Edit: Arisassan
Không biết là do mệnh cách của Dung Dực thật sự kỳ dị khắc hết những ai ở bên cạnh hay là do vận số của Mục Nhung quá kém, hắn nhận một kích của Thu Đông rồi hóa thành lệ quỷ luôn. Người sống hóa quỷ là chuyện trăm ngàn năm khó gặp, lão Vương tự nhủ thế này thì khó giải thích với cấp trên lắm, cũng sợ hắn cứ như vậy trở về thành Uổng Mạng khiến lão phải lăn trong chảo sôi một hồi, nên hiếm thấy mà hữu cầu tất ứng, lấy sách luân hồi ra khai hết mọi chi tiết liên quan đến mệnh cách của Dung Dực.
Lần này Mục Nhung đã nhận giáo huấn, nên chi tiết nào cũng phải hỏi một lần, cả việc bánh hoa quế Dung Dực thích ăn được cho mấy muỗng đường cũng nhất định phải hỏi ra, còn tập trung ghi chép lại, cuối cùng khi kết thúc thì ghi kín năm tờ giấy luôn. Thế nhưng hiện tại hắn đã cẩn thận hơn nhiều, vừa viết xong đã đốt hết cho quỷ hồn, khiến cho tất cả những thứ này trở thành thứ mà chỉ có quỷ mới biết.
Chỉ khổ cho quỷ hồn dưới trăng, đang yên ổn sống trong túi đột nhiên thấy quỷ sai xuất hiện thì đã sợ run cả người rồi, hiện giờ còn mạc danh kỳ diệu mà nhận được một chồng giấy, trên giấy ghi một đống chi tiết về một nam nhân, sau khi đọc tới chỗ cỡ giày của Dung Dực là bao nhiêu thắt lưng của Dung Dực dài bao nhiêu thước, hắn quyết định bỏ cuộc không cố gắng phân tích thứ này nữa. Qủy hồn thầm nhủ trong lòng, Mục Nhung ghi chép rõ ràng về một nam nhân như vậy, chắc là bị nữ nhân kia kích thích đến mức biến thái luôn rồi.
Đối với việc bản thân trở thành fan cuồng của Dung Dực sau cái quay đầu kia, đương nhiên Mục Nhung sẽ không nói cho ai biết, từ khi ra khỏi rừng Nguyệt Kiến hắn đã quyết định phải giấu tài, nhưng cuối cùng vẫn chưa đủ, hiện tại rút được kinh nghiệm, thề với bản thân phải cố nhập tâm giả bộ ốm yếu hết mức có thể. Nguyệt Hạ Tuyết Sâm kỳ thật là chí bảo âm tính do quỷ hồn lấy máu thịt của mình nuôi dưỡng ra, tuy có tác dụng phụ là bị âm khí nhập thể, nhưng cũng khiến tư chất của Mục Nhung đổi thành tư chất của quỷ hồn lúc còn sống, hiện giờ dù tu luyện bất kỳ công pháp nào cũng là làm ít được nhiều.
Lão Vương có hỏi hắn cần thêm sách báo công pháp gì không, nhưng không biết hắn có chủ ý gì, mà chỉ cần quyển "Chú thuật lệ quỷ cấp tốc – từ nhập môn đến xuống mồ", cái loại sách có giá một trăm minh tệ một quyển bán đầy trên vỉa hè ở thành Uổng Mạng kia.
Lệ quỷ hung sát sau khi chết muốn đi báo thù thì đều vô sự tự thông, còn quỷ nào muốn đầu thai thì chỉ ước mình tiêu tan oán khí sớm một chút, sao dám dính vào mấy thứ nghiệp chướng kia, sách này cũng do đám quỷ bị Diêm Vương gia bắt về, rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới viết ra, bên trong không có nội dung gì thực dụng cả. Đã vậy còn luyện càng lâu thì âm khí trong cơ thể sẽ càng thịnh, bề ngoài sẽ trông giống vong hồn hơn, gây tổn hại không ít đối với cơ thể. Mục tiêu tu luyện của người khác đều là để phi thăng thành tiên, Mục Nhung này lại chơi ngược, từ đầu đến cuối chỉ có một mục đích là để xuống mồ.
Nguyên khí vốn là sinh khí, một khi hắn luyện âm sát chú thuật này thì sẽ không thể tu luyện công pháp nguyên khí nào nữa, mắt thấy người này dù tu luyện đến lúc xuống mồ cũng không có hy vọng phi thăng, quỷ hồn trong túi âm linh chợt cảm thấy tương lai của mình đen tối thật sự.
