Edit: Arisassan
Hai nước đã giao chiến với nhau từ lâu, quốc sư Bắc Thần nghe bảo đang chiến đấu nơi tiền tuyến lại không bao giờ ra mặt, đến bây giờ Mục Nhung vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thật của vị đại boss này, hắn nhớ trong nguyên tác người này cũng chưa lộ mặt đã nhận cơm hộp, chợt cảm thấy vô cùng hứng thú với vị quốc sư thần bí kia.
Lúc trước Mục Nhung đã hỏi lão Vương về thông tin của quốc sư, nhưng lão Vương chỉ bảo y là yêu quái, sổ sách ghi chép thông tin thuộc quản lý của bên súc sinh đạo, không cùng phân ngành với nhân gian đạo bọn họ, muốn xem thì phải thông qua đủ thứ thủ tục nữa.
Hồi còn sống Mục Nhung biết quy trình tra cứu hồ sơ linh tinh có khi mất đến hơn nửa tháng mới hoàn thành, không ngờ sau khi chết rồi vẫn không tránh được nó, bèn cảm thán quả nhiên xã hội ở đâu cũng y như vậy, chỉ có thể tự mình tìm kiếm tin tức thôi.
Từ những tài liệu được ghi chép ở Bắc Thần, từ khi Bắc Thần vẫn chỉ là một bộ tộc lạc hậu, quốc sư đã đảm nhiệm chức vụ tế ti, không ai biết y đến từ đâu, chỉ biết hàng ngày y chỉ ăn quả mọng chứ không thể ăn mặn, quái dị cực kỳ. Khoảng một trăm năm sau cái chết của Nhạc Ân, quốc sư tiến giai Thần Thánh, lãnh đạo Bắc Thần xâm lược vương thành giết hết hoàng thất Nguyệt Triêu.
Sau đó sử sách chỉ ghi rằng quốc sư luôn tu luyện trong phủ quốc sư, rất ít khi xuất hiện, những lúc buộc phải ra ngoài thì cũng phủ một lớp lụa mỏng để che mặt, cả hoàng thất cũng không biết mặt y trông như thế nào. Nghe đồn từ khi truyền thuyết về Nguyệt Hạ Tuyết Sâm bắt đầu lan rộng khắp đất nước, quốc sư từng đến rừng Nguyệt Kiến để tìm, tìm suốt nửa tháng cũng không có kết quả, bèn khẳng định đây chỉ là một lời đồn vớ vẩn rồi không quan tâm đến nó nữa.
Quốc sư chắc chắn có quan hệ gì đó với Nhạc Ân, nhưng Nhạc Ân lại không nhớ rõ liệu mình có quen ai là người Bắc Thần hay không. Theo lời hắn, người quen năm đó ngoại trừ đồng hương ở thôn cũ thì là bạn học ở thư viện, các đồng hương không biết gì ngoài trồng trọt săn thú cả, hơn nữa ai cũng lớn tuổi rồi. Còn bạn học thì toàn quen sơ thôi, lúc kinh mạch của hắn bị phế cũng không đến an ủi câu nào, sao có thể báo thù cho hắn được chứ?
Sau đó Mục Nhung bắt đầu suy đoán, hỏi hắn xem có từng nuôi động vật thực vật có linh tính gì không. Kết quả quỷ huynh chỉ buông thõng hai tay, mệt mỏi đáp: "Năm đó ta miễn cưỡng lắm mới nuôi sống được bản thân, sao có dư thức ăn để nuôi mấy thứ đó được chứ, nhưng ta từng nếm thử rất nhiều đặc sản miền núi nha."
Mục Nhung thấy hắn đúng là đang nói thật, thầm nghĩ mặc dù quốc sư có lập bài vị, nhưng đã nhiều năm chưa tới xem, có khi cũng quên luôn Nhạc Ân rồi. Hắn không muốn đường luân hồi của Nhạc Ân bị bẩn chỉ vì những chuyện trong quá khứ, nên không nhắc lại nữa, chỉ lặng lẽ phân tích hành động tiếp theo của quân địch.
Thế gian không thể có pháp bảo thu thập âm linh, hạt giống Kiến Mộc chắc chắn luôn được quốc sư mang theo bên mình, hiện giờ được mấy vạn âm linh phía Nam tưới tắm, có khi đã sớm mọc rễ nảy mầm. Bây giờ câu hỏi lớn nhất trong đầu hắn là, thang trời Kiến Mộc rốt cuộc được trồng ở đâu?
