Điện Thái Hòa.
Không khí thoáng đãng nặng nề, yên tĩnh đến dựng từng sợi tóc, Tống Cẩn nhẹ nhàng cất thư vào trong tay áo, như là nâng niu trân bảo mấy đời, nghe thấy tiếng bước chân, trong mắt thoáng lên tia vui vẻ nhưng sau đó liền ủ dột hạ xuống.
Khương Ninh đi đến, tấu chương chất đống trên bàn khiến nàng giật thót, tâm tư thu liễm mấy phần, nàng không thể làm gì khác hơn là nghiêng người né đám tấu chương cao chót vót, nhìn thấy được vai của Tống Cẩn một chút chút: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Tống Cẩn ngẩng đầu một cái, “oành”, tấu chương rơi xuống bốn phía, một ít còn rơi xuống đất, mà lúc này tên cầm đầu còn đang lúng túng vung tay áo, đáng tiếc dùng sức quá độ, vừa vặn phong thư từ trong tay áo bay ra.
Tống Cẩn: “…..!!!”
Thư tình! Của trẫm!!!
Tống Cẩn trơ mắt nhìn thư tình bay xuống dưới chân Khương Ninh, nàng vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại, nàng vạn vạn không ngờ tới Tống Cẩn đeo mặt nạ, tâm trạng mong chờ giờ đây cảm thấy mới buồn cười làm sao!
Tống Cẩn len lén liếc nhìn nàng vài lần, thấy nàng còn đang ngơ ngẩn, cũng không để ý thứ gì xung quanh, liền chạy từ sau bàn ra đến trước người Khương Ninh, cong eo cúi xuống, ngón tay vừa chạm được đến thư tình, đỉnh đầu đã truyền đến thanh âm mơ màng: “Bệ hạ?”
Tống Cẩn chấn kinh, ngón tay vừa rút về lại mắc mắc, Khương Ninh đã dùng chân đạp lên một góc thư tình, hắn ngạc nhiên rồi giận dữ ngẩng đầu, chỉ chỉ chính mình,ngữ khí cường điệu: “Của trẫm!”
Khương Ninh một khi đã chấp nhận được chuyện hoang đường là nhất quốc chi chủ đeo mặt nạ xử lý chính vụ, tâm tình đã nhanh chóng hồi phục, nàng đối mặt với tầm mắt Tống Cẩn, phát hiện mắt nam nhân này còn mềm ướt hơn của nữ nhân mấy phần: “Đây là thư tình thần thiếp viết cho bệ hạ, từ đầu đã là của thần thiếp rồi.”
“Nhưng ngươi gửi cho trẫm, nên nó là đồ của trẫm!” Tống Cẩn quát một tiếng, hiện ra mấy phần uy nghiêm của bậc đế vương, đáng tiếc vành tai đỏ ửng đã bán đứng hắn, Khương Ninh không khỏi ngạc nhiên, cong môi: “Nếu đã vậy, thần thiếp không gửi nữa.”
Khương Ninh chân hơi dùng sức, thư tình bị đá bay lên không trung, hai người lập tức đuổi theo, nhưng Khương Ninh đã nhanh hơn nửa bước, cầm lấy phong thư đã mở sẵn, bên trong lộ ra một hàng chữ nhỏ: Ta cũng rất mong nàng nhớ nàng….
Khương Ninh ngẩn ra.
Những lời này, không phải nàng viết.
Chẳng lẽ là…
“Thường Nhạc! Đưa hoàng hậu hồi cung!” Tống Cẩn la lớn một tiếng, đẩy Khương Ninh từ trong lồng ngực ra xa mấy bước, vội vã đá văng tấu chương lấy đường chạy trốn!
Khương Ninh: “….”
Tống Cẩn ngươi…chạy cái gì chứ!! Ta còn chưa nhìn được mặt ngươi mà!
*
Khương Ninh thất bại quay về.
Đến Chiêu Nhân cung mới nhớ lại lúc đó mắt Tống Cẩn vừa mềm vừa ướt.
Hắn…hắn khóc sao?
Khương Ninh cho rằng mắt mình có vấn đề, hoặc là Tống Cẩn có vấn đề, đành triệu tập chúng phi lần hai, bất đắc dĩ nói: “Bổn cung vất vả lắm mới được gặp bệ hạ, thế mà bệ hạ lại đeo mặt nạ, thực quá thất vọng!”
Vân Huyên lúc này mới nói: “Quên mất nói với Hoàng hậu tỷ tỷ, nghe nói từ hồi đăng cơ bệ hạ chỉ nhốt mình trong điện Thái Hòa không gặp một ai, nghĩ lại đúng là lạ.”
“Cha muội cũng nói bệ hạ đến lạ, có nhất quốc chi quân nào mà không chịu lâm triều, nghĩ kỹ lại, hơn một năm nay ngoại trừ nô tài phụng dưỡng, bệ hạ cũng chỉ mới chịu gặp một mình hoàng hậu tỷ tỷ.”
