Edit: Arisassan
Có lộ phí rồi nên hai người lập tức cưỡi ngựa chạy đi không ngừng, chỉ trong một thời gian ngắn đã đến được Thanh Châu, dọc đường một người truy binh cũng không gặp, Dung Dực cảm thấy kỳ quái, còn Mục Nhung thì biết đây là Thu Đông cố ý muốn để mình chịu khổ dưới tay Dung Tiểu Boss, nếu hắn bị khi dễ thật thì có khi nha đầu kia sướng đến mức nằm mơ cũng cười tỉnh. Tiếc là, ả ta thật sự đã xem nhẹ độ thuần lương của Dung Dực và khả năng chịu đựng nhẫn nhục của Mục Nhung trước mặt Dung Tiểu Boss.
Có lẽ nhiều ngày ngủ chung với nhau khiến cho không khí dịu bớt hơn được một chút, Mục Nhung nhận ra sắc mặt của Dung Dực đối với hắn tốt hơn rất nhiều, đôi lúc trên bàn cơm còn gọi riêng một chén canh gà cho hắn. Hiện giờ hai người vô cùng túng quẫn, đương nhiên không thể ăn mấy thứ xa xỉ như canh nhân sâm được, nhưng khi thấy Dung Dực vừa vùi đầu ăn rau xanh đậu hủ vừa đẩy chén canh gà đến trước mặt hắn, tuy trên mặt người này vẫn bày ra vẻ mất tự nhiên kiểu "không phải ta gọi riêng cho ngươi đâu tại ta tự nhiên không muốn uống nữa thôi", Mục Nhung vẫn không nhịn được mà nóng mắt, trong lòng cảm thán chén canh gà ở nơi hẻo lánh này thật sự ấm hơn bình thường rất nhiều.
Dung Tiểu Boss quá là thuần lương, khiến cho Mục Nhung cảm thấy một lệ quỷ như hắn cũng bị cảm hóa, vừa đến Thanh Châu đã đi mua dây thừng và lương khô, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để leo núi rồi nhiệt tình kéo Dung Dực đến ngọn núi lớn mịt mù nằm ở ngoại ô Thanh Châu.
Thanh Châu là vùng miền núi phía tây Bắc Thần, vốn có địa thế hiểm trở nên dân cư rất thưa thớt, mặc dù Mục Nhung biết trước nơi này có rất nhiều núi, nhưng khi đến tận nơi vẫn không thể không thở dài: "Sao Thanh Châu có lắm vách núi thế không biết."
Hắn nhận ra với cái vận khí không tốt nổi của mình mà đi chung với Dung Dực có mệnh thiên sát cô tinh, quả nhiên độ khó khi làm gì đó đều bị nhân lên gấp đôi. Lão Vương mặc dù có nói Thiên Ma công nằm ở dưới vách núi Mạc Quy từng ngã xuống, nhưng cả lão tác giả cũng không biết rõ cụ thể đó là vách núi nào. Hiện giờ lướt mắt ra xa nơi đâu cũng là vách núi, Mục Nhung bất đắc dĩ phát hiện bọn họ muốn nhảy vực mà cũng không biết phải nhảy chỗ nào, đành phải thăm dò hỏi: "Không thì chúng ta mỗi người nhảy một lần đi?"
Tuy nói thế nhưng cả bản thân hắn cũng thấy đề nghị này không được hay tí nào, quả nhiên Dung Dực lập tức quăng sang ánh mắt như nhìn một tên ngốc: "Ngươi dẫn ta từ vương thành đến vùng núi hẻo lánh này là để nhảy vực chung với nhau ư?"
Lời này sao nghe như hắn là bọn buôn người chuyên lừa gạt thiếu niên nhà lành để bán lên vùng núi vậy? Nếu hắn nhớ không lầm thì chẳng phải hắn mới là người bị bắt đi sao?
Tuy oán thầm như vậy trong lòng, nhưng ngoài mặt Mục Nhung vẫn giữ nguyên bộ dáng nghiêm trang kia, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nhảy vực gặp được nhiều kỳ ngộ lắm đó, ngươi xem chẳng phải Mạc Quy cũng vì thế mà trở thành cường giả Thần Thánh sao."
Sau đó, hắn thấy Dung Tiểu Boss thẳng thắn lườm hắn một cái: "Đúng thế, thậm chí còn ngã hỏng đầu luôn."
Nghe xong câu này, Mục Nhung lập tức cảm thấy không vui, kiên quyết muốn giữ gìn tôn nghiêm của mô típ nhảy vực, nhanh chóng phản bác: "Nói bậy, là do đầu óc của gã vốn bị bệnh rồi, không liên quan gì đến nhảy vực cả."