Ở hoàng cung theo kế hoạch ban đầu của quốc sư hay sau khi Thánh Văn đế chết thì kế hoạch thay đổi? Đại Hoang có nhiều thành trì như vậy, muốn đoán được đại bản doanh của quân địch chỉ trong một thời gian ngắn không dễ chút nào, mặc dù hắn đã viết thư nhờ Tử Quy điều tra kỹ xem có gì khác thường bên trong vương thành hay không, nhưng vẫn không yên tâm cho lắm.
Nhiều ngày qua Dung Dực ra tiền phương chiến đấu, hắn phân tích tình huống của quân địch ở hậu phương, lúc đang hoang mang, chiến báo mới nhất từ tiền tuyến rốt cuộc cũng được đưa đến. Trước lần xuất chinh này, Dung Dực từng hạ một mệnh lệnh bắt buộc, tất cả chiến báo phải được đưa vào tay Mục Nhung đầu tiên, tướng sĩ dưới trướng y tuy không đồng ý nhưng vẫn không dám vi phạm quân lệnh, hiện tại một đám mãnh nam đang cầm chiến báo đến trước lều của hắn, chờ tên tiểu bạch kiểm này coi xong để nhanh đi xử lý công vụ.
Mục Nhung đã đợi chiến báo này từ lâu, vừa mở ra đọc xong thì mặt liền biến sắc: "Liên vương phát động phản loạn, Hồng Thiệu quốc nội loạn vô số, Dung Dực thừa cơ chiếm lại ba thành..."
"Đúng là trời cũng đứng về phía Bắc Thần, chúng ta nhân dịp này mà tiến công vào thì chắc chắn có thể vây được thủ đô Hồng Thiệu!"
Đây đương nhiên là tin tốt cho Bắc Thần, các tướng sĩ nghe tin xong đều vui vẻ hẳn ra, chỉ có Mục Nhung bày ra vẻ mặt lo lắng, lẩm bẩm: "Tại sao Liên vương lại làm phản ngay lúc này?"
Các tướng sĩ ở đây cả trong mơ cũng muốn phản công Hồng Thiệu, hiện tại là lúc đáng để ăn mừng, nhìn sang vẻ mặt của hắn thì cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong đó phó tướng tên là Quý Hoằng có chức quan cao nhất nghe xong câu hỏi của hắn liền thuận miệng trả lời: "Liên vương ở Đinh Châu không chiến mà chạy, đương nhiên Hồng Thiệu tướng quân phải trị tội lão rồi, chắc là biết mình trước sau gì cũng chết nên phản luôn."
Mục Nhung biết những lời đồn được truyền ra lúc mình nguỵ trang quả thật không dễ nghe tí nào, hơn nữa hiện tại hắn cũng sắp đùa quá hoá thật, nên không quan tâm đến vẻ khinh thường của người ngoài cho lắm. Thế nhưng việc đột nhiên nổi lên phản loạn thật sự rất kỳ lạ, trông cứ như quốc sư chuyển mục tiêu sang lãnh thổ Hồng Thiệu quốc ấy.
Nếu nói vậy, âm linh Dung gia ban đầu bị xem là mục tiêu đã được hắn đưa xuống địa phủ, sau khi Vũ gia và Mục gia sa sút thì bắt đầu suy yếu, sợ là không đạt đủ điều kiện để nuôi lớn thang trời Kiến Mộc. Dù sao mục đích chính của quốc sư cũng là gom đủ âm linh để chăm bón cho hạt giống Kiến Mộc, không cần biết người chết là người Bắc Thần hay Hồng Thiệu, nên việc y chuyển mục tiêu sang thủ đô Hồng Thiệu cũng là điều dễ hiểu.
Ngày xưa Kiến Mộc Thần Quân cũng từng chấp hành nhiệm vụ tịnh thế, số lượng âm linh đưa xuống chắc không kém Dạ Minh Quân là bao, trong "Quân Lâm Đại Hoang", đúng là Dạ Minh Quân được phi thăng thiên giới sau khi Dung Dực phản bản quy nguyên tiêu diệt Hồng Thiệu quốc, suy ra, muốn nuôi lớn thang trời Kiến Mộc thì phải huyết tế cả một đất nước.
Cả Hồng Thiệu quốc đều nằm trong tay vị Thái Thượng hoàng – Hồng Thiệu tướng quân này, nếu hai cường giả Thần Thánh đó hợp lực thì chẳng bao lâu sẽ thành công nuôi lớn thang trời Kiến Mộc, mặc dù Dung Dực đã tiến giai sau khi hấp thụ tiên nguyên của Thu Đông, nhưng vẫn khó thể chống lại hai người họ cùng một lúc được...
Nghĩ đến đây, Mục Nhung vội vàng viết một bản công văn sai người giao cho Mạc Quy, rồi nói to với tất cả mọi người trong trướng: "Truyền lệnh xuống, tất cả đại quân đang đóng quân lập tức nhổ trại,