Edit: Arisassan
Mọi người đã cùng chung một con thuyền, nên hiện tại khi thương lượng đối sách cho tương lai thì Mạc Quy lẫn Dung Tịch đều tham gia vào, Mục Nhung cực kỳ hoan nghênh sự gia nhập này, sắp xếp tình báo mình vừa biết được một chút rồi giải thích cho mọi người nghe.
Do Đại Hoang có sự tồn tại của nguyên khí, sau lưng mỗi hoàng thất thường sẽ có một cường giả Thần Thánh chống đỡ, theo những gì Tử Quy công chúa đã nói thì Mục Nhung biết được rằng lúc đánh đổ Nguyệt Triêu, hoàng thất Bắc Thần đã từng lập nên một khế ước với quốc sư, còn ước định cụ thể như thế nào thì nàng cũng không rõ, chỉ biết mỗi đời hoàng đế Bắc Thần đều phải trở thành đệ tử ký danh của quốc sư. Điều kỳ quái ở đây là mọi hoàng đế trong lịch sử chưa ai đạt đến Quy Nguyên cảnh cả, nhiều nhất cũng sống không quá trăm tuổi, không biết là do thiên phú quá kém hay do quốc sư không muốn dạy.
Nguyên khí là thứ vô cùng tốt, cơ thể con người một khi có nguyên khí là có thể kéo dài tuổi thọ, Chân Võ cảnh chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, Quy Nguyên cảnh có thể sống qua hàng trăm năm, đợi đến khi lên được Từ Thánh và Thần Thánh, trừ khi ngã xuống nơi chiến trận thì hoàn toàn không thể chết vì tuổi già. Cơ thể càng tích lũy nhiều nguyên khí, thân hình diện mạo cũng sẽ dần dần thay đổi theo, hễ là võ giả tu vi cao thâm, ngoại trừ một vài người tu ma công phải chịu tác dụng phụ vô cùng nặng nề thì đa số đều là nam tuấn nữ tú. Có thể nói, ngoại trừ Mục Nhung đi ngõ tắt ra, trên đời này không ai không muốn tu nguyên khí cả.
Hoàng thất Bắc Thần cai quản thiên hạ nhưng lại bị quản chế bởi một người, sợ là quan hệ với quốc sư cũng không được tốt đẹp cho lắm. Tạm thời không suy đoán tâm tư của Thánh Văn đế như thế nào, nhưng Mục Nhung có thể khẳng định rằng với tính tình của Tử Quy công chúa thì sau khi kế vị chắc chắn sẽ không muốn nghe lời quốc sư, do đó, trước mắt quan hệ hợp tác vì lợi ích của hai bên đã định ra được một mục đích chung.
Mục Nhung biết những người có quyền lực trong vương thành đều là mấy lão bánh quẩy được tôi luyện trong vô số bể danh lợi, ai cũng không thấy thỏ thì sẽ không chịu thả ưng, chỉ dùng lời nói suông để thuyết phục bọn họ bán mạng cho mình là việc bất khả thi. Cho nên hiện tại hắn cũng không vội tìm người, chỉ cần phô diễn ra thực lực của bản thân, lúc đó tự nhiên sẽ có người đến gõ cửa.
Hắn hy sinh cơ thể có thiên tư tuyệt thế bỏ qua việc tu luyện nguyên khí, đổi lại hắn có được thủ đoạn tuyệt sát đối với người sống, có thể vô thanh vô tức đoạt đi tính mạng của bất kỳ kẻ nào dưới Thần Thánh cảnh. Tuy nhiên chuyện âm phủ không nên để lộ cho người sống biết quá nhiều, hắn chỉ giải thích mỗi chỗ công pháp của mình có thể hóa thân thành lệ quỷ cho Dung Dực nghe thôi, hiện giờ cũng chỉ nói: "Công khai đối phó hoàng thất sẽ đem lại rất nhiều bất lợi cho chúng ta, cho nên, phương pháp tốt nhất là hạ độc."
Trong cung nơi nào cũng được thủ vệ nghiêm ngặt, dù Dung Dực chưa từng lẻn vào xem nhưng cũng hiểu biết được đôi chút, nghe xong câu này liền nói: "Việc ăn việc uống trong hoàng cung vô cùng nghiêm cẩn, bên người Thánh Văn đế lại có đại thái giám Thường Hỉ chuyên về độc công luôn luôn túc trực, sợ là hạ độc sẽ khó lắm đây."
