Edit: Arisassan
Dung Tịch tự mình dõi theo quá trình trưởng thành của Dung Dực, cho nên nàng là người đầu tiên phát hiện ra thay đổi của y. Dung Dực lúc trước chỉ cần nhìn mặt thôi là đã có thể cảm nhận được sức sống tràn trề trên người y rồi, do đó các công tử thiếu gia ở vương thành mới thích làm quen với y, bởi vì mỗi khi ở bên cạnh y thì làm gì cũng thấy tràn ngập nhiệt tình cả. Dung Dực cũng rất thích kết giao bằng hữu, chỉ cần chí khí hợp nhau là có thể cùng đối phương cầm đuốc soi dạ đàm rồi, khi đó y được coi là người nổi tiếng trong giới thiếu niên đồng lứa ở vương thành, một lời nói ra, mọi người ủng hộ, có thể nói là vô cùng vinh quang.
Thế nhưng, một Dung Dực như vậy hiện giờ lại bày ra bộ dạng không muốn ai đến gần, cả nhị tỷ nàng lúc định lại gần cũng bị y cố ý né tránh, quả nhiên là cực kỳ lạnh lùng. Nàng không biết Dung Dực luyện Thiên Ma công chỉ cần tiếp xúc với người khác là sẽ hấp thu nguyên khí của người đó, tất nhiên phải tránh xa tỷ tỷ Chân Võ cảnh rồi, chỉ nghĩ y thấy nhà mình bị thảm án bất ngờ nên tính cách thay đổi, trong lòng vô cùng thương tiếc, nhưng cũng không khỏi lo lắng thêm, nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch nọ của Mục Nhung, không nhịn được mà hỏi: "Tiểu đệ ngươi nói thật cho ta biết đi, ngươi với Mục Nhung có chuyện gì vậy? Ngươi thật sự bắt cóc hắn từ vương thành à?"
"Lúc trước vương thành ai cũng đồn là Mục Nhung biết trước phụ thân sẽ không chấp nhận hôn sự của hắn và tỷ tỷ, nên mới thẹn quá thành giận nhờ trưởng công chúa báo thù, Thánh Văn đế nể mặt trưởng công chúa cho nên—"
Dung Dực không biết Tôn Chí Viễn miệng rộng đến như vậy, chỉ tưởng nhị tỷ biết tin Mục phủ đang truy tìm mình, đang định nói hết chân tướng ra cho nàng biết, ai ngờ chưa nói xong đã bị nghĩa chính ngôn từ của Dung Tịch cắt ngang: "Mục Nhung đã sớm không có tâm tư gì với ta và đại tỷ rồi."
Dung Tịch nghe y nói thế thì biết có một sự hiểu lầm không nhỏ ở đây, thực ra lúc Mạc Quy nói Mục Nhung muốn ép nàng thành thân với hắn thì nàng cũng không tin. Nữ tử vốn rất nhạy với mấy chuyện tình cảm này, Dung Tịch nhớ rõ, từ khi Mục Nhung dưỡng thương ở Dung phủ, rõ ràng chưa hề liếc mắt nhìn nàng một cái, mỗi khi có Dung Dực ở đó là người nọ chỉ nói chuyện với một mình y thôi, còn những người khác hắn quen biết thì tuy cũng lấy lễ mà đối đãi, nhưng vẻ lạ lẫm trong giọng nói vẫn không thể qua mắt được nàng, bởi vậy mới lập tức giải thích: "Chắc ngươi không biết ấy chứ, ngày tổ chức gia yến bữa đó tầm mắt của hắn chỉ hướng về một mình ngươi thôi, từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn chúng ta lần nào."
Dung Dực không ngờ nhị tỷ đã nhận ra tâm tư của Mục Nhung đối với mình, cơ mà hai người họ đã hứa là sau này chỉ làm huynh đệ, vì cái danh đoạn tụ đấy cũng không dễ nghe. Nghĩ đến chuyện mặc dù Mục Nhung có tâm tư đó nhưng đã buông bỏ rồi, không nên để thanh danh của hắn bị phá hỏng như Triệu Phỉ, nên y chỉ nói: "Nhị tỷ, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, ta với hắn như bây giờ là tốt rồi."
Câu này vào tai Dung Tịch lại thành y đã bị thù hận che mờ lý trí, kiên quyết muốn ngược đãi Mục Nhung. Đệ đệ của nàng vốn là nam nhân tốt chính trực nhất làm gì cũng không thẹn với trời đất nhất vương thành, cho nên nàng tuyệt đối không thể trơ mắt ra nhìn y trở thành một tên ma đầu như vậy được, đành cố gắng khuyên giải thêm: "Tiểu đệ, mặc dù tỷ tỷ cũng hy vọng ngươi có thể trả thù cho phụ thân và đại tỷ, nhưng ta chỉ còn lại một người thân duy nhất là ngươi thôi, ta càng mong ngươi có thể sống một cuộc sống thật tốt. Oan có đầu, nợ có chủ, nhị tỷ cùng tu luyện với ngươi, dù phải chịu khổ cỡ nào cũng không sao cả, nhưng đừng để người không liên quan bị liên lụy vào."
