Nhà ngoại tổ phụ của Giang Lam Tuyết ở huyện Thanh Sơn thuộc thành Ngân Châu, cách Ngân Châu khoảng 70 đến 80 dặm. Cả chặng đường Giang Lam Tuyết và mẫu thân đi không dừng lại nghỉ, đến nhà ngoại tổ trời cũng đã tối.
Xe ngựa dừng lại, Giang Lam Tuyết kéo rèm xe ra nhìn, chỉ nhìn thấy nhà ngoại tổ đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn đã mở, đứng ở cửa là một nha hoàn mặc bộ quần áo hoa đang nhìn vào bên trong gọi: “Tiểu cô và Lam tiểu thư đã về!”
Vi thị cười nói: “Chắc chắn là nha đầu Thúy Trúc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết cười cười, đỡ mẫu thân nàng xuống xe.
Không qua bao lâu, có người ra nghênh đón mẹ con bọn họ. Giang Lam Tuyết nhìn nhìn, là đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu cùng với ba vị biểu tỷ muội đều đến.
Vi thị cười nói: “Cũng không phải là khách, sao có thể để nhiều người ra đón như vậy.”
Đại tẩu của Vi thị Tề thị nói: “Ai đón ngươi, chúng ta đón nha đầu Lam Tuyết.”
Vi thị và đại tẩu của bà luôn khá là thân thiết, đại tẩu trêu chọc bà, bà cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy thân thiết.
Giang Lam Tuyết hành lễ: “Bái kiến đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu, các vị biểu tỷ, biểu muội.”
Tề thị cười ha ha kéo tay Giang Lam Tuyết: “Chung quy vẫn là tiểu thư ở Ngân Châu, không giống mấy cô nương ở đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhị cữu mẫu của Giang Lam Tuyết lag Tôn thị cười nói: “Đúng thế, mấy đứa nhà chúng ta so với Lam Tuyết có khác gì mấy con khỉ không.”
Giang Lam Tuyết khó xử: “Hai vị cữu mẫu không phải trêu chọc con, các tỷ muội đều xinh đẹp mà.”
Mấy vị tiểu thư của Vi gia đều đang nhìn Giang Lam Tuyết, trên mặt lộ ra nụ cười. Bọn họ tự mình biết bản thân không so sánh được với biểu tỷ muội. Tiểu cô cô tướng mạo xinh đẹp, gả cho dượng cũng rất anh tuấn, gia thế so với các nàng cũng tốt hơn rất nhiều, không so sánh được cũng là điều bình thường.
“Được rồi, mau vào nhà thôi, vào trong rồi nói chuyện.” Tề thị cầm tay của Giang Lam Tuyết đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà ngoại tổ kể từ khi trọng sinh, vừa có chút lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Mọi người ở nhà ngoại tổ đều hiền lành, không giống nhà người ta cả ngày cả ngày lục đục, các biểu huynh đệ đều học hành tiến tới, biểu tỷ muội cũng đều tri thư đạt lễ, chỉ là mẫu thân của nàng toàn quan tâm đến nàng và đệ đệ, rất ít khi quay về nhà mẹ đẻ.
Vi lão thái thái vừa nhìn thấy Vi thị trừng mắt nhìn bà: “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, rõ ràng cách đây cũng không xa, cả một năm cũng không quay về lần nào.”
Trước mặt mẫu thân ai cũng đều là con cả, hơn nữa Vi thị là tiểu cô nương duy nhất của cả nhà, Vi thị làm nũng: “Nương, không phải con đã về rồi sao, lần này con ở lại thêm vài ngày ở cùng với người là được chứ gì.”
“Được, qua năm mới rồi lại về!” Tề thị nói, “Bớt việc mùng hai năm mới lại phải quay về đây.”
Mọi người trong phòng đều cười ầm lên.
“Mấy đứa tản hết ra, gọi nha đầu Lam Tuyết đến trước mặt ta.” Vi lão thái thái cười nói.
Giang Lam Tuyết ngoan ngoãn đến trước mặt bà hành lễ: “Ngoại tổ mẫu.”
