Edit: Arisassan
Tân đế vừa đăng cơ, thượng tầng ở vương thành vẫn đang được tẩy trừ, chuyện vũ khí lương thảo cần tốn vài ngày để chuẩn bị. Nhiều ngày qua mặt trời vừa lên là Dung Dực đã chạy đến Hộ bộ, khiến cho Hộ bộ Thượng thư lúc trước hễ thấy Dung lão gia tử là đau cả bụng giờ thấy y đau luôn cả gan, thậm chí còn tuyên bố nếu Dung Dực cứ ngồi canh trước cửa Hộ bộ như vậy thì sẽ gả con mình cho y. Đứa con mà Hộ bộ Thượng thư nhắc đến chính là Triệu Phỉ, cái tên lưng hùm vai gấu thích mặc nữ trang này cuối cùng cũng làm Dung Dực phải chùn lại, nhưng dù vậy mỗi ngày vẫn phải gửi dăm ba phong thư nhắc nhở, tuyệt đối không muốn công tác hậu cần bị thiếu sót dù chỉ một lượng.
Dung Dực kế thừa truyền thống đấu trí đấu dũng với Hộ bộ của lão cha nhà mình, Mục Nhung cũng trở về Mục phủ, hiện tại tân đế cầm quyền, trưởng công chúa bị cấm túc ở thiên viện, hắn trở về phủ đúng lúc tiếp nhận thế lực nhà mình, mỗi tội dường như Thu Đông đã nhận được tin từ sớm, lúc hắn về phủ đã không thấy bóng dáng đâu rồi. Mục Nhung cũng không lo lắm về vấn đề này, có trốn cỡ nào cũng bị tìm ra thôi, xuất hiện càng trễ thì càng có lợi cho bọn họ.
Mấy ngày nay hắn vừa mất máu vừa mất thịt nên cần tu dưỡng rất nhiều, hơn nữa hắn cũng không hiểu biết về chuyện quân vụ cho lắm, do đó cứ thoải mái hết ăn lại nằm ở Mục phủ, những lúc rảnh rỗi quá thì trải bản đồ ra nghiên cứu những tin tức mà Dung Dực nhận được.
"Dung gia, Tôn gia, Vũ gia, Mục gia... ngươi xem, vẽ bao quát vị trí của bốn nhà này vào cùng một chỗ, vừa khéo tạo thành một hình chữ thập đối xứng hoàn hảo, mà chính giữa lại là hoàng cung."
Dung Dực không ở đây, Mạc Quy và tiểu đội thích khách đã lên đường, hiện giờ bên cạnh Mục Nhung chỉ còn quỷ hồn để nói chuyện, hắn dựa theo lời trăn trối trước khi chết của Thánh Văn đế mà đánh dấu vị trí của từng nhà trên bản đồ vương thành, quả nhiên thật sự có vấn đề. Sau khi Bắc Thần tiêu diệt Nguyệt Triêu thì trực tiếp chiếm luôn vương thành, phá bỏ mọi kiến trúc rồi xây lại theo sự chỉ đạo của quốc sư, nghe bảo là do phong thủy nơi này có thể giúp cho quốc gia trở nên hưng thịnh, hiện tại xem ra quốc sư Bắc Thần đã có âm mưu sẵn từ lúc đó rồi.
Mục Nhung tin rằng vị trí như thế này không phải là trùng hợp, cơ mà hắn vẫn không hiểu tại sao quốc sư vừa biết được bát tự của Dung Dực đã vội vàng động thủ. Qủy sai từng nói Dung Dực có mệnh cách thiên sát cô tinh, chẳng lẽ y cũng nhìn ra được cái này? Chiến tranh đã dần bén lửa, một khi bắt đầu thì chắc chắn sẽ đủ số lượng âm linh để mở cửa địa phủ, đến lúc đó hắn đi hỏi thử chuyện này vậy.
Thế nhưng, tuy là tác giả hàng thật giá thật, nhưng quỷ sai lão Vương thật sự không đáng tin chút nào, Mục Nhung cũng không dám dựa dẫm vào lão, quyết định tự mình điều tra thì hơn, rồi quay sang nói với quỷ hồn: "Thánh Văn đế nói quốc sư muốn hiến tế tất cả quân dân ở biên cảnh, ta nghĩ trận thế đó chắc chắn có liên quan đến tà thuật, ngươi theo ta đến quốc sư phủ xem sao."