"..."
Dung Dực không biết đầu óc Mạc Quy bị hỏng lúc nào, hiện tại y chỉ hoài nghi liệu mình có bị bệnh không nên mới tin vào mấy câu chuyện vớ vẩn của Mục Nhung, thế mà lại thật sự đi chung với hắn vượt qua ngàn dặm chạy đến Thanh Châu để nhảy vực.
Tuy nói thế, nhưng Mục Nhung cũng không định kéo Dung Tiểu Boss nhảy vực chung, bởi vì hắn tin rằng với vận khí của bọn họ, tỷ lệ ngã xuống chết luôn chắc chắn cao hơn tỷ lệ được cành cây hay gì gì đó nhô ra đỡ lấy.
Cũng may hắn có cách để đối phó với tình huống này, liền lấy túi âm linh trong tay áo ra. Có lẽ giọng hét của Tôn Chí Viễn đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Dung Dực, cho nên quãng thời gian này y không hề soát người Mục Nhung, vẫn để hắn giữ lại được đạo cụ mấu chốt này, hiện tại chỉ mở miệng nói: "Qủy huynh, chúng ta thương lượng được không?"
Qủy hồn dưới trăng vất vả lắm mới được thanh tịnh, đang cảm thấy may mắn khi người này không đốt mấy thứ kỳ quái cho mình nữa thì chợt nghe thấy câu này, lập tức vừa phát ra âm thanh u oán vừa nhẹ nhàng bay ra: "Lúc nào ngươi tìm đến ta cũng không có chuyện gì tốt đẹp cả."
"Chuyện là thế này, dưới vách núi có một sơn động, phiền ngươi bay xuống tìm một chút."
Mấy vực sâu dưới vách núi đối với người bình thường thì vô cùng nguy hiểm, nhưng với quỷ thì lại không đáng sợ chút nào. Hiện giờ chú thuật của hắn cũng hơi hơi thành thục, đã đến lúc kéo quỷ hồn này ra dùng một chút, thế nhưng hắn biết trong lòng con quỷ này có chấp niệm, cho nên cũng không ra lệnh sai bảo gì, mà cười cười nói: "Ta chắc chắn không thể phi thăng rồi, nếu ngươi không giúp y tìm được công pháp, thì cũng chỉ có thể theo ta xuống mồ thôi."
Qủy hồn dưới trăng chết quá thê thảm, muốn chuyển thế thì chỉ có hai cách, một là tìm được thiếu niên có tư chất giống mình rồi làm hắn chết theo cách của mình để thế mạng, hai là nhìn thấy phong cảnh trên thiên giới rồi độ hóa chấp niệm thành Phật.
Tìm kẻ thế mạng thì vẫn phải đến thành Uổng Mạng để tiêu trừ nghiệp chướng, nếu có thể thì hắn vẫn muốn thành Phật hơn, hiện giờ nghe thấy câu uy hiếp của Mục Nhung tuy trong lòng mắng người này không có chí khí kế thừa tư chất thiên tài rồi mà không chịu tu nguyên khí, nhưng vẫn đành phải bất đắc dĩ chấp nhận.
Đương nhiên, sau khi bay ra trông thấy Dung Dực có tư chất chẳng kém gì so với Mục Nhung, hắn vô cùng thành khẩn mà đề nghị: "Kỳ thật ta không phản đối việc ngươi đưa ta cho y đâu."
"Thân thể của ngươi đã bị ta ăn, tên thật của ngươi cũng bị ta hỏi ra từ miệng quỷ sai, ngươi đã định là phải làm tiểu quỷ dưới trướng ta rồi, đừng hòng chối bỏ."
Đáng tiếc Mục Nhung không hề có ý định dâng đùi của mình cho người khác, lập tức mở miệng chặt đứt suy nghĩ của con quỷ này, suy nghĩ một chút rồi chen thêm một câu: "Hơn nữa ngươi nói quá trễ rồi, ta đã sớm dâng bản thân mình cho y."
"..."
Tuy Mục Nhung đúng là tự mình đưa lên cửa bó tay chịu trói, nhưng câu này vào trong tai Dung Dực cứ làm y có cảm giác sai sai, hay đúng hơn là y cảm thấy tất cả những gì một người một quỷ này nói với nhau nãy giờ có nghĩa nào đó khác với bình thường, chẳng lẽ đây là nói càn liên miên trong truyền thuyết? Được rồi, thay vì chuyện này, thứ y để ý hơn là, y có thể từ chối không nhận mấy thứ kỳ quái kia không?
Mục Nhung tất nhiên không biết bản thân mình bị Dung Tiểu Boss từ chối ký nhận, hắn đang quan sát độ