Thế nhưng Vân Thi đã nhầm, Cố Doãn Tu là đệ nhất phong lưu không phải là giả, nhưng Hứa Thanh Tùng tuyệt đối không phải người như thế, người đời đã dùng những tin đồn thất thiệt để đồn về hắn. Hắn không những không lăng nhăng, mà còn là một người si tình hiếm thấy, cho dù sau này đã làm đến chức tể tướng nhưng hắn vẫn không nạp thiếp, cả đời chỉ lấy một vợ. Hơn nữa vợ của hắn ta còn là bạn khuê phòng của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết lại mang Vân Thi đi tìm mấy tiệm rèn sắt nhưng vẫn không tìm được người mà nàng muốn tìm. Đến trưa Vân Thi đã kêu đói mấy lần, Giang Lam Tuyết cũng thấy đói, hai người tùy tiện vào một tiệm ăn bên đường gọi hai bát mì.
Hai người vừa ngồi xuống Giang Lam Tuyết ngẩng đầu lên thế mà lại nhìn thấy Hứa Thính Tùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Thính Tùng cũng nhìn thấy Giang Lam Tuyết, đi thẳng đến chỗ nàng: “Giang công tử, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”
Vân Thi nhìn thấy lại là Hứa Thính Tùng, vội vàng ám hiệu Giang Lam Tuyết, ý là Giang Lam Tuyết không cần để ý đến hắn. Giang Lam Tuyết vốn dĩ đã quen biết Hứa Thính Tùng, lại có phần tán thưởng hắn, tất nhiên là không thể không để ý được.
“Hứa công tử.” Giang Lam Tuyết đứng dậy chào hỏi, Vân Thi giật giật quần áo của nàng, định kéo nàng ngồi xuống.
Hứa Thính Tùng cười nói: “Ta có thể ngồi xuống đây không?”
“Đi mời không bằng tình cờ gặp, Hứa công tử, mời ngồi.” Giang Lam Tuyết giơ tay lên biểu thị ý mình.
Mắt Vân Thi co lại, Giang Lam Tuyết làm như không nhìn thấy.
“Mọi người đều thấy cầm, kỳ, thư, họa, thi, rượu, chà, hương mới là nhã, hiếm khi nghe thấy những lời coi rèn sắt cũng là nhã của Giang công tử. Hứa Thanh Tùng lại nói về vấn đề rèn sắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết cười: “Chả qua là lừa thư đồng, tùy tiện nói một câu thôi mà.”
Hứa Thính Tùng nói: “Một câu nói bừa của Giang công tử có thể sâu sắc như thế này, tại hạ bái phục.”
Giang Lam Tuyết phì cười, đời trước nàng chưa từng thấy qua một Hứa Thính Tùng như thế này.
“Giang công tử đừng cười, tại hạ nói thật. Khiến cho con người thảo luận mọi chuyện, nghĩ những thứ đó mới là nhã, tại hạ không nghĩ như vậy, cảm thấy những việc rèn sắt, trồng cây, hái dâu, kéo sợi, bắt cá và săn bắn mới là nhã.” Hứa Thanh Tùng nói một cách nghiêm túc.
Thảo nào khi trở thành tể tướng, hắn lại thực hiện sắc lệnh trọng nông dâu, đánh bắt cá, hóa ra khi còn trẻ hắn đã có những suy nghĩ sâu sắc như thế này rồi. Giang Lam Tuyết kinh ngạc, cầm cốc trà trên bàn: “Lấy trà thay rượu kính Kê Khanh! Kính rèn sắt! Kính thiết thực chi nhã!”(1)
Hứa Thính Tùng sững sờ, cũng cầm chén trà trên bàn “Hay cho câu thiết thực chi nhã.”
Vân Thi không quan tâm hai người nói ẩn dụ về cái gì, chỉ mong nhanh chóng ăn xong rồi mang tiểu thư nhà nàng đi, để tránh nhận lấy thuốc độc trong trà của tên phóng đãng này.
Hiếm khi Hứa Thính Tùng gặp được tri âm, tất nhiên là không muốn để Giang Lam Tuyết đi, kéo nàng giảng những lý luận thiết thực. Giang Lam Tuyết cũng không cảm thấy phiền, liên tục gật đầu không nói gì, Hứa Thính Tùng càng cảm thấy hai người là Du Bá Nhã và Trung Tử Kỳ(2), muốn kéo Giang Lam Tuyết đi miếu Thành Hoàng kết nghĩa.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy! Vân Thi sốt ruột, gương mặt tràn đầy tức giận nhìn Hứa Thính Tùng, vội vàng kéo Giang Lam Tuyết đi.
Tính cách của Giang Lam Tuyết là có ơn báo ơn, có thù tất báo nếu thật sự muốn nàng cùng Hứa Thính Tùng kết nghĩa, nàng bằng lòng đáp ứng, nhân cách của Hứa Thính Tùng, nàng tin tưởng. Chẳng qua nàng biết Vân Thi vì muốn tốt cho nàng, nên mới để cho Vân Thi kéo đi bản thân đi xa như vậy, hai người vô tình đi vào ngõ cụt, hai bên đều là tường cao.
“Ồ, hôm nay không chỉ kính rượu Kê Khang, còn phải học được Nguyễn Tịch(3) rồi.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Tiểu thư, người chỉ biết đến khóc.” (4) Vân Thi tức giận nói, “Dù thế từ giờ em cũng không dám để cho người tùy tiện muốn làm gì thì làm nữa.”
“Ôi, ngươi cũng biết điển cố này, không hổ là người của ta!” Gang Lam Tuyết khoa trương nói.