Dường như nghĩ rằng một thiếu niên tay trói gà không chặt như hắn chắc chắn sẽ không làm được chuyện gì ra hồn, sau khi Thu Đông quan sát mấy ngày thấy hắn vẫn sắc mặt tái nhợt thân thể ốm yếu vô lực thì không giam giữ Mục Nhung nữa. Ả đương nhiên không biết hiện tại Mục Nhung gầy yếu là do âm khí hội tụ, mấy cái hộc máu ho khan đều nằm trong sự khống chế của hắn, giúp Mục Nhung tiện hành động hơn.
Một quãng thời gian sau đó hắn cũng không làm gì khác thường, chỉ là ban ngày đến ngồi ở chỗ di chỉ Dung gia, buổi tối lại đến nghĩa địa ngoại ô lê lết một vòng, vốn là để thu thập âm khí về luyện chú thuật, vào trong mắt người ngoài thì lại thành thiếu gia Mục phủ vì người trong lòng qua đời mà thương tâm thành tật, ngày ngày canh giữ trước mộ phần của người ta, có thể nói là vô cùng si tình. Thu Đông muốn hắn càng thương tâm càng tốt nên cũng không ngăn cản, thậm chí mỗi ngày trông thấy khuôn mặt trắng bệch như vừa đội mồ dậy của người này thì càng cảm thấy khuây khỏa, cứ như hận không thể tự mình đánh xe ngựa chở hắn đi luôn.
Lúc Tôn Chí Viễn đi ngang qua di chỉ Dung phủ, đập vào mắt là cảnh tượng Mục Nhung đầu tóc rối bời ngồi cạnh mấy bức tường đổ nát, không nói cũng không động đậy, khuôn mặt dại ra thể hiện đúng bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Hắn chỉ biết ngày đó sau khi gặp Dung Dực thì Mục Nhung bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, hiện giờ thấy người thì đâu chỉ là nghiêm trọng, cái này là mất hồn luôn rồi ấy chứ.
Tuy giữa hai người chỉ có giao tình đi ăn chơi chè chén với nhau, nhưng cũng đã quen nhau từ nhỏ đến lớn, trông thấy tình huống này hắn vẫn không nhịn được mà xuống xe, đến bên cạnh người nọ để khuyên nhủ: "Ta biết ngươi thương tâm vì cái chết của Dung Dung, nhưng ngươi phải chú ý sức khỏe của mình chứ."
Cũng khó trách hắn sẽ nói như vậy, hộ vệ Dung gia bỏ hết toàn lực mới cứu ra được một mình Dung Dung từ trong vòng vây của thích khách, lúc nàng chạy ra đã đầu tóc hỗn độn bộ dáng chật vật rồi, một đường chạy thẳng đến trước cửa phủ đại hoàng tử kêu khóc cầu xin đại hoàng tử cứu giúp người thân của nàng, thế nhưng, dù nàng có khóc xin như thế nào, cũng không đợi được phu quân trong lòng, mà chỉ đợi được một kiếm xuyên tim từ thích khách. Nàng chết vô cùng thê thảm, thi thể nằm một ngày trên tàn tích Dung phủ cũng không nhắm mắt được, cuối cùng hạ nhân Mục phủ cũng chỉ mai táng nàng chung với hài cốt người Dung phủ ở vùng ngoại ô, Dung gia từng phong quang vô hạn cứ như vậy mà kết thúc.
Mục Nhung không có cảm tình gì với đại tiểu thư Dung gia. Hắn không phản đối nữ tử chủ động đi tìm tình yêu đích thực của mình, nhưng cũng vì tình yêu của nàng với đại hoàng tử mà Thánh Văn đế mới quyết tâm diệt trừ Dung gia, và cũng vì tình yêu của nàng với Dạ Minh Quân nên trong tương lai mới ra một chén rượu độc hại chết Dung Dực...
Tình yêu của nữ tử này đã tế hết cả gia đình nàng, nhưng cuối cùng vẫn không có được lương duyên mình mong muốn, nghe xong tử trạng của nàng, Mục Nhung trầm mặc, cuối cùng cũng chỉ đốt chút tiền giấy trước mộ phần Dung gia hàng đêm thôi.
Bây giờ hắn mới nhận ra, kỳ thật lão Vương nói đúng, chuyện duy nhất mà người sống có thể làm cho người chết là đốt một chút tiền giấy thôi. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy may mắn là ít nhất Dung Dực không nằm trong số những người nhận tiền giấy này.
Sau khi Dung