Edit: Arisassan
Phụ thân của Mục Nhung chết sớm, trước khi chết đã lập được không ít chiến công, tuy Thánh Văn đế hiện tại là một người lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng không muốn gánh chịu cái ác danh bạc đãi công thần, nhiều năm qua đã ban thưởng cho Mục phủ không ít thứ. Hơn nữa nữ chủ nhân Triệu Dương công chúa của Mục phủ còn là muội muội ruột của đương kim thánh thượng, đất phong dưới tay là Phong Châu đất lành chim đậu, được xem là kho lúa của Bắc Thần, chỉ luận về thân phận thôi thì Mục Nhung thật sự không kém hơn Dung Dực chút nào.
Đương nhiên, hắn biết Thánh Văn đế tín nhiệm trưởng công chúa là vì một quả phụ như bà đã định trước cả đời không con, một tên ma ốm như Mục Nhung lại không có khả năng ra chiến trường, có thể nói là không hề có uy hiếp gì đối với hoàng quyền. So với Dung phủ nhân tài đông đúc, Mục phủ hoàn toàn không có tương lai.
Cơ mà, nói cho cùng hắn cũng được xem là hoàng thân quốc thích, thế nhưng một tạp dịch nho nhỏ ở Dung phủ cũng dám ngăn hắn lại ngay trước cửa hô to gọi nhỏ, đúng là không nể mặt hoàng đế chút nào. Cái gọi là "quân thần ly tâm" thường hay bắt nguồn từ những chuyện vô cùng nhỏ nhặt, đương kim thánh thượng là người cả chuyện trưởng công chúa giành mất một miếng bánh hoa quế của mình hồi bé mà cũng có thể nhắc đi nhắc lại suốt mấy chục năm, tâm nhãn như vậy phỏng chừng chỉ lớn bằng lỗ kim, có thể chứa được Dung gia mới là lạ.
Nhớ đến số phận Dung phủ không sống quá ba mươi chương trong truyện, Mục Nhung cũng không để ý đến việc bọn họ chặn mình ngoài cửa nữa, lúc nhìn về toà phủ nguy nga vĩ ngạn kia, trong mắt còn có vài phần thổn thức "Xưa nay tướng soái nơi nào đây, một dãy mồ hoang cỏ mọc đầy."*
[*hai câu của bài Hảo liễu ca trong hồi 1 của Hồng Lâu Mộng, bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng]
Dung Dực vừa trở về nhà liền trông thấy cảnh tượng như vậy. Dung phủ thân là phủ tướng soái, hộ vệ trong phủ hơn phân nửa đều là binh lính đã xuất ngũ, tất nhiên không thích những kẻ cả ngày không có việc gì làm chỉ biết ăn chơi trác táng như Mục Nhung, Dung Dực đứng từ xa trông thấy trận địa kia liền biết Mục Nhung lại đến kiếm chuyện với tỷ tỷ mình, lập tức giục ngựa phi tới trước xe ngựa của Mục phủ, lạnh nhạt nói: "Gia tỷ đã nói rõ mình vô ý với Mục công tử, mời ngài trở về giùm."
Mặc dù Mục Nhung cũng xuất thân từ phủ tướng, nhưng diện mạo lại giống mẹ nhiều hơn – hai mắt trong như nước hồ thu vô cùng sinh động, làn da do nhiều năm uống thuốc bổ nên cực kỳ trắng nõn nhẵn nhụi không giống như những nam tử khác, hiện giờ cả người bọc trong áo choàng lông hồ ly đứng trước cửa Dung phủ, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn lại, đáy mắt còn vương vấn cảm xúc sầu não chưa tiêu tán, trông như một đại cô nương đang bị oan.
Đương nhiên, cảnh tượng này vào mắt Dung tiểu công tử hiện tại vẫn còn thẳng tắp thì chỉ còn lại một câu – tại sao tiểu tử Mục Nhung này càng ngày càng không giống một nam tử hán vậy, thế mà còn muốn cưới lão bà á? Trông nhị tỷ còn giống nam nhân hơn hắn ta.
Trước hết không nói tới chuyện nhị tiểu thư Dung gia sau khi nghe xong có thể một roi đánh chết đệ đệ mình hay không, y đột nhiên tới gần như vậy, Mục Nhung liền vô cùng cả kinh. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt hắn là hình ảnh một thiếu niên toàn thân mặc trang phục màu đen ngồi trên lưng một con ngựa trắng, trên vai khoác áo choàng lông chồn, mặc dù khuôn mặt vẫn còn hơi non nớt, nhưng trong mắt đã dần dần toả ra sát khí của những tướng sĩ quen chinh chiến nơi sa trường.