Vi lão thái thái kéo tay của nàng: “Nha đầu ngoan, càng lớn càng xinh đẹp, dáng cũng cao ráo giống như mẫu thân ngươi vậy. Lần sau nếu mẫu thân ngươi không mang ngươi đến, tự mình đến là được.”
Giang Lam Tuyết cười gật gật đầu.
Vi lão phu nhân cầm tay nàng mãi không buông, một lúc lại sờ sờ tay, một lúc lại sờ sờ mặt, thích không chịu được.
Tề thị ở bên cười nói: “Nương, người không để cho mẫu thân hai đứa ăn cơm, lần sau hai đứa chắc chắn sẽ không quay lại đâu.”
Vi lão thái thái giờ mới nhớ ra: “Đúng đúng đúng, ăn cơm trước đã, ta đúng là già đến hồ đồ rồi.”
“Nương, mọi người ăn cơm chưa ạ? Cha với đại ca, nhị ca nữa?” Vi thị nói.
“Con cũng không phải là khách, ai đợi con chứ, chúng ta đã ăn cơm từ lâu rồi. Hôm nay ở nha môn có việc, cha con bọn họ vẫn chưa về.” Vi lão thái thái nói.
Vi thị gật gật đầu.
Tề thị lại nói: “Được rồi nương, để cho hai người ăn cơm một lát đã, hôm nay cũng ngồi xe ngựa cả ngày rồi, chắc chắn cả hai đều đã mệt rã rời. Có gì thì để sau hẵng nói, dù gì thì nàng qua mùng hai năm mới mới đi mà!”
Cả nhà nghe thấy bà nói thế lại cười ầm lên. Giang Lam Tuyết cũng cười, không khí ở nhà ngoại tổ náo nhiệt hơn hẳn nhà của nàng.
Mẹ con Giang Lam Tuyết ăn cơm xong xong liền được Tề thị sắp xếp cho chỗ ngủ. Mẹ con hai người ngủ chung một phòng, nàng có chút không quen.
Vi thị thấy Giang Lam Tuyết cứ xoay người bèn nhỏ giọng hỏi: “Lam Tuyết, con không ngủ được à?”
“Vâng, không sao đâu nương, một lúc nữa là được.” Giang Lam Tuyết quay lưng lại với nương nàng, tìm một tư thế thoải mái, cũng không động đậy nữa.
“Có phải con có tâm sự gì không? Hay là trong lòng vẫn đang trách nương.” Một lát sau Vi thị lại hỏi.
Giang Lam Tuyết xoay người: “Không có đâu nương, người đừng có nghĩ lung tung, mau ngủ đi thôi.” Nói xong nàng giả bộ ngáp, nhắm mắt không nói nữa.
Giang Lam Tuyết không biết bao lâu nàng mới mơ màng ngủ thiếp đi, trách cha nương nàng sao? Không. Thân làm nữ tử vốn đã có nhiều trói buộc, dựa vào bản thân nàng muốn thoát ra khỏi căn phòng của nữ nhân làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Nàng đâu thể vứt bỏ cha nương, gia tộc không quan tâm đến, nàng biết con đường nàng đi phía trước còn rất dài…
Lúc nàng tỉnh lại trời đã sáng trưng rồi, nương nàng không ở trong phòng từ lâu. Giang Lam Tuyết vội vàng ngồi dậy gọi Vân Thi vào.
Vân Thi đang nói chuyện với nha hoàn của Vi gia ở ngoài cửa, nghe thấy Giang Lam Tuyết gọi mình vội vàng đi vào: “Tiểu thư người tỉnh rồi.”
Giang Lam Tuyết trách móc: “Sao ngươi không gọi ta dậy. Đúng là thất lễ quá mà.”
“Là phu nhân bảo với em rằng không cần phải gọi tiểu thư, nói tiểu thư hôm qua lạ giường ngủ không được.” Vân Thi vừa nói vừa đưa quần áo cho Giang Lam Tuyết mặc.
Từ trước đến nay Giang Lam Tuyết đều rất quy củ thấy Vi thị và Tề thị đều biết, bản thân mình cảm thấy bản thân thất lễ, có chút thẹn thùng.
