“Hai người bọn ngươi chính là một đôi oan gia.” Long Phương cười nói.
Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết đều im lặng không nói gì. Hắn nghĩ rằng mấy ngày trước nữ nhân này còn muốn gả cho hắn, như thế nào giờ lại muốn gả cho Hứa Thính Tùng rồi? Chắc chắn là do nàng thấy tương lai hắn ta làm tể tướng. Đến hôn sự của tỷ muội tốt của mình còn cướp được!
Giang Lam Tuyết lại nghĩ rốt cuộc Long Phương muốn làm cái gì? Nàng nghe được từ đâu mình và Hứa Thính Tùng đã đính hôn?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao lại không nói gì nữa rồi?” Long Phương cảm thấy khung cảnh trước mắt thật thú vị.
Cố Doãn Tu có chút quở trách nhìn Long Phương nói: “Ngươi yên tĩnh một chút đi.”
“Yên tĩnh làm gì, cuộc đời ngắn ngủi, việc gì muốn làm thì phải làm chứ “ Long Phương cười ha ha nói.
Giang Lam Tuyết nhìn Long Phương, đáng tiếc cho một mỹ nhân. Kiếp trước nàng thực sự đã sớm hương tiêu ngọc vẫn(1), cũng không biết những gì nàng thích đã làm hết chưa. Nàng lại nhìn Cố Doãn Tu, hắn ta bị Long Phương nói như thế mà cũng không tức giận.
“Long cô nương, chuyện của Hứa gia, ngươi nghe được từ đâu vậy?” Giang Lam Tuyết lại hỏi lại lần nữa.
“Tất nhiên là ta nghe được từ chính Hứa gia.” Long Phương chống cằm nhìn Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nhìn Long Phương mập mờ, nói không rõ ràng, cũng không hỏi thêm gì nữa. Dù gì qua ngày hôm nay Hứa gia cũng không còn bản lĩnh mưu tính hãm hại Hứa Thính Tùng nữa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng rồi. Thế tử gia, chuyện lần trước ngươi làm xong chưa?” Giang Lam Tuyết nhắc đến chuyện của người thợ rèn họ Ô. Tên Cố Doãn Tu này thật không được việc, lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được người.
Nhắc đến chuyện này, Cố Doãn Tu có chút tức giận. Hắn đã phái bao nhiêu người đi tìm khắp cái thành Ngân Châu này nhưng vẫn không tìm mãi vẫn không tìm ra người kia.
“Ngân Châu to như thế này, để tìm một người rất khó.” Cố Doãn Tu nói.
Dù Ngân Châu to như thế nào thì cũng là địa bàn của Cố gia nhà ngươi được không, Hừ, nói cho cùng thì vẫn là Cố Doãn Tu ngươi vô dụng, không có năng lực! Mặc dù Giang Lam Tuyết không nói gì, thế nhưng trong mắt của Cố Doãn Tu biểu cảm của nàng rõ ràng là nói hắn vô tích sự!
“Hay là do ngươi nhầm lẫn? Họ của người này không phải là Ô, hoặc là hắn không phải là người Ngân Châu!” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cười lạnh: “Thế tử gia tự mình không tìm thấy người, giờ ngươi lại đổ lỗi cho người khác.”
Cố Doãn Tu tức giận. Chuyện này đúng là chuyện quan trọng, thế nhưng rõ ràng là hắn đã nghiêm túc, cố gắng hết sức đi tìm người kia, không tìm thấy lại trách hắn? Giang tam này có hơi quá đáng!
“Ngươi yên tâm, Cho dù có phải lật của cái thành Ngân Châu này lên cũng sẽ tìm ra cái người mà ngươi nói kia!” Cố Doãn Tu khinh khỉnh nhìn Giang Lam Tuyết. Nữ nhân này chả đáng yêu gì cả, so đo từng tý, hùng hùng hổ hổ dọa người.
Long Phương cười cười nhìn bọn họ nói qua nói lại. Nàng cảm thấy rất kì lạ, Thế tử gia với Giang tam cô nương rốt cuộc có duyên phận gì ở kiếp trước, sao trông bọn họ cứ như kẻ thù vậy. Thậm chí có một lần thế tử say rượu, mồm liên tục gọi: “Giang tam, Giang tam.”
Bọn họ ra về trong không khí không mấy vui vẻ.