Chúng phi đồng loạt hưởng ứng.
Khương Ninh càng nghe càng hoảng, thứ nhất là Tống Cẩn quả không bình thường, hai là vì chúng phi đối với sự bất thường này nhìn mãi thành quen, nàng hỏi: “Không ai quản được sao?”
Chúng phi kinh ngạc: “Quản được sao? Ai quản đây?”
Thái hậu cũng không ra khỏi Từ An cung, Hiến Vương Tống Hoành cũng không gặp được Hoàng thượng, quan lại bận bịu chính vụ không dám vọng ngôn, hậu cung phi tử đến mặt hoàng thượng còn chưa thấy bao giờ thì quản cái gì?
Chúng phi xin cáo lui, Khương Ninh thở phào, ngồi xuống: “Túc Nhi, đêm đó bệ hạ tới cũng mang mặt nạ.”
Túc Nhi quỳ xuống nhận sai: “Là nô tỳ sơ suất, nô tỳ cứ tưởng đêm đó nương nương đến Thái Hòa sẽ thấy được bệ hạ nên mới không nói chuyện đó cho người, xin nương nương trách phạt!”
Đứng lên đi, sau này cẩn thận hơn là được.” Khương Ninh nghĩ sâu xa một hồi, nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút xem trong cung ai từng thấy được mặt bệ hạ.” Túc Nhi tuy không biết nguyên nhân nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đứng dậy đi làm ngay.
Hai ngày sau nàng vô cùng thần bí hồi bẩm: “Nương nương, thực kỳ quái, nô tỳ đã hỏi không ít cung nữ cùng thái giám lớn tuổi, họ đều nói chưa từng thấy mặt bệ hạ, kể cả lúc bệ hạ là thái tử cũng không luôn.”
Khương Ninh càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, đành hỏi chúng phi, kết quả chúng phi trả lời y hệt Túc Nhi, nàng đành viết một phong thư cho phủ tướng quân, biết đâu cha nàng biết được gì đó.
Lúc chờ hồi âm, mỗi giờ mỗi khắc trong đầu nàng đều là Tống Cẩn, chỉ cần nghĩ tới thanh âm của hắn, đôi mắt của hắn, nàng liền ngủ không yên.
Vì muốn xua đuổi tâm tình tiêu cực này, nàng đành nỗ lực viết thư tình, viết lâu mới phát hiện mình đã viết quá nhiều rồi mà đều cùng một vị.
Tống Cẩn có khi nào sẽ chán không? Dù sao cũng chỉ có một kiểu này! Ý niệm này khiến nàng ngồi không yên. Vì muốn đến gần Tống Cẩn hơn, nàng phải thay phương pháp mới mới được.
Khương Ninh thử viết rất nhiều, nhưng có lẽ do lòng mình còn chưa đủ dậy sóng nên cứ thấy không đủ mãnh liệt, đang lúc buồn rầu, Tây Bắc gửi thư đến.
Đại khái là cha nàng cũng không hiểu rõ Tống Cẩn lắm, liền chỉ viết dài một đống chữ đâu đâu, có điều dòng cuối cũng có chút giá trị: Hiến Vương ở
kinh thành đã lâu, có thể thăm dò.
Khương Ninh cất thư cẩn thận, thầm nghĩ nếu muốn dụ Tống Hoành để lấy tin tức chỉ có một cách, mà cách này đã từng thành công.
*
Tống Cẩn lúc nào cũng mang mặt nạ, vậy chắc chắn không tự nguyện tháo, Khương Ninh kết luận, lại nghĩ ra biện pháp khiến hắn tháo mặt nạ xuống.
Hôm đó trời tối, nàng mang hộp cơm đến Thái Hòa cung, vừa thấy Thường Nhạc liền nói: “Nói với bệ hạ, một ngày không gặp nhớ đến phát cuồng, thần thiếp đau lòng lắm, hãy dùng bữa cùng nhau đi.”
Lát sau, cửa điện mở ra, Khương Ninh phất tay áo đi vào, thầm nghĩ sớm biết Tống Cẩn thích thể loại nồng nhiệt này, nàng đã sớm đến đây rống to : không có bệ hạ thần thiếp không sống nổi a! Biết đâu như vậy lại sớm thấy được mặt Tống Cẩn a!
Tống Cẩn đã ở thiện sảnh chờ đợi, vẫn mang mặt nạ màu bạc. Khương Ninh rất muốn hỏi chữ trên thư hôm đó có phải hắn viết không, nhưng nàng cũng thừa hiểu Tống Cẩn không muốn nhắc lại chuyện này, không thể làm gì khác hơn là nhịn lại, bày thức ăn ra bàn: “Bệ hạ, thần thiếp chuẩn bị mấy món ngài thích ăn.”
Tống Cẩn cụp mắt nhìn lên, trong thanh âm không nghe ra nửa điểm tâm tình: “Hoàng hậu biết trẫm thích ăn gì luôn.” Khương Ninh mềm mỏng, đưa đũa đến trước mặt hắn: “Đúng a, tất cả những gì liên quan đến bệ hạ, thần thiếp đều muốn tìm hiểu.”
Câu này nghe như một lời ủy khuất, Tống Cẩn nghe xong mắt run lên, nhưng không đưa tay ra nhận đũa: “Hoàng hậu là lần đầu tiên hầu hạ người khác?”
Khương Ninh giơ đũa, cắn răng nhẹ gật đầu: “Hầu hạ bệ hạ là phận sự của thần thiếp, dù chưa từng làm nhưng thần thiếp sẽ nỗ lực làm tốt.”
Lời nói hoa mỹ này, Tống Cẩn chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, âm thanh thấp xuống: “Trẫm không đói. Nàng ngồi xuống ăn đi.”
Khương Ninh: “….”
Nàng không cam lòng, trong nháy mắt học điệu bộ của Vân Huyên, rưng rưng muốn khóc: “Nhưng cơm nước này, là vì bệ hạ mà chuẩn bị….”
“Nàng ăn đi.” Tống Cẩn nhìn nàng, bày ra bộ dạng: bất luận nàng có năn nỉ thế nào trẫm cũng không bị lay động đâu, trẫm kiên định lắm.
Khương Ninh lại dùng thêm chút sức lực nữa, mắt đã long lanh nước: “Thần thiếp ăn rồi.” Tống Cẩn cuối cùng cũng liếc qua bàn, lại thốt lên lời nói kinh người: “Trẫm tưởng hoàng hậu chưa ăn mới dành chút thời gian bận bịu ăn cùng hoàng hậu, nếu hoàng hậu ăn rồi thì về đi.” Nói rồi đứng dậy rời đi.
Khương Ninh: “…..”
Mợ nó chứ!
Tống Cẩn ngươi….
Bà nội ngươi ấy!
Thấy Tống Cẩn không cắn câu, Khương Ninh tức đến đỏ mặt tía tai ở trong thiện sảnh đi tới đi lui, chóp mũi ngửi được mùi thơm từ thức ăn, bụng réo rắt một hồi, nàng mặc kệ Tống Cẩn, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Tống Cẩn trốn sau cửa nheo nheo mắt.
Nàng ta đúng là làm ra vẻ lừa trẫm mà!
*
Cơm nước xong xuôi, Khương Ninh dọn dẹp đi ra thiện sảnh, do dự nghĩ thầm, thấy được Tống Cẩn quá khó khăn, cơ hội này không thể lãng phí, muốn giận cũng về cung rồi giận, liền thả hộp cơm xuống, cất bước đi vào chính điện.
Sắc trời đã tối, trên chính điện chỉ sáng hai ngọn đèn, nhàn nhạt chiếu vào lưng nam nhân vùi đầu trên đống tấu chương. Khương Ninh không quen với ánh sáng mờ ảo như vậy: “Bệ hạ, có thể điểm thêm hai ngọn đèn nữa không?”
Tống Cẩn bị tiếng nói của nàng làm kinh ngạc, nhưng vẫn đáp rất nhanh: “Không được.” Khương Ninh đúng là phục hắn lắm rồi. Tối vậy mà chỉ điểm đèn mờ phê tấu chương, đúng là dân tự ngược mà!
Bên trong đèn mờ, bóng lưng hắn nhìn càng thêm đau đớn, Khương Ninh nhìn hồi lâu, lòng bỗng dâng lên một luồng cảm xúc không tên, nàng hướng Tống Cẩn nhận sai: “Thần thiếp là thật tâm muốn cùng người dùng bữa, chỉ là người chưa cho thần thiếp ngồi xuống ăn, thần thiếp cũng không không dám.”
Tống Cẩn ngước mắt: “Nàng thì có cái gì mà không dám?”
“Thần thiếp sao có thể cái gì cũng dám?”
Tống Cẩn dùng bút đâm đâm chồng thư tình: “Chính nàng viết, là hoàng hậu nàng yêu ta.”
“…..”
Vì ta chính là hoàng hậu yêu người, nên ta làm gì cũng được?
Được!
Khương Ninh liền nói: “Thần thiếp hiểu, sau này thần thiếp sẽ không làm vờ làm vịt nữa, muốn gì sẽ nói thẳng với bệ hạ.”
Tống Cẩn gật đầu.
Khương Ninh được nạp dũng khí, lập tức hỏi thẳng: “Tối nay thần thiếp ở lại đây được không?” Ngươi cũng không đến mức ngủ cũng đeo mặt nạ chứ!