Vi thị nói: “Chúng ta không ở đâu xa lạ, đây là mình, không cần phải đa lễ như vậy. Con muốn ngủ đến lúc nào thì cứ ngủ.”
Giang Lam Tuyết cười cười trả lời vâng. Nàng ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong liền cùng với Tề thị và Vi thị đi gặp mọi người.
Đến gian chính Giang Lam Tuyết nhìn thấy ngoại tổ phụ và đại cữu cữu nhị cữu cữu cũng đang ở đấy, liền có chút ngượng ngùng, sao có thể để người lớn đợi mình được, ngoan ngoãn nhanh chóng đến hành lễ.
Vi huyện thừa(1) vừa nhìn thấy cháu ngoại của mình liền vui mừng khôn xiết, ân cần hỏi han một loạt, Giang Lam Tuyết cười cười trả lời từng câu một.
“Đúng rồi, nghe nói Lục Trường Tranh có thu một đệ tử họ Giang ở Ngân Châu, có phải là người nhà bọn ngươi không?” Vi huyện thừa đột nhiên hỏi.
Giang Lam Tuyết nhìn Vi thị, mẹ con hai người đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
“Sao thế?” Vi huyện thừa lại hỏi.
Tất nhiên là Vi thị không muốn giấu gì với cha và huynh đệ ruột của mình, hất cằm về phía Giang Lam Tuyết: “Dạ, vị này chính là Giang công tử.”
Vi huyện thừa và Vi gia hai lão gia đều sững sờ. Vi nhị lão gia nói trước: “Là Lam Tuyết?”
“Còn không phải sao.” Vi thị thở dài.
Vi huyện thừa nghe thấy thế ngược lại rất vui, cười ha ha nói: “Không ngờ không ngờ, cháu ngoại của ta lại giỏi như vậy.”
Trong lòng Vi thị không ngừng kêu khổ, cha bà không biết rằng ở Ngâ Châu vị Giang công tử có bao nhiêu lời đồn.
“Chuyện đó đều là quá khứ rồi. Từ này về sau Lam Tuyết không đi đến chỗ Lục tiên sinh nữa.”
“Vì sao chứ?” Vi huyện thừa khó hiểu.
“Dù sao thì vẫn là cô nương nhà chúng ta, suốt ngày giả trang nam tử không tiện chút nào.” Vi thị nói.
Vi huyện thừa có chút tiếc nuối nói: “Đúng là đáng tiếc mà.”
Hai vị cữu cữu của Giang Lam Tuyết cũng nói đáng tiếc, tiếc là Lam Tuyết không phải nam nhân.
“Tiếc cái gì cơ ạ?” Mọi người đang nói thì có ba vị thiếu niên cùng nhau từ ngoài đi vào, là ba vị biểu ca của nàng.
Vi nhị lão gia cười nói: “Đáng tiếc biểu muội Lam Tuyết của bọn ngươi không phải nam nhân.”
“Lam Tuyết muội muội xinh đẹp như vậy, là nam nhân mới đáng tiếc!” Đứng ở giữa ba vị biểu ca của nàng tam biểu ca Vi Vĩnh Xương cười nói.
“Mồm mép láu lỉnh! Không được nói lăng nhăng!” Vi nhị lão gia quát lớn.
Giang Lam Tuyết nhìn thấy ba vị biểu ca đã đến liền đứng dậy hành lễ.
Vi Vĩnh Xương cười nói: “Lam Tuyết biểu muội, bọn ta không có nói bậy. Việc muội không làm nam nhân không có chỗ nào đáng tiếc cả.”
“Con còn nói nữa!” Vi nhị lão gia cầm chén trà định đánh hắn.
Giang Lam Tuyết ở bên cười cười không nói, cũng không tức giận. Nàng biết ba vị biểu ca này của nàng tính tính hoạt bát, ngược lại không có ý đồ xấu gì. Nàng còn nhớ đời trước vị biểu ca này của nàng về sau đỗ tiến sĩ, lúc ở kinh thành còn đến Hầu phủ tìm nàng một lần. Về sau đến Giang Nam làm quan, từ đó cũng không gặp nữa. Thỉnh thoảng ở trong thư nhà của cha nàng nhắc đến một hai câu, cũng chỉ là khen ngợi.
