Con rắn mấy lần táp không tới Lận Khinh Chu, răng còn bị va chạm xô lệch khiến nó tức giận không thôi, mắt trừng to như sắp nứt.
Nó không còn ngoác miệng ra táp mà quay đầu quất cái đuôi nặng ngàn cân tới.
Bức tường không khí trở nên méo mó, Lận Khinh Chu có thể cảm thấy lực quật kia ập vào mặt khiến y run rẩy.
Mục Trọng Sơn cũng nhíu mày.
May mà quất đuôi xong con rắn cũng bỏ cuộc, thở phì phò trườn lên cột đá rồi biến mất trong đỉnh hang tối đen.
Tay phải Mục Trọng Sơn không còn bấm quyết, sau khi hắn thu lại linh lực thì lập tức cảm thấy khí huyết đảo ngược, kinh mạch toàn thân rối loạn làm hắn đau đớn ho khan, Mục Trọng Sơn hít sâu mấy lần rồi nuốt xuống máu tươi trong miệng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lận Khinh Chu nhìn mình với ánh mắt lo âu.
Ánh mắt này khiến Mục Trọng Sơn cảm thấy hết sức lạ lẫm.
Trong ký ức của hắn, chưa từng có ai nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
"Cám ơn ngươi đã cứu ta." Lận Khinh Chu thành khẩn tạ ơn, sực nhớ đến chuyện gì nên thấp thỏm bất an hỏi hắn, "Ngươi dùng linh lực vậy kẻ hung thần ác sát ở Tương Ngự Tông kia có tới đánh ngươi nữa không?"
Mục Trọng Sơn cười lạnh: "Thật ra ta đang mong hắn mau tới đánh chết ta đây."
"Tại sao?" Lận Khinh Chu không hiểu: "Chẳng lẽ ngươi yêu hắn mà không được đáp lại nên muốn chết trong tay hắn, xem như chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu hả?"
Mục Trọng Sơn: "......"
Lận Khinh Chu: "Đùa thôi đùa thôi, ta muốn làm dịu bầu không khí mà! Ngài đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó được không, đáng sợ quá đi mất."
"Ồ? Đùa à?" Mục Trọng Sơn nheo mắt, "Đúng là buồn cười thật."
Lận Khinh Chu rùng mình một cái rồi vội lảng sang chuyện khác: "Lúc nãy ngươi nói mấy thủ vệ đến trước ta đều bị ăn thịt hết à?"
"Ừ."
"Nhưng nhiều người chết như vậy mà Tương Ngự Tông không sợ bại lộ sao?"
"Bại lộ?"
Lận Khinh Chu gật đầu: "Chứ sao, nhiều người đi mà không về chẳng lẽ không ai nghi ngờ gì à?"
Nụ cười trên mặt Mục Trọng Sơn chẳng mảy may suy suyển: "Chẳng phải còn có ta sao?"
Lận Khinh Chu sững sờ, y sực nhớ lại trước khi đến địa lao Vô Vọng, Liễu Nguyệt từng ngăn cản y với lý do: Các tạp dịch đến địa lao Vô Vọng làm thủ vệ đã chết mấy người, tất cả đều bị ma đầu khát máu kia gϊếŧ!
Rõ ràng hang núi không có gió mà Lận Khinh Chu vẫn thấy lạnh thấu xương.
Y nhẹ giọng hỏi Mục Trọng Sơn: "Bị người ta vu oan và hiểu lầm như vậy mà ngươi không thấy ủy khuất sao?"
Mục Trọng Sơn hỏi lại: "Ủy khuất thì thế nào?"
Lận Khinh Chu dõng dạc nói: "Thì có thể giải thích, tranh luận, rửa sạch oan khuất cho mình."
Mục Trọng Sơn cười nhạo: "Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ."
Lận Khinh Chu cũng không phản bác, y thở dài rồi lẩm bẩm: "Cũng phải, nói thì dễ nhưng làm chắc khó hơn lên trời nhỉ."
"Được rồi, giờ đến lượt ngươi." Mục Trọng Sơn chẳng muốn nhiều lời về chuyện oan ức này nữa, "Sao trên người lại có mùi dầu thuốc?"
"Đó là vì...... vì......" Lận Khinh Chu ấp úng.
Nếu nói ra việc này thì nhất định tên kia sẽ không tha cho mình, còn liên lụy Liễu Nguyệt nữa.
Nhưng nếu không nói thì với sự cố chấp này của Mục Trọng Sơn e là chưa hỏi ra đáp án sẽ chưa chịu từ bỏ.
Lận Khinh Chu khoanh tay phát sầu, nhưng sau khi phân tích khả năng tiến triển trong tương lai của vấn đề này thì y chợt cảm thấy đây là một cơ hội, Lận Khinh Chu hít sâu mấy cái rồi bình tĩnh nhìn Mục Trọng Sơn: "Ta hỏi chuyện này trước được không?"
Mục Trọng Sơn: "Được."
Lận Khinh Chu hỏi: "Ngươi có biết một loại chú thuật lấy giấy vàng bịt miệng, sau khi người thi chú niệm chú thì giấy vàng sẽ cháy, người bị thi chú thấy bỏng nhưng trên miệng không có vết thương không?"
Mục Trọng Sơn đáp ngay: "Phong Viêm Chú."
Lận Khinh Chu kích động: "Ngươi biết à?"
Mục Trọng Sơn gật đầu: "Chỉ là chú thuật ở bậc Trúc Cơ thôi."
