Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Không ai đánh người chạy lại


trước sau

Chẳng biết có phải vì đây là lần thứ hai ngã xuống vực hay không mà Lận Khinh Chu cũng không sợ lắm mà chỉ nghĩ mình phải nhanh chóng níu Mục Trọng Sơn lại mới được.

Tiếng gió vù vù đập vào màng nhĩ, vì mất trọng lượng nên không thể giữ thăng bằng, hai người một trước một sau rơi xuống, mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, Lận Khinh Chu hét lớn tên Mục Trọng Sơn rồi cố đưa tay ra cho hắn.

Nhưng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.

Lận Khinh Chu ép mình tỉnh táo lại rồi tập trung niệm chú, trước tiên phải ngự khí ổn định thân thể hai người để giảm bớt tốc độ rơi rồi mới nắm tay Mục Trọng Sơn.

"Mục Trọng Sơn, đưa tay cho ta!" Lận Khinh Chu hét lên.

Mục Trọng Sơn cười vươn tay phải về phía y, mặt trời treo cao, ánh nắng xuyên qua kẽ tay rọi vào mặt hắn.

Ngay khi đầu ngón tay hai người chạm nhau, Mục Trọng Sơn đi trước Lận Khinh Chu một bước nắm tay y như người sắp ch3t đuối giữa biển ôm khúc gỗ nổi, là đường sống duy nhất trong lúc tuyệt vọng vô biên.

Lận Khinh Chu kéo mạnh Mục Trọng Sơn lại gần mình rồi ôm chặt hắn, y tĩnh tâm niệm chú ôm Mục Trọng Sơn ngự khí lơ lửng giữa không trung rồi đạp vách đá mấy bước, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất, thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc.

Vừa đứng vững lại Lận Khinh Chu lập tức túm vạt áo Mục Trọng Sơn: "Ngươi, ngươi, sao ngươi cứ mãi như vậy chứ, nói nhảy là nhảy ngay!"

Mục Trọng Sơn vẫn bình tĩnh như mọi khi, ung dung mỉm cười khen: "Chưa đầy hai ngày mà đã nắm được cách ngự khí rồi, tuy ngươi không có linh căn nhưng luyện tập pháp thuật lại có thiên phú dị bẩm, quả thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn đấy."

"Ngươi đúng là......" Lận Khinh Chu vốn đang nổi cáu nhưng có câu không đánh kẻ chạy lại, được Mục Trọng Sơn khen ngợi thì lập tức hết giận ngay.

Lận Khinh Chu hít sâu mấy hơi trấn tĩnh lại rồi buông vạt áo Mục Trọng Sơn ra, vì thấy chướng mắt nên còn tiện tay vuốt phẳng nếp nhăn cho hắn.

"Ngươi đã tập được ngự khí thì chúng ta về đi." Mục Trọng Sơn đưa tay ôm eo Lận Khinh Chu rồi cúi người định bế y, nhưng vừa khom lưng thì lại đứng thẳng dậy.

Mục Trọng Sơn ung dung cười nói: "Ta tự phong bế kinh mạch nên tạm thời chưa đưa ngươi về được đâu."

"Còn bao lâu nữa mới khôi phục lại?" Lận Khinh Chu hỏi.

Mục Trọng Sơn đáp: "Một ngày rưỡi."

"Vậy để ta đưa ngươi về." Lận Khinh Chu giơ tay ôm bả vai Mục Trọng Sơn.

"Không." Mục Trọng Sơn lắc đầu, "Linh lực ngươi có được nhờ uống máu cũng chẳng duy trì được bao lâu, hai ngày nay còn tập ngự khí nhiều lần nên linh khí tiêu hao gần hết rồi, không ngự khí đưa ta về được đâu, chỉ sợ nửa chừng lại rớt xuống thôi."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lận Khinh Chu hỏi.

"Hay là......" Mục Trọng Sơn ngập ngừng.

Hắn định nói hay là ngươi uống máu của ta lần nữa để tích lũy linh lực ngự khí trở về đi.