Hiện tại bị đôi mắt kiếm kia lạnh lùng nhìn chằm chằm, nếu là lúc trước thì Mục Nhung đã sợ tới mức nhũn cả chân, thế nhưng làm một độc giả bị cách hành văn quỷ quái của lão Vương tẩy não như Mục Nhung bây giờ, trong đầu hắn theo phản xạ mà hiện lên một câu – hay cho một thiếu niên lang khí phách phấn chấn, cả người tựa như bị điện giật, lại có một con sâu nhỏ...
Đợi đã, dừng lại, dừng lại, đây chính là Dung Tiểu Cường trong truyền thuyết, là nhân vật ngoan cường đã đuổi đánh Dạ Minh Quân suốt mấy trăm vạn chữ, đối thoại bình thường giữa bọn họ luôn là "Mục Nhung, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi!" "Ha ha, có bản lĩnh thì tới đây đi!" Mối quan hệ thù oán thế này, đừng nên để mấy câu miêu tả tình cảm như trúng tà kia của lão Vương vấy bẩn thì hơn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mục Nhung nhìn về Dung tiểu boss cũng thân thiên hơn vài phần, lấy khăn ra bất động thanh sắc mà khụ vài giọt máu rồi mới cười nói: "Đừng lo, hôm nay ta không đến đây để tìm hai vị tiểu thư Dung gia."
Vài năm nay Dung Dực đã bắt đầu theo phụ thân xuất chinh, tính tình cũng trầm ổn hơn không ít, tuy nhiên vài năm trước tính tình của y lại vô cùng nóng nảy, mỗi lần gặp phải tên đăng đồ tử Mục Nhung chuyên tới quấy rối tỷ tỷ nhà mình thì không đánh cũng mắng, do đó người Mục Nhung sợ nhất là y, chỉ cần Dung Dực có mặt ở phủ là lập tức trốn trong ngõ hẻm ở tít tận cuối đường lặng lẽ ngắm nhìn giai nhân nơi xa, sợ bị y phát hiện rồi đuổi đánh.
Không ngờ hôm nay lúc y trở về, tên ma ốm này lại không hề sợ, biểu tình trên mặt của Dung Dực cũng vô cùng kinh ngạc, thế nhưng y chưa kịp mở miệng, tên tạp dịch đang cầm đòn gánh kia đã kêu lên: "Sao tam thiếu gia lại tới đây thế?"
Tạp dịch này tên là Lý Hách, phụ thân vốn là thân binh dưới trướng Dung Đỉnh Thiên, do có công cứu mạng lão gia trên chiến trường cho nên địa vị ở Dung phủ cũng cực kỳ đặc biệt, thường ngày cũng hay hoành hành khắp nơi, dù Dung Dực cảm thấy có hơi không ổn, nhưng nể mặt phụ thân nên cũng không nói gì, chỉ nhăn mặt quát một câu: "Có chuyện gì cứ từ từ nói, hô to gọi nhỏ như thế thì còn thể thống gì nữa."
Lý Hách kia đã quen được Dung phủ dung túng, sao có thể nhận ra Dung Dực hiện tại đang cực kỳ không vui được, trong lòng chỉ muốn đuổi Mục Nhung, lập tức đáp lời: "Tên quỷ bệnh họ Mục này cứ đứng đây mãi không chịu rời đi, mục tiêu lần này của hắn đổi thành tam thiếu gia rồi đó!"
Nghe lời này xong, Dung Dực chợt cảm thấy không còn lời gì để nói, không nói tới việc toàn bộ vương thành đều biết tiểu tử Mục Nhung này có ý đồ với hai tỷ tỷ nhà mình, ngay cả khi hắn có sở thích kia, cũng không nên có tâm tư với nam nhân một ngày đánh mình ba bốn lần chứ, đầu óc hắn cũng đâu bị hỏng chỗ nào.
Lúc trước y cực kỳ xem thường Mục Nhung, thế nhưng sau khi trở về từ lần xuất chinh này, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an, luôn cảm thấy như nhà mình sắp gặp phải nguy hiểm gì đó, không thể nào an