Chuyện cứ vậy mà rẽ sang hướng khác, không có ai nhắc đến chuyện của nàng nữa, Vi thị cũng cảm yên tâm hơn. Một lúc nữa bà sẽ lén nói với cha nương bà chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa, lần này là muốn mang khuê nữ về đây giải sầu, không cần làm cho nàng thêm ngột ngạt, ấm ức.
Giang Lam Tuyết cứ thế ở nhà ngoại tổ vài ngày. Ngày nào cũng cùng các biểu tỷ muội viết chữ đọc sách, làm nữ công gia chánh, giống như các vị tiểu thư ở nhà khác. Vi thị nhìn thấy Giang Lam Tuyết ngày nào cũng vui vẻ, cục đá trong lòng cũng rơi xuống, cuối cùng vẫn là do trong nhà không có tỷ muội, mấy vị tiểu thư ở đại phòng tính tình cũng không tốt đẹp gì.
Giang Lam Tuyết hiếm khi đến nhà ngoại tổ, ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ đều thêm yêu thương nàng, tất nhiên là nàng phải biểu hiện mình vui vẻ. Thế nhưng chung quy nàng vẫn cảm thấy buồn bã trong lòng. Nàng sợ rằng mình đã nỗ lực đến như vậy rồi nhưng vẫn phải bước trên con đường giống như kiếp trước.
Hôm nay trong lúc Giang Lam Tuyết đang ở trong viện dạy biểu tỷ muội một chút phương pháp pha trà thì Vi Vĩnh Xương đi đến.
“Nha, mọi người cùng Lam Tuyết muội muội học pha trà sao?” Vi Vĩnh Xương hỏi.
“Đúng vậy, Tam ca muốn học không?” Vi tứ tiểu thư nói.
“Ta không học đâu, Lam Tuyết muội muội ở trong nhà cả ngày có buồn không, ta mang muội đi chơi được không?” Vi Vĩnh Xương nheo mắt cười.
“Tam ca thiên vị, ta cũng muốn đi!” Vi tứ tiểu thư vội nói.
“Đúng! Bọn ta cũng muốn đi!” Vi tam tiểu thư và ngũ tiểu thư đồng loạt kêu lên.
“Đều đi đều đi, chúng ta cùng đi. Ta đi nói với tổ mẫu, bọn ngươi đi chuẩn bị sớm một chút, ta mang bọn ngươi đi ngắm hoa cúc trên núi, rồi đến hồ Thanh Sơn bắt cá nướng cho bọn ngươi ăn được không?” Vi Vĩnh Xương nhìn Giang Lam Tuyết nói.
Giang Lam Tuyết nghe xong cũng thấy thích thú, chỉ sợ là mẫu thân nàng không đồng ý.
Không ngờ rằng Vi thị lại thoải mái đồng ý, chỉ nói là về sớm một chút, còn dặn dò bọn họ chú ý an toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Lam Tuyết mặc quần áo đơn giản chỉnh tề, sớm đã đến gian chính. Ba vị tiểu thư Vi gia cũng lần lượt đi đến.
Ngược lại Vi Vĩnh Xương chậm chạp mãi không thấy bóng dáng đâu.
Vi tứ tiểu thư nói: “Tam ca sao vậy, giờ vẫn chưa thấy đến, không phải là không muốn mang chúng ta đi chứ?”
“Muội nói bậy gì vậy. Tam ca của ngươi đâu phải là dạng người như thế. Nương gọi ta bảo mang nhiều đồ ăn một chút, sợ ta nướng cá không ngon.” Đúng là trên tay Vi Vĩnh Xương đang cầm một túi to đồ ăn. “Đi thôi, hôm nay cho bọn ngươi thấy tay nghề của Tam ca.”
Giang Lam Tuyết đi theo huynh đệ Vi gia đến hồ Thanh Sơn. Người trong nhà có chút không yên tâm, còn phái mấy người hầu trong nhà đi theo.