Ai ngờ Lận Khinh Chu chợt nói: "Hay là hai ta đi dạo một vòng quanh đây nhé?"

Mọi lời Mục Trọng Sơn muốn nói đều bị chặn lại trong cổ, hắn yên lặng nhìn Lận Khinh Chu một lát rồi hỏi: "Sao cơ?"

Gió nhẹ êm đềm, mây bay lửng lơ, Lận Khinh Chu tươi cười: "Ngươi thử nghĩ xem, giờ đang là tháng Ba mùa xuân, là thời điểm tốt nhất để đạp thanh đó! Nhân dịp này chúng ta tham quan thung lũng đi, nói không chừng còn tìm được nhiều cảnh đẹp khác nữa đấy."

Mục Trọng Sơn im lặng nhìn đôi mắt cong cong của Lận Khinh Chu: "Đây là lần đầu tiên ta nghe câu này đấy."

"Lần đầu tiên? Chẳng phải người tu đạo các ngươi đều xem trọng đạo pháp tự nhiên sao?" Lận Khinh Chu hỏi, "Ngày đẹp như vậy không đi dạo hấp thu linh khí trời đất sao dám nói mình hợp nhất với trời được chứ?"

Mục Trọng Sơn cười như gió thoảng: "Ngươi nói đúng, sao có thể bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp này chứ, đi thôi, cùng dạo chơi nào."

Từ chân núi thưa thớt cây cối có địa thế bằng phẳng, hai người đi thẳng về hướng Đông, thỉnh thoảng lại thấy một dòng suối trong vắt, tiếng nước chảy róc rách nghe rất vui tai.

Lận Khinh Chu vốc nước suối lạnh buốt rửa tay rửa mặt, tuy rất lạnh nhưng vì nắng xuân ấm áp nên vẫn khiến y thấy tinh thần sảng khoái..

Sau đó hai người đi dọc bờ suối ngược lên đầu nguồn, tr3n núi hoa cỏ rực rỡ, oanh hót én lượn, xuân ý dạt dào.

Chợt nhìn thấy gì đó, Lận Khinh Chu mừng rỡ reo lên: "Dâu tằm kìa!"

Mục Trọng Sơn nhìn theo ánh mắt y thì thấy tr3n con dốc thoai thoải phủ thảm cỏ xanh mướt có hai cây dâu tằm không cao không thấp mọc sát nhau, quả mọng màu tím đỏ lúc lỉu tr3n cành.

Lận Khinh Chu đi nhanh tới bẻ hai chùm dâu rồi sốt sắng đưa một chùm cho Mục Trọng Sơn: "Ăn thử không?"

Mục Trọng Sơn nhận lấy rồi bứt hai quả bỏ vào miệng.

"Sao?" Lận Khinh Chu hỏi, "Ngọt không?"

Mục Trọng Sơn thản nhiên cười: "Ngọt."

Lận Khinh Chu nghe hắn nói vậy thì bứt hết mớ quả tr3n cành dâu mình đang cầm rồi nhét vào miệng cùng một lúc.

Sau đó rùng mình vì chua.

"Oa......" Lận Khinh Chu nhăn mặt, chỉ thấy vị chua đang diễu võ giương oai chiếm cứ vị giác của mình, "Ngọt chỗ nào chứ?!"

Mục Trọng Sơn cười nói: "Quả do phu nhân tự tay hái có chua mấy cũng thành ngọt mà."

Lận Khinh Chu: "......"

Y liều mạng ép mình nuốt hết dâu xuống bụng chứ không bất lịch sự nhổ ra, sau đó vừa giơ tay lau khóe miệng vừa lầm bầm lầu bầu: "Ngày nào ngươi cũng đem mấy câu này ra trêu chọc một nam nhân như ta là sao hả?"

Mục Trọng Sơn chỉ cười, chẳng biết là nghe mà không trả lời hay nghe không rõ nữa.

Gió nổi lên, bầu trời xanh ngắt chợt đổ mưa rào, từng giọt như ngọc trai rơi xuống người họ.