"Nhị tỷ, thật ra đêm đó ta cũng trông thấy người của Vũ gia. Trước giờ ta không hề ngờ được rằng, người mà ngươi luôn xem là huynh đệ, hóa ra chưa chắc đã xem ngươi là huynh đệ ngược lại."
Lời kia của nàng nói rất cảm động, trong lòng Dung Dực cũng vô cùng động tâm, thầm nghĩ tỷ tỷ quả nhiên là người quan tâm đến mình nhất trên đời, nhất thời kích động quên luôn việc giải thích tiếp những chuyện đã xảy ra với mình, chỉ thổ lộ những lời y vẫn luôn đè nén trong lòng mình ra. Y với Vũ Thắng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cả vương thành đều nói bọn họ là huynh đệ tốt có quan hệ thân thiết với nhau, cho nên, đêm đó khi trông thấy người Vũ gia và Mục phủ đồng thời xuất hiện, y cảm thấy như tất cả bạn tốt của mình đều phản bội mình, ai cũng muốn dồn y vào chỗ chết, ngay khoảnh khắc đó mọi sự tự tin của y đều đã sụp đổ rồi.
May là, Mục Nhung cuối cùng cũng không phản bội lòng tin của y. Y không biết nghi kỵ, cũng không biết đề phòng người khác phản bội, cho nên, việc duy nhất y có thể làm là, ngoại trừ Mục Nhung ra, không cho ai đến gần mình nữa. Từ trước đến giờ tuy y không hay nổi giận với Mục Nhung, nhưng cũng không phải hạng người đánh không đánh trả mắng không mắng trả. Hiện tại y thật sự không biết phải làm gì mới có thể để cho người bên cạnh vĩnh viễn không phản bội mình, cho nên y chỉ đành cố hết sức đối xử tốt với Mục Nhung, nghĩ là làm vậy thì hai người sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Chỉ có bản thân Dung Dực biết rằng, nếu trong hẻm nhỏ ở vương thành ngày đó mà Mục Nhung không tươi cười nghênh đón y trở về, chỉ cần người này lộ ra một chút ác ý với y thôi, bản thân y chắc chắn sẽ giết hắn, sau đó hoàn toàn phát điên.
Lúc y không còn đường nào để đi, chỉ cảm nhận được ác ý vô tận từ thế giới này, Mục Nhung là người đã đến bên cạnh y, kéo Dung Dực đang chìm sâu vào bóng tối trở về – Mục Nhung chính là cọng rơm cuối cùng bảo vệ nhân tính của Dung Dực. Cho nên, mặc dù đã biết đến thứ tình cảm đoạn tụ không nên có kia, nhưng y vẫn không muốn chặt đứt quan hệ giữa hai người. Thậm chí, nếu Mục Nhung vẫn kiên quyết giữ vững tình cảm đó, thì y, có khi cuối cùng cũng sẽ xuôi theo người này.
Hắn khó thể nói hết những rối rắm trong nội tâm này ra cho Mục Nhung nghe, chỉ có thể tâm sự được với tỷ tỷ, y nhìn chăm chăm vào nhị tỷ của mình, trên mặt vừa cô đơn vừa vui vẻ, cuối cùng chỉ nói: "Nhị tỷ, Mục Nhung không phải là người ngoài, bên cạnh ta chỉ còn một mình hắn thôi."
Y chỉ nói hai câu, nhưng Dung Tịch đã hiểu được tất cả. Hiểu được sự thất vọng của đệ đệ đối với tình người, cũng hiểu được sự ỷ lại không thể dứt bỏ của y đối với Mục Nhung, đột nhiên không thể nói ra được mấy câu khuyên giải vì tổ tông gia nghiệp nữa. Nàng biết mình là người thân duy nhất hiện tại của Dung Dực, nếu nàng mở miệng bảo đệ đệ cắt bỏ tình cảm đoạn tụ này mà cố gắng để lại hậu nhân, thì y dù khó chịu cách mấy cũng sẽ nghe lời. Thế nhưng, nàng không muốn chém thêm một đao vào trái tim của đệ đệ nhà mình nữa.
Khi xưa, tất cả tiểu thư khuê các ở vương thành đều ở yên trong khuê phòng của mình học nữ công gia chánh, nhiều nhất là học một ít chữ nghĩa, chỉ có Dung Tịch, từ bé đã quấn lấy phụ thân đòi học võ. Khi đó, Dung Đỉnh Thiên đã hỏi nàng tại sao lại muốn học võ.
Nàng nhìn Dung Dực mới ba tuổi đã bị phụ thân huấn luyện đủ