Trên đường đi Vi Vĩnh Xương luôn miệng miêu tả cho Giang Lam Tuyết nghe cảnh sắc ở hồ Thanh Sơn, hoa sơn cúc đẹp như thế nào.
Bọn họ đi đến nơi, quả nhiên như lời y kể, hồ Thanh Sơn xanh như ngọc, gợn sóng nhẹ, nước hồ trong vắt, lại nhìn thấy xung quanh hồ mọc đầy hoa cúc, những phiền muộn trong lòng nàng dường như đã biến mất hết.
“Muội thấy thế nào? Rất đẹp đúng không? Ta thấy hoa mọc ở đây đẹp hơn nhiều so với hoa trong vườn.” Vi Vĩnh Xương lại gần nói.
Giang Lam Tuyết nghiêm túc gật đầu: “Đúng, so với hoa trong vườn đẹp hơn rất nhiều.”
“Ta biết là muội sẽ thích mà.” Vi Vĩnh Xương nhìn sườn mặt của nàng, ánh mắt lấp lánh.
Giang Lam Tuyết chỉ đến sườn núi nở đầy hoa sơn cúc: “Chỗ đó có thể đi không?”
“Được, ta mang muội đi.” Vi Vĩnh Xương cười nói.
“Tam biểu tỷ, Tứ biểu tỷ, ta cùng Tam biểu ca đi đến triền núi bên kia, hai người đi không?” Giang Lam Tuyết chỉ đến phía sườn núi hỏi hai vị tiểu thư Vi gia cách chỗ nàng đứng không xa.
Tứ tiểu thư vừa định nói muốn đi đã bị Tam tiểu thư cản lại: “Bọn ta không đi đâu, Lam Tuyết biểu muội cùng Tam ca đi đi.”
Giang Lam Tuyết không nói gì, cùng Vi Vĩnh Xương đến sườn núi bên kia.
Thấy hai người đã đi được một khá xa, tứ tiểu thư hỏi tam tiểu thư: “Vì sao Tam tỷ lại không cho ta đi cùng?”
“Tứ tỷ thật ngốc nghếch.” Ngũ tiểu thư cười nói.
“Hả? Ta ngốc chỗ nào?” Tứ tiểu thư lại nhìn về phía Vi Vĩnh Xương và Giang Lam Tuyết, chỉ thấy không biết y đang nói gì với Giang Lam Tuyết mà tay chân chỉ loạn xạ, luôn luôn quay đầu sang nhìn Giang Lam Tuyết, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, “Không phải là Tam ca thích Lam Tuyết biểu muội đấy chứ?”
“Hóa ra muội cũng không ngốc đến mức đấy.” Tam tiểu thư cười nói.
“A...A…” Tứ tiểu thư ngạc nhiên. “Vậy nương và tiểu cô, còn có tổ mẫu có biết không?”
“Có lẽ bọn họ cũng biết.” Tam tiểu thư nhìn theo bóng lưng của hai người.
“Ồ, Tam ca nào có xứng với Lam Tuyết biểu muội.” Tứ tiểu thư ghét bỏ nói.
Tam tiểu thư nhỏ giọng nói: “Nghe nương ta nói, hình như Lam Tuyết biểu muội đắc tội với Hầu phủ ở Ngân Châu.”
“Còn có chuyện này sao, thảo nào thọ thần tổ phụ tiểu cô về sớm như vậy.” Tứ tiểu thư đột nhiên hiểu ra.
“Chúng ta biết là được rồi, ta nghĩ là hôn sự tám phần đã được định đoạt rồi, nếu không tổ mẫu chắc chắn không để chúng ta ra ngoài chơi dễ dàng như thế này.” Tam tiểu thư lại nói.
“Vậy nhờ bọn họ mà chúng ta được hưởng lây.” Tứ tiểu thư lại nhìn về phía hai người bọn họ, hai người nhanh chóng đến sườn núi rồi. Lại nói: “Thảo nào ngày thường chúng ta mặc quần áo mới, đeo trang sức mới hỏi Tam ca có đẹp không, ca ca luôn nói chúng ta không đẹp bằng Lam Tuyết biểu muội.”
“Còn không phải sao, từ nhỏ Tam ca đã thích Lam Tuyết muội muội.” Tam tiểu thư cười nói.