"Ơ? Sao tự dưng lại mưa nhỉ?" Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn thì kinh ngạc phát hiện trời đang nắng tươi mà lại có mưa, tuy không lớn nhưng cũng đủ làm ướt áo.

Mục Trọng Sơn ngửa đầu nhìn rồi lập tức biến sắc, cau mày nói: "Lẽ nào lại thế......"

"Sao vậy?" Lận Khinh Chu hỏi.

Mục Trọng Sơn đáp: "Nửa nắng nửa mưa, thiên tượng bất thường không phải điềm lành, chỉ sợ là điềm dữ thôi."

"Hầy." Lận Khinh Chu xua tay, "Đừng lo."

Chẳng phải chỉ là mưa bóng mây thôi sao?

Đây là hiện tượng tự nhiên khi các đám mây mang điện tích khác nhau va chạm
làm tăng lượng hơi nước trong không khí, sau đó hơi nước bị bức xạ mặt trời làm bốc hơi.

Điềm dữ gì chứ.

Chúng ta phải tin vào khoa học và bài trừ mê tín!

Nhưng y vừa nói xong "Đừng lo" thì chợt có một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, sau đó mặt đất rung chuyển, ngọn núi phía xa sụp đổ ầm ầm làm bụi đất mù trời chẳng khác nào tận thế.

Lận Khinh Chu: "......"

Được được được!!! Điềm dữ!! Là điềm dữ được chưa!

"Chuyện gì vậy?!" Vừa hỏi xong Lận Khinh Chu nhìn thấy mặt đất dưới chân mình và Mục Trọng Sơn có một khe nứt uốn lượn bắt nguồn từ nơi phát ra tiếng nổ, cứ như bị một sức mạnh khủng khiếp nào đó xé toạc ra vậy.

Mục Trọng Sơn túm cánh tay Lận Khinh Chu liên tục kéo y lùi lại tránh xa khe nứt kia để khỏi trượt chân lọt xuống.

Khi vết nứt rộng ra khoảng một sải tay, mặt đất rung chuyển mới dần yên tĩnh lại, hai người rón rén đến cạnh khe hở nhìn xuống thì bắt gặp một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Dưới khe nứt là một đám dây leo tỏa ra ánh sáng xanh nhạt chen nhau chui ra khỏi đất, chỉ trong giây lát đã vươn lên khe hở chĩa thẳng lên trời như muốn cuốn lấy mọi thứ rồi nghiền nát làm chất dinh dưỡng cho mình.

Mục Trọng Sơn nhíu mày nhìn chằm chằm đám dây leo kia, hồi lâu sau mới đưa tay sờ rồi lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ đây là......"

"Coi chừng." Lận Khinh Chu thấy hắn muốn sờ dây leo quỷ quái kia thì buột miệng nhắc.

Ngay khi ngón tay Mục Trọng Sơn chạm đến dây leo phát sáng, chúng lập tức quấn quanh cánh tay hắn leo lên như muốn nuốt chửng hắn.

Mục Trọng Sơn lập tức rút tay về không để dây leo đạt được ý đồ.

"Rốt cuộc đây là gì nhỉ, sao nhìn có vẻ tà môn thế." Lận Khinh Chu hoang mang hỏi, vừa quay đầu sang thì thấy hai mắt Mục Trọng Sơn tỏa sáng, hớn hở ra mặt.

Mục Trọng Sơn nhìn về phía xa rồi nói nhanh: "Chắc là Thanh Long đấy."

"Hả? Thanh Long?" Lận Khinh Chu ngờ vực, "Thanh Long là gì cơ?"

Mục Trọng Sơn: "Thần thú Ngũ Hành." Nói xong hắn vội vã đi dọc theo khe nứt đến chỗ núi lở.

Lận Khinh Chu vội vàng đuổi theo Mục Trọng Sơn: "Thần thú Ngũ Hành?"

Hắn giải thích: "Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi vạn vật trong trời đất chia làm Ngũ Hành và có năm nơi dồi dào linh lực không?"