"Vậy người bị thi chú không được nói lung tung đúng không?" Lận Khinh Chu hỏi.
Mục Trọng Sơn hỏi lại, "Nói thì có liên quan gì?"
"Hả?" Lận Khinh Chu mờ mịt, chẳng lẽ y hiểu sai rồi sao, "Vậy người bị thi chú sẽ thế nào?"
Mục Trọng Sơn đáp: "Sau khi người thi chú khởi động chú thuật thì chỗ bị dán bùa vàng của người bị thi chú sẽ cháy, nếu không kịp thời ngăn cản thì lửa sẽ lan khắp toàn thân đốt người bị thi chú thành tro."
Lận Khinh Chu hoảng sợ kêu lên: "Cái gì!!!"
Thì ra tên kia
hoàn toàn không có ý định tha cho mình và Liễu Nguyệt!
Nếu lúc đó gϊếŧ y và Liễu Nguyệt sẽ khiến người ta hoài nghi điều tra nên mới thi chú để tùy ý gϊếŧ lúc nào cũng được.
Y và Liễu Nguyệt đều không phải người tu tiên nên khó thoát tai kiếp. Thậm chí ngay cả mình chết thế nào cũng không biết.
Lận Khinh Chu cảm thấy vô cùng bất lực, y ủ rũ kể lại chuyện hôm đó cho Mục Trọng Sơn.
"Thì ra là thế......" Mục Trọng Sơn chẳng đoái hoài gì tới vẻ mặt đưa đám của Lận Khinh Chu mà say sưa lắng nghe, còn cười nói, "Tông chủ Tương Ngự Tông Nhiếp Diễm là một trong ngũ thánh, nổi danh cương trực công chính, tuy tên kia chỉ là đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông nhưng nếu việc này bị hắn biết thì vẻ mặt hắn chắc sẽ thú vị lắm."
Lận Khinh Chu khinh thường nói: "Cương trực công chính? Hại chết tạp dịch còn vu khống cho ngươi, mẹ nó cái này mà gọi là cương trực công chính thì chẳng phải ta là biểu tượng của năng lượng chính nghĩa hay sao."
Mục Trọng Sơn đáp: "Ở Tương Ngự Tông ngoại trừ địa lao Vô Vọng cũng chẳng còn chỗ nào để giam giữ ta, với Nhiếp Diễm mà nói thì đại đạo vô tình, gϊếŧ ta quan trọng hơn tính mạng mấy tạp dịch chứ."
Lận Khinh Chu trợn trắng mắt: "Cương trực công chính, ái chà chà."
Mục Trọng Sơn: "Thay vì ngồi đây giễu cợt người khác thì ta thấy ngươi nên nghĩ cách giữ mạng mình đi."
"A......" Lận Khinh Chu sụp đổ ôm đầu.
Trời ơi là trời đất ơi là đất, chưa biết ngày nào được về nhà mà giờ còn có nguy cơ mất mạng nữa.
Xuyên qua phải coi chừng!!!
Lận Khinh Chu âm thầm kêu gào một hồi mới sực nhớ ra điều gì nên ngẩng đầu nhìn Mục Trọng Sơn với vẻ trông mong: "Khoan đã! Chẳng phải ngươi là Ma tôn sao! Vậy chắc ngươi lợi hại lắm, tinh thông đủ loại pháp thuật bùa chú đúng không! Ngươi có thể giải chú thuật này cho ta được không?"
Mục Trọng Sơn như chỉ đợi câu này của y nên ánh mắt lộ ra ý cười, khóe miệng cong lên, không nhanh không chậm nói: "Được thôi, nhưng......"
"Ngươi cầu xin ta đi."
Nghe vậy Lận Khinh Chu chẳng chút do dự chắp tay lại nói lớn: "Cầu xin ngài đó!"
Y nhìn thẳng vào Mục Trọng Sơn, vì đang ngồi quỳ nên nhìn bộ dạng hết sức thành khẩn.
Lận Khinh Chu nghe lời răm rắp khiến Mục Trọng Sơn sửng sốt, nhất thời không nói năng gì.
Sự im lặng này khiến Lận Khinh Chu hoảng hốt, y dè dặt nhìn Mục Trọng Sơn: "Cầu vậy không được sao?"
"À được chứ." Mục Trọng Sơn lấy lại tinh thần rồi cười nói, "Chỉ là trước kia khi ta bắt người khác cầu xin thì ai cũng tỏ ra kiên cường bất khuất, ngươi nghe lời như vậy không thú vị lắm."
Lận Khinh Chu lắp bắp: "Không, không thú vị?"
"Không." Ý cười của Mục Trọng Sơn chẳng hề vơi đi, "Xem như một kiểu thú vị khác vậy."
"Thật ra ta...... còn có một yêu cầu hơi quá đáng." Lận Khinh Chu thả tay xuống rồi thấp giọng năn nỉ, "Bạn ta cũng trúng chú thuật, ngươi có cách nào giải cho hắn không?"
Mục Trọng Sơn lời ít mà ý nhiều: "Có."
"Thật không?!" Lận Khinh Chu mừng rỡ reo lên.
Mục Trọng Sơn: "Nhưng ngươi phải nghe lời ta, ta bảo ngươi làm gì thì làm nấy, không được cãi lại."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Lận Khinh Chu gật đầu như gà con mổ thóc.
Mục Trọng Sơn: "Tốt lắm, vậy ngươi hôn ta đi."