Từ xưa đến nay hoàng đế nào cũng sợ chết, tu vi của bản thân Thánh Văn đế cũng mới đến Chân Võ cảnh, đương nhiên cũng cẩn thận trăm bề, cơ mà lão phòng được người nhưng không phòng được quỷ, hai mắt Mục Nhung trầm xuống, ngữ khí vô cùng tự tin: "Các ngươi chỉ cần giúp ta tìm hiểu đường đi đến Ngự Thiện phòng là được, còn hạ độc như thế nào, hạ độc gì thì ta và quỷ huynh đã tính toán trước rồi."
Đó giờ Mục Nhung luôn rất giỏi ẩn nấp, cả Dung Dực còn không thể phân rõ thực hư nói chi là người bên ngoài, mặc dù Mạc Quy không biết loại độc gì có thể thần kỳ đến mức qua được bao lớp kiểm tra để đến được trước mặt hoàng đế, nhưng thấy vẻ mặt của hắn như thế thì cũng tin đến tám phần, đồng thời còn tò mò nữa, cho nên lập tức chủ động nhận việc: "Hay là ngươi đưa độc cho ta đi, ta dịch dung thành đầu bếp trà trộn vào Ngự Thiện phòng là được, dù sao ta cũng từng học cách nấu mấy món ăn cung đình rồi."
Mục Nhung từng được thưởng thức trù nghệ của Mạc Quy, làm ngự thiện đúng là dư sức, cơ mà hắn vẫn cạn lời với số lượng nghề tay trái vô cùng phong phú của vị cường giả Thần Thánh này. Thư pháp siêu việt biết nấu ăn biết viết tiểu thuyết, bị thương còn có thể tự chẩn bệnh khai đơn, chỉ có khả năng đánh đấm không được tốt lắm thôi nên từ trước đến giờ toàn dựa vào thân pháp của mình mà chạy trốn, quả nhiên lý do người này không đánh lại được quốc sư Bắc Thần hoàn toàn là vì khi người khác dành hết thời gian để tu luyện thì gã lại đi học mấy cái kỹ năng kỳ quái kia.
Đương nhiên, người xưa hay nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mấy kỹ năng tạp nham của gã trong mắt Dung Tịch lại biến thành sở trường, nàng không khỏi kính nể nói: "Trước kia sao ta không phát hiện ngươi là một nam nhân tài hoa như vậy chứ?"
Mạc Quy tuổi thiếu niên không thích tứ thư ngũ kinh, sau khi học võ cũng không thích bế quan tu luyện, từ trước đến giờ nữ tử nào gặp gã cũng mắng gã không biết làm việc đàng hoàng, đâu ai hiểu và thưởng thức được những thứ này như Dung Tịch, gã lập tức chắc chắn đây là tri kỷ, càng đắc ý nói thêm: "Người đọc sách chúng ta vốn đa tài đa nghệ mà."
Mọi người đang thương lượng những việc cần làm để soán vị, hai người này thế mà lại ngang nhiên nắm tay nhau cùng đút cẩu lương cho người khác, Dung Tiểu Boss lập tức tối cả mặt, ánh mắt không tự giác mà hướng sang Mục Nhung vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi cạnh bên, thầm nghĩ nếu có một ngày người này cũng dùng ánh mắt kính nể nhìn mình giống nhị tỷ, cảnh tượng đó chỉ cần tưởng tượng trong đầu thôi là y đã thấy vui vẻ rồi.
Một thiếu niên có tiền đồ như Dung Dực chưa bao giờ suy xét lại những mục tiêu mình đã đặt ra, vừa nghĩ đến đó liền quyết định phải cố gắng trở thành một nam tử vĩ ngạn khiến cho Mục Nhung phải kính nể, hiện tại lập tức hỏi luôn: "Mục Nhung, ngươi thấy ta thế nào?"
Là một nhân vật chính từ ban đầu đã lập chí phải rời xa nữ sắc, Mục Nhung vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với cẩu lương, nhưng hành động quay sang nhìn mình của Dung Tiểu Boss khi bị ngược cẩu khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm. Liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của người này, từng luồng từng luồng khí chất đoạn tụ đập thẳng vào mặt, nghe xong câu hỏi kia, hắn chọn cách thành thật mà quăng mấy cái đoạn tụ kia về: "Ngươi là người tốt."
Dung Tiểu Boss đương nhiên không hiểu được thâm ý trong từ người tốt, nhưng y vẫn có cảm giác cái đó rất khác so với câu trả lời mà mình mong đợi, do đó liền sầu não nói: "Ngươi