“Em không quan tâm điển có gì , nhanh nhanh đến Chu gia mới là chuyện chính, bọn họ bỏ tiểu thư ở lại, chắc chắc không dám nhiều lời.” Vân Thi nói
Giang Lam Tuyết cười cười, nàng chính là không muốn đến Chu gia, Giang Lam Tuyết nói, “ Còn chưa tìm thấy thợ rèn, ngươi vội gì chứ.” Vừa nghe Giang Lam Tuyết muốn tìm thợ rèn liền nói, “Tiểu thư muốn rèn dụng cụ gì? Bảo nhị lão gia đi không được sao?”
“Bí mật.”
Vân Thi sốt ruột đến mức xoắn chân, chỉ nói: “Lúc nào về em nhất định đi mách chuyện này, bị đánh cũng phải đi!”
Giang Lam Tuyết không hề quan tâm cười ha ha: “Ngươi nỡ sao.”
Giang Lam Tuyết mang Vân Thi quay về, nghe thấy bên tường là âm thanh đàn sáo cùng với tiếng của nữ giới cười vui vẻ từ trong viện truyền ra. Vân Thi chán ghét nói: “Ôi, tiểu thư người mau đi, nơi này chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì.”
Giang Lam Tuyết cười cười, nhìn thấy một thiếu niên cưỡi ngựa đi đến chặn lại trước mặt, Giang Lam Tuyết có chút sững lại, nhanh chóng kéo Vân Thi trốn sang một bên, cúi đầu để nam nhân cưỡi ngựa đi trước.
Chỉ nhìn thấy nam nhân đó dừng lại trước cổng viện, chưa gõ cửa mà cửa đã mở, một tiếng õng ẻo, nũng nịu của nữ tử truyền đến: “Thế tử gia đến rồi!”
Vân Thi ngạc nhiên, thành Ngần Châu chỉ có một thế tử gia, chính là người phóng lưu nhất, công tử Cố Doãn Tu. Vân Thi ngóc cổ nhìn về phía đó, nhưng người nọ đã bước vào viện từ sớm.
“Tiểu thư người nhìn thấy chưa, đây chính là người phóng lưu nhất đấy, em không nói sai đúng không, cũng không biết trong đó là người như thế nào, nhưng chắc chắn không phải là người chính trực gì.” Vân Thi khinh thường nói.
Giang Lam Tuyết vẫn cúi đầu, đột nhiên gặp Cố Doãn Tu làm nàng cảm thấy có chút hoảng hốt. Nàng với Cố Doãn Tu, từ nay có gặp thì cũng không quen biết, tốt nhất là cả đời này đừng nên quen biết.
Chỉ nghe thấy những tiếng cười lúc to lúc nhỏ “Thế tử gia” truyền từ trong viện truyền đến, Vân Thi bĩu môi: “Không hổ là đệ nhất phong lưu.”
Cố Doãn Tu là người như thế nào còn cần Vân Thi phải nói sao, không có ai trên đời này hiểu hắn hơn nàng. Thế nhưng đời này hắn ta có lăng nhăng phóng đãng như thế nào cũng không liên quan đến mình, nàng quyết tâm không giẫm lên bước xe đổ lúc trước nữa.
“Không được, tiểu thư, chúng ta mau chóng quay về, lần này người ra đường một lúc gặp hai kẻ, ngày hôm nay không nên ra đường.”
“Bọn họ lăng nhăng phóng đãng là việc của bọn họ liên quan gì đến ra, ta đi tìm thợ rèn.” Giang Lam Tuyết thu lại tâm tư của mình, chỉ nghĩ đến mục đích ra đường hôm nay.
Vân Thi biết mình không thể khuyên Giang Lam Tuyết chỉ có thể đi theo sau Giang Lam Tuyết lải nhải việc khi về mình sẽ đi mách chuyện.
Đi liền một lúc bốn năm nhà đều không phải là người Giang Lam Tuyết muốn tìm, nàng có chút thất vọng. Lại thêm những tiếng phàn nàn của Vân Thi, hôm nay chỉ có thể kết thúc ở đây.
Giang Lam Tuyết tất nhiên là không đi tìm Chu gia. Nàng thay lại quần áo mặc khi sáng, ở nơi lúc sáng xuống xe đợi xe của Giang gia.
Giờ Thân(5), xe ngựa của Giang gia đến.
Vân Thi vội vàng vẫy tay với người đánh xe, đánh xe nhìn thấy Tam tiểu thư, dừng xe lại.
“Sao lại dừng?” Giang Lam ngọc hỏi.
“Thưa đại tiểu thư, là tam tiểu thư.” Phu xe nói
Giang Lam Hân kéo rèm xe nhìn ra, đúng là chỗ mà Giang Lam Tuyết sáng nay xuống xe, Giang Lam Tuyết đã đi đến gần rồi. Mấy người trên xe nhìn nhau, không phải là nàng ở đây đợi đến bây giờ chứ?
Giang Lam Tuyết vừa lên xe, Giang Lam Hân liền hỏi: “Tam muội, buổi sáng muội đi đâu vậy? Bọn ta đợi mãi không thấy muội về? Đi tìm muội mà không tìm thấy, muội chạy đi chỗ nào chơi thế?
“Muội luôn đợi ở đây, không chạy đi chỗ nào chơi cả, Nhị tỷ cho người đi tìm muội sao? Khi nào về gọi nàng đến chỗ muội đối chất.” Giang Lam Tuyết nói.
“Chắc là do nha đầu kia lười rồi, không chịu đi tìm kỹ, Nhị muội về nhà nhất định sẽ dạy dỗ, vậy, sao tam muội không về nhà?” Giang Lam Ngọc hỏi.
“Không phải là muội sợ đại bá với đại bá mẫu trách móc hai tỷ tỷ sao, muội đi vệ sinh một lát, không ngờ hai tỷ lại bỏ ta ở lại…” Giang