Quốc sư Bắc Thần hiện giờ đang đối đầu với Hồng Thiệu tướng quân ngoài biên cảnh, trong phủ quốc sư cũng không có cao thủ nào, hai quỷ hồn nhẹ nhàng bay qua tường vào phủ quốc sư thành công. Mục Nhung vốn tưởng, quốc sư thân là bán yêu thì nơi ở phải tăm tối lắm chứ, ai ngờ lẻn vào xong mới nhận ra nơi này chẳng khác gì chỗ ở của các gia đình quý tộc khác, chỉ là cây cối nhiều hơn một chút, đi trong hậu viện mà như đang đi trong một khu rừng nhỏ vậy, hầu như không có hơi người.
Phủ quốc sư không có hạ nhân, chỉ có một vài đệ tử của y tá túc trong đó, Mục Nhung bay xung quanh sân một thời gian vẫn không phát hiện được gì thì có hơi bực bội, thuận miệng nói với quỷ hồn: "Ngươi sống cùng thời với quốc sư đó, thế đã bao giờ nghe tin tức nào liên quan đến y chưa?"
"Khi ấy Nguyệt Triêu cường thịnh, Bắc Thần cùng lắm chỉ là man tộc ngoài biên cảnh, ai quan tâm đến quốc sư của các ngươi chứ?"
Người Nguyệt Triêu kiêu căng ngạo mạn có tiếng, lúc trước bị Bắc Thần đè đầu đánh như thế mà vẫn xem người ta là man tộc, tin rằng mình được ông trời ưu ái nên chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, ai ngờ cuối cùng bị đám man tộc này đồ sát sạch sẽ luôn. Nhắc tới quá khứ, quỷ hồn cũng hơi hoài niệm cố hương, nhưng hắn đã chết lâu lắm rồi, không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, chỉ có thể thở dài: "Thật ra lúc trước thôn của ta nằm rất gần Bắc Thần, mấy bộ da lông chúng ta săn được vào mùa đông nếu không cống được thì sẽ bán cho các ngươi."
Hơn nửa hộ dân trong ngôi làng hắn từng ở làm nghề thợ săn, cho nên đến tuổi thiếu niên thì loại mãnh thú nào hắn cũng từng thấy, chỉ chưa từng nghe đến chuyện yêu thú có thể hóa thành người, hiện tại nghe nói cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Ta ở rừng Nguyệt Kiến mấy trăm năm, trông thấy rất nhiều sói yêu hổ yêu này nọ, nhưng chưa từng thấy yêu thú có thể biến thành người, không biết hoàng đế Bắc Thần của các ngươi đào y ở đâu ra nữa."
"Nguyên khí trên thế gian chắc không đủ cho yêu thú tu hành, tên này có lẽ sẽ là yêu thú cuối cùng ở Đại Hoang."
Nguyên khí trên thế gian cũng có hạn, năm xưa sau khi thần tiên qua đời thì nguyên khí sẽ trở về với thiên địa, cứ tuần hoàn như thế thì đủ để miễn cưỡng duy trì sự cân bằng. Thế nhưng người có tu vi cao càng ngày càng nhiều, tuổi thọ của thần tiên cũng kéo dài vô hạn, mỗi ngày đều có võ giả mới xuất hiện hấp thu nguyên khí, nguyên khí do thiên địa tự sản xuất đương nhiên không thể cung ứng được, thế gian đang dần tiến tới tuyệt cảnh nguyên khí khô cạn. Cũng chính vì vậy mà địa phủ mới phái quỷ sai ra tay, theo phương thức tiên quân lịch kiếp để giảm bớt số lượng tiên thần, cố gắng duy trì sự cân bằng của thiên địa.
Yêu tu cần nhiều nguyên khí để tu hành hơn con người, từ sau khi nguyên khí trên thế gian bị khô kiệt, suốt mấy trăm năm rồi chưa ai phi thăng cả, đại yêu thành người cũng theo đó mà tuyệt tích, bởi vậy có thể nói quốc sư Bắc Thần là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng. Cơ mà, Mục Nhung cũng không có ý định bảo vệ y, là một lệ quỷ không có lương tâm, hắn tỏ vẻ: "Cho nên vì