Lận Khinh Chu: "Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi."

Mục Trọng Sơn: "Truyền thuyết kể rằng năm vùng đất linh đều có thần thú che chở, Hỏa là Chu Tước, Thủy là Huyền Vũ, Mộc là Thanh Long, Kim là Bạch Hổ, Thổ là Kỳ Lân, trăm ngàn năm không xuất hiện nhưng một khi xuất hiện nhất định sẽ làm sông núi rung chuyển, khi biến mất thì lại lặng yên không một tiếng động, biết bao người dành hết cả đời bôn ba tìm kiếm mà vẫn không gặp được."

"Vậy nếu gặp thì sao?" Lận Khinh Chu thở hồng hộc chạy theo Mục Trọng Sơn đang bước đi như bay.

Mục Trọng Sơn đáp: "Nghe đồn vảy Thanh Long có linh lực mạnh nhất thế gian, có thể khiến tu vi của tu sĩ bậc Kim Đan lên thẳng Hóa Thần, vì vậy ta nghĩ......" Hắn nhìn sang Lận Khinh Chu, "Vảy này nhất định sẽ giúp ngươi có được linh căn đấy."

Trong lúc trò chuyện, khoảng cách giữa hai người và chỗ núi lở đã càng lúc càng gần, tro bụi phủ kín khắp nơi, cây cối gãy đổ chặn ngang đường đi, còn có những tảng đá lớn bắt buộc phải leo qua, Lận Khinh Chu giẫm lên gờ đá không đứng vững làm cả người chúi nhủi tới trước.

Mục Trọng Sơn lanh tay lẹ mắt níu y lại.

"Tạ, tạ ơn." Lận Khinh Chu sợ hãi vỗ ng.ực.

Mục Trọng Sơn: "Linh lực trong cơ thể ngươi mất hết rồi đúng không?"

Lận Khinh Chu gật đầu, nãy giờ y cảm thấy thân thể càng lúc càng nặng nề, năm giác quan cũng chậm chạp hẳn đi.

"Giờ kinh mạch và khí huyết của ta vẫn còn hỗn loạn nên không thể làm phép được." Mục Trọng Sơn nhìn núi đá lởm chởm cách đó không xa rồi cười nói, "Đúng là trùng hợp thật đấy."

Nói vậy nhưng hai người vẫn không dừng bước mà băng qua bụi mù đi thêm mấy dặm nữa.

Cứ tưởng núi lở sẽ làm chim thú chạy tứ tán và cây cối bật gốc, nhưng bất ngờ là càng tới gần ngọn núi thì càng yên tĩnh, khe nứt kéo dài kia đã bị dây leo tỏa ánh sáng xanh nhạt che kín, chung quanh hoa cỏ tươi tốt, đất đá mọc đầy rêu xỉ xanh thẫm.

Mục Trọng Sơn cảm thấy mu bàn chân tê ngứa, cúi đầu nhìn thì thấy hoa cỏ bên chân đang mọc lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chúng từ từ bò lại gần hai người, mầm xanh quấn quanh bắp chân hắn rồi chui tọt vào giày, còn có chiều hướng tiếp tục leo lên.

Hắn bực bội nhíu mày hất dây leo tr3n chân ra, đúng lúc này tiếng trầm trồ của Lận Khinh Chu vọng đến: "Trời ạ......"

Mục Trọng Sơn ngẩng đầu lên rồi tới cạnh Lận Khinh Chu, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì Mục Trọng Sơn vốn thông thái uyên bác cũng phải kinh ngạc trợn tròn.

Hai người đứng tr3n sườn đồi, trận sạt lở đã tạo thành một hố to dưới vách đá, trong hố chằng chịt dây leo đan xen vào nhau, chúng điên cuồng mọc lên như có sinh mệnh khiến đất đai chung quanh đều nứt toác, trong khe hở toàn là dây leo. Còn giữa hố là một con quái vật khổng lồ đang nằm cuộn tròn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện