽ vô cùng đẹp đẽ, hôn lên sẽ rất mềm mại.
Khương Ninh nghĩ đi nghĩ lại liền không ngủ được, nằm trong chăn trộm bật cười, vui mừng vì mình được gả cho một phu quân tốt như vậy, đúng, nàng đã thành thân, phu quân là Tống Cẩn. Nàng sẽ không tin Tống Cẩn đã chết trong biển lửa, nàng chắc chắn sẽ tìm được Tống Cẩn, nói với hắn, phu quân ta nói dỗi chàng, cha ta không phải là người làm ăn, là ta không tốt…
Mỗi đêm nàng đều lặp lại câu ấy, một lần, lại một lần. Mà trong lúc nàng thấy sắp phát điên rồi, Phó Dung lại đến Khương Gia đề hôn.
Khương Ninh lúc đó đầu óc mơ màng, lập tức cự tuyệt, dùng lý do mình thích mỹ nhân. Phó Dung lúc đó cũng bối rối. Hắn rõ ràng cũng được xem là tuấn tú, cũng đã xác nhận mình rửa mặt mới đến: “A Ninh, lý do này….”
“Chính là lý do này! Ta sẽ không gả cho ngươi! Còn nhắc nữa, chúng ta tuyệt giao!” Khương Ninh lạnh lùng nói. Phó Dung không ngờ nàng quyết liệt vậy, sợ nàng thật sự tuyệt giao, mà ngày tháng còn dài, chờ mấy ngày nữa lại nhắc. Nhưng ngay khi hắn rời đi, Khương Ninh lại nói: “Hôm nay ngươi dọa ta rồi, để ta điều hòa tâm tình đã, chúng ta ba tháng sau gặp lại đi.”
Phó Dung: “….”
Hắn không thể làm gì khác đành mất mát quay về, vừa hay bạn tới chơi, rủ hắn đi chơi xa, hắn liền cùng bằng hữu rời khỏi Tây Bắc.
Khương Ninh không đến nỗi bị dọa, chỉ là nàng không biết đối mặt thế nào với Phó Dung vừa bị mình cự tuyệt.
Cha mẹ nàng cũng có phản ứng giống Phó Dung. Cha nàng không tin được nói: “Phó tiểu tử ngoại hình còn không được?! Nếu hắn còn không lọt nổi mắt xanh của ngươi, ngươi đời này đừng mơ lập gia đình!”
Khương Ninh mặt lạnh: “Không đẹp thì không gả thôi!”
Cha mẹ nàng ỉu xìu: “….Hay là chúng ta tìm mỹ nhân cho con?”
Cái này hay! Khương Ninh mắt sáng lên: “Nhanh đi tìm! Ừ, ngay vùng Tây Bắc này tìm!” Tống Cẩn từng nói nhà hắn ở ngay Tây Bắc, nàng tìm không được, nhưng cha nàng ra tay khẳng định tìm được.
Nói là làm, cha nàng đành ra tay, nhưng việc này không thể cứ quang minh chính đại mà làm, đành âm thầm tìm tòi chân dung mỹ nhân. Đáng tiếc cả trăm từ không tờ nào lọt vào mắt Khương Ninh. Cha nàng tức giận phất tay áo không làm nữa!
Kỳ thật trong đó cũng có mỹ nhân vượt trội hơn Tống Cẩn, nhưng nàng chỉ yêu thích mỗi Tống Cẩn, lúc này nàng mới nhận ra nàng thích hắn không chỉ bởi vì dung nhan, mà bởi vì con người hắn, hắn có lúc phóng khoáng, cũng có lúc ôn nhu, sẽ chỉ vào đám mây xanh hỏi: “Cô nương,ngươi xem đám mây kia, có giống ta hay không?”
Khi đó Khương Ninh cũng thật ngốc, cả nửa ngày mới nhìn thấy đám mây hắn chỉ, lại cẩn thận nhìn đám mấy, bay a, bay a, ánh mắt nàng nghiêng a, nghiêng a, cuối cùng nghiêng lên vai Tống Cẩn.
Trên sườn núi, gió thổi a thổi, cổ họng Tống Cẩn ẩn giấu tiếng cười: “Cô nương, ngươi nhìn rõ không?”
Mây ngừng bay, nàng trì độn a một tiếng: “Không giống, nhưng lại giống thiên nga.” Chỉ tay lên đầu, loáng một cái, cả người trượt vào lồng ngực Tống Cẩn.