Có lẽ tiếng Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu cãi nhau hơi to thế nên chuyện của bọn họ đã bị người khác nghe thấy. Ngày hôm sau cả thành Ngân Châu truyền tai nhau không phải là chuyện của Hứa gia mà là chuyện Thế tử gia và đệ tử của Lục tiên sinh – Giang công tử vì Long Phương cô nương mà xúc phạm lẫn nhau, thậm chí suýt nữa đã đánh nhau.
Chuyện gì thế này! Giang Lam Tuyết dở khóc dở cười. Sao chuyện lại thành nàng và Cố Doãn Tu tranh nhau Long Phương chứ!
Vi thị và Giang Kế Viễn lôi Giang Lam Tuyết ra mắng cho nàng một trận.
“Sao con lại ở cùng một chỗ với thế tử?” Giang Kế Viễn tức giận nói.
“Làm… Cha, ngài là quan tư học, chú ý cách dùng từ của người.” Giang Lam Tuyết nói.
“Giờ con đừng có mà đánh trống lảng, thành thật nói với ta! Rốt cuộc giữa con và thế tử có chuyện gì? Sao lại cãi nhau, lại còn đánh nhau nữa.” Giang Kế Viễn càng nghĩ càng tức, giọng càng nói càng to. Ông sớm đã hoài nghi giữa con gái mình và thế tử có chuyện gì đó, thế nhưng ông không biết phải hỏi như thế nào.
Giang Lam Tuyết trực tiếp xua xua tay biểu thị không có gì: “Không phải cãi nhau, cũng không phải đánh nhau. Người ta chỉ đồn thổi lăng nhăng thôi! Con chỉ là cùng thế tử và Long cô nương ăn một bữa cơm, không hiểu sao là truyền ra tin đồn như thế.”
Vi nhíu chặt mày: “Lam Tuyết, con nói sự thật với ta. Có phải con đã phải lòng thế tử?”
Giang Lam Tuyết khóc không ra nước mắt: “Nương, thật sự là không có mà! Đây đều là chuyện ngoài ý muốn thôi. Từ nay về sau con sẽ không gặp hắn nữa, nếu nhìn thấy hắn ta con lập tức sẽ trốn đi ngay.”
“Nếu con với thế tử còn có chuyện gì giấu ta thì con đừng có hòng mà được ra khỏi nhà! Cũng không được đến Lục gia nữa!” Giang Kế Viễn dọa Giang Lam Tuyết.
“Con biết rồi ạ.” Giang Lam Tuyết nhanh chóng tỏ ra ngoan ngoãn.
“Cũng đừng gặp Long cô nương nữa!” Vi thị ở bên nói.
“Không gặp không gặp.” Long cô nương này cứ quái quái thế nào ấy, tuy nàng vẫn vẫn thấy hiếu kỳ nhưng hiện tại cha nương nàng đang tức giận như thế, nàng chỉ có thế thuận theo bọn họ.
Có lẽ là Hầu phủ đã ra mặt, hoặc là do bọn họ thấy chuyện của Hứa gia thú vị hơn, qua mấy ngày chuyện thế tử và Giang công tử tranh nhau một cô nương cũng không có ai truyền đi nữa. Ngược lại, chuyện của Hứa gia vì thế mà truyền đi khắp thành, ai ai cũng biết. Những gì mà bọn họ truyền đi bây giờ thậm chí còn đặc sắc, bóng bẩy hơn cái mà Giang Lam Tuyết viết trong thoại bản.
Hứa Thính Tùng lại đến Lục gia tìm Giang Lam Tuyết.
Lần này gặp lại Hứa Thính Tùng, trông hắn ra hốc hác hơn hẳn so với lần trước, đến ánh mắt cũng vô thần.
Hứa Thính Tùng vừa nhìn thấy Giang Lam Tuyết liền chắp tay làm lễ: Đa tạ Giang công tử.”
“Hứa công tử không việc gì phải như thế. Ta cũng chỉ là nhắc nhở người một câu, suy cho cùng đây cũng là chuyện liên quan đến tam muội muội.” Giang Lam Tuyết nói.
Hứa Thính Tùng im lặng không nói gì, thần sắc lúc trước dường như đã mất, nhìn có chút ngẩn ngơ. Bị mẹ kế mưu toán hãm hại, trong nhà lại xảy ra chuyện bị cả thành cười nhạo, biểu hiện của Hứa Thính Tùng như thế cũng là chuyện thường thấy.
“Hứa công tử, Hứa gia là Hứa gia, ngươi là ngươi. Hứa công tử là một người có tài trong trị thế, đừng vì chuyện này mà lỡ mất sự nghiệp học hành của bản