Cố Doãn Tu nhanh chóng chạy ra xa, Giang Lam Tuyết quay về chỗ cũ đợi Giang Kế Viễn. Không lâu sau Giang Kế Viễn đã quay trở lại. Mặc dù con gái vẫn bình yên vô sự ở đấy đợi ông nhưng Giang Kế Viễn vẫn không yên tâm: “Không sao chứ?”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Không sao ạ. Có chuyện gì thì cũng là hắn ta có chuyện.”
Giang Kế Viễn không hài lòng nói: “Con đừng có mà gây chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con biết rồi!” Giang Lam Tuyết làm nũng. Nàng không muốn nói gì thêm bèn chuyển chủ đề: “Nương vẫn chưa thưởng hoa xong ạ? Con cũng muốn được xem thược dược nổi tiếng.”
Giang Kế Viễn cũng thở dài: “Đó là loại Kim đới vi (1), rất ít thấy..”
Hai người tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa thì có một nha hoàn đến nói với bọn họ rằng tiệc thưởng hoa đã kết thúc, các vị phu nhân, tiểu thư đang chuẩn bị đi về. Cha con Giang Kế Viễn rời Kiều phủ trước, lên xe ngựa của nhà mình đợi Vi thị.
Thời gian không đến một nén hương Vi thị cùng nha hoàn Tiểu Liên ra xe.
Giang Lam Tuyết thấy sắc mặt của mẫu thân mình không được tốt lắm liền hỏi: “ Nương, sao giờ người mới ra? Người xem, xe ngựa của các nhà khác đều đi cả rồi.”
Vi thị nhìn Giang Lam Tuyết, nói: “Không có việc gì, Kiều phu nhân giữ ta lại một lúc để nói chuyện.”
Giang Lam Tuyết vừa nhìn đã thấy trong mắt mẹ mình chỉ có sự do dự với mập mờ. Mẫu thân nàng có gì đó không đúng lắm. Không phải là bị người ta bắt nạt đấy chứ? Vậy nàng không thể bỏ qua chuyện này được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương, có phải có người ức hiếp người không?” Giang Lam Tuyết ôm lấy cánh tay bà, quan tâm hỏi.
Vi thị vội vàng nói: “Không phải, Kiều phu nhân rất tốt, sao có thể ức hiếp ta được.”
“Không phải Kiều phu nhân thì là người khác, dù sao con chắc chắn là người đã gặp phải chuyện gì đấy.” Giang Lam Tuyết nói.
Giang Kế Viễn cũng phát hiện ra vợ mình có gì đó không đúng, ông cũng là một người hay bênh vực người thân của mình, bèn nói: “A Nhàn, thật sự có người ức hiếp nàng, nàng nói với ta, ta thay nàng đòi công bằng.”
Vi Thị trừng mắt nhìn Giang Kế Viễn, ý bảo ông đừng hỏi. Giang Kế Viễn biết vợ mình nhất định gặp chuyện nhưng không muốn nói cho con gái nên không hỏi nữa.
Qua sự trao đổi ánh mắt của cha và mẫu thân mình Giang Lam Tuyết cũng nhận ra chắc chắn là có chuyện gì đó và có lẽ liên quan đến nàng nữa.
“Nương, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đừng giấu con nữa, con không phải con gái cưng của người sao?” Giang Lam Tuyết làm nũng.
Vi thị sờ sờ tay Giang Lam Tuyết, nói: “Cũng không phải chuyện to tát gì lắm, chỉ là việc này là do ta suy đoán.”
“Chuyện gì xảy ra đấy ạ? Người nói con nghe. Trong này chỉ có người nhà chúng ta, cũng không ai truyền ra ngoài.” Giang Lam Tuyết cười yểu điệu.
Vị thị nghĩ một lúc, con gái cũng đã lớn, cũng có chủ ý riêng của mình, vừa hay đây cũng là cơ hội để tìm hiểu con gái mình thích người đàn ông như thế nào. “Hôm nay Trấn VIễn Hầu phu nhân cũng đi tiệc thưởng hoa.”
Giang Lam Tuyết ồ lên một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Giang Kế Viễn nhíu mày: “Bà ấy ức hiếp nàng sao?”
“Không! Vị thị nhìn Giang Kế Viễn, lại nói với Giang Lam Tuyết: “Không phải con viết thư báo cho Kiều phu nhân sao, lại còn chuẩn bị quà tặng cho mẹ con Kiều phu nhân. Bà ấy cảm thấy chữ của con tinh tế, thanh tú, chuẩn bị lễ vật cũng rất chu toàn.”
“Như thế không phải rất tốt sao?” Giang Lam Tuyết nói. Lễ vật là do nàng thành tâm chuẩn bị. Nàng biết rõ sở thích của mẹ con Kiều phu nhân, sao có thể làm cho bọn họ không thích được chứ.
“Trấn Viễn Hầu phu nhân…” Vi thị ngập ngừng, “Đây là do ta đoán, Hầu phu nhân hôm nay hình như là chọn vợ cho thế tử. Bà ấy nhìn thấy chữ của con, cũng khen chữ con rất đẹp, nói rằng nét chữ nét người, người thật chắc chắn cũng rất thanh tú xinh đẹp.”
Nghe thấy thế Giang Lam Tuyết giật mình. Nàng đã không đi rồi sao Hầu phu nhân vẫn chú ý đến nàng cơ chứ?
“Lời nói của người ta cũng chỉ là khách khí thôi…” Giang Lam Tuyết nói.
“Cũng lẽ là vậy nhưng về sau Hầu phu nhân lại chủ động tìm ta nói chuyện, nói đi nói lại cũng vẫn muốn nghe ngóng ý tứ của con. Ta đoán là trước đó Hầu phu nhân chắc hẳn đã cho người đi nghe ngóng về con. Tất nhiên khẳng định không chỉ có mỗi con, tất cả tiểu thư hợp tuổi ở Ngân Châu này bà ấy chắc chắn cũng đã nghe ngóng qua rồi...” Vi Thị nói.
Giang Lam Tuyết nghĩ lại kiếp trước đúng là vào thời điểm này Trấn Viễn Hầu phu nhân chọn vợ cho Cố Doãn Tu. Nàng vốn cho rằng Hầu phu nhân chú ý tới nàng vào tiệc thưởng hoa này, hiện giờ nghĩ lại sợ rằng người ta sớm đã nghe ngóng về nàng rồi.
Giang Kế Viễn chau mày: “Hầu môn sâu như biển, Lam Tuyết nhà chúng ta không thể gả cho thế tử được.”
“Chàng nói gì đấy?” Vi thị nhìn Giang Kế Viễn nói, “Câu nói này người ta nghe thấy được chắc chắn cười chúng ta bị điên, hơn nữa, đây chỉ là suy đoán của thiếp.”
“Nương người yên tâm, chắc là không phải đâu ạ. Tiểu thư khuê các ở thành Ngân Châu nhiều không đếm xuể, cho dù con muốn cũng gả cho thế tử cũng không đến lượt.” Giang Lam Tuyết an ủi mẫu thân mình. Thấy Cố Doãn Tu bị dọa cho sợ như vậy, chắc chắn là hắn sẽ không đồng ý lấy mình.
Vi thị lo lắng hỏi: “Vậy con muốn hay không muốn?”
“Đương nhiên là con không muốn, cả đời này con sẽ không gả cho ai hết. Con sẽ ở bên hai người đến đến hết đời.” Giang Lam Tuyết ôm cánh tay mẫu thân mình, dựa đầu vào vai bà nói.
Vi thị nhìn nhìn Giang Lam Tuyết, lòng bà có chút rối rắm. Bà thật sự có cảm giác Hầu phu nhân đã chú ý đến con gái bà, từ trước đến nay cảm giác của bà đều đúng. Bà lại nhìn Giang Kế Viễn, trong lòng cũng không rõ, nếu như Hầu phủ thật sự đến cầu thân thì phải làm như thế nào? Tề đại phi ngẫu…(2)
Ngồi trên xe ngựa về Hầu phủ, Cố Doãn Tu vẫn còn sợ hãi. Giang tam ngươi được lắm, cuối cùng cũng đã lộ ý đồ của bản thân. Hóa ra nàng vẫn muốn gả cho mình! Thật may là hắn chạy nhanh.
Hầu phu nhân ngồi phía bên kia xe ngựa, quan sát Cố Doãn Tu, hôm nay con trai bà có gì đó không đúng lắm.
“Tiệc thưởng trà hôm nay như thế nào?” Hầu Phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
“Chả ra làm sao.” Hôm nay hắn uống một bụng nước, đã bị chọc cho tức giận như thế, lại còn bị Giang tam dọa sợ.
“Thư từ Kinh thành lại gửi đến rồi.” Hầu phu nhân nói.
Cố Doãn Tu hừm một tiếng: “Đến thì đến thôi.”
“Tổ mẫu của con muốn giúp con lo liệu chọn vợ nhưng ta đã từ chối rồi. Chúng ta tìm ở thành Ngân Châu này.” Hầu Phu nhân mắt lấp lánh nói.
Vừa nghe đến chuyện này Cố Doãn Tu liền nói: “Không được, con muốn về kinh lấy.” Về Kinh thành lấy vợ, tiêu diệt mọi khả năng phải lấy Giang Tam.
“Được, vậy con về Kinh thành đi, Tinh biểu muội, Lan biểu muội, còn có Kiều biểu muội, Châu biểu muội của con đều đang đợi con ở Kinh thành đấy.” Hầu phu nhân cười nói.
Cố Doãn Tu sững lại: “Tiểu thư khuê các ở Kinh thành nhiều