Hoa sơn cúc càng nở càng nhiều, đến đường lên núi cũng không thấy nữa rồi. Giang Lam Tuyết cẩn thận bước đi, sợ bản thân mình dẫm phải hoa. Trong gió phảng phất hương thơm nhè nhẹ, Giang Lam Tuyết cảm thấy tinh thần mình vô cùng sảng khoái.
Lúc này Vi Vĩnh Xương cũng im lặng không nói gì, chỉ nhìn Giang Lam Tuyết, trong lòng cảm thấy mỹ mãn. Trước khi đi nương có nói với hắn, chỉ cần hắn làm cho biểu muội vui vẻ liền cho phép hắn lấy biểu muội. Biểu muội xinh đẹp như tiên nữ, ai không muốn lấy cơ chứ?
Cuối cùng đã đến đỉnh triền núi bên kia, nhìn xung quanh bốn phía đều là biển hoa, trắng tựa như tuyết, hồng tự như ráng trời, từng chùm từng chùm mọc chụm lại một chỗ, thật sự là quá đẹp.
Vi Vĩnh Xương nhìn thấy Giang Lam Tuyết có vẻ vui vẻ, liền nói: “Lam Tuyết biểu muội, ta hái hoa bện cho muội một chiếc vòng hoa được không?”
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Không được, bọn chúng nở đẹp như vậy sao lại hái đi mất.”
Vi Vĩnh Xương đỏ bừng mặt, nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, trên đường biểu muội đi rất cẩn thận, chỉ sợ bản thân dẫm lên hoa.
“Là ta không suy nghĩ chu toàn, biểu muội đừng chê bai, ta không phải là loại thích phá hoại hoa cỏ.” Vi Vĩnh Xương nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Không phải, muội còn phải cảm ơn biểu ca mang ta đến một nơi đẹp như thế này.”
Vi Vĩnh Xương nhìn nụ cười của Giang Lam Tuyết cảm thấy tất cả hoa ở đây cũng thể so sánh được, sợ bản thân mình thất lễ, vội quay đầu sang bên kia: “Tuy huyện Thanh Sơn nhỏ nhưng lại có rất nhiều nơi đẹp, lần sau ta lại mang biểu muội đi chơi.”
Giang Lam Tuyết cười cười không nói, vừa nãy nàng nhìn tam biểu tỷ kéo tay tứ biểu tỷ đã biết rồi. Những ngày ở nhà ngoại tổ, nàng âm thầm có thể cảm thấy thái độ của tam biểu ca đối xử với nàng có chút khác, hôm nay nhìn thấy một cảnh như vậy, có vẻ như là nàng đoán đúng rồi, ánh mắt nóng bỏng của người trẻ tuổi không lừa được người. Nhà ngoại tổ chắc hẳn cũng đều biết, chỉ sợ rằng nương nàng cũng biết rồi. Nhìn dáng vẻ mẫu thân có vẻ là trong lòng mẫu thân nàng cũng muốn ghép nàng với tam biểu ca thành một đôi.
Giang Lam Tuyết không nói gì, Vi Vĩnh Xương cũng im lặng, chỉ lặng lẽ đứng cùng với nàng.
Giang Lam Tuyết đứng ở triền núi một lúc lâu mới nói: “Chúng ta về thôi, Tam tỷ tỷ bọn họ còn đợi Tam biểu ca nướng cá cho ăn kìa.”
“Biểu muội yên tâm, ta nướng cá rất ngon. Hồi trước ta hay chạy vào trong núi chơi, lúc đói chỉ có thể tự nướng cho mình ăn, còn có gà rừng, thỏ…” Nghĩ đến biểu muội một bông hoa cũng không nỡ hái, nói không chừng không dám ăn gà rừng với thỏ, Vi Vĩnh Xương nhanh chóng ngậm miệng không nói nữa.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy ta phải thưởng thức tay nghề của biểu ca rồi, biểu ca thích ra ngoài chơi mà cũng không làm lỡ việc học, ngươi thật là tài ba.”
Được nàng khen như thế Vi Vĩnh Xương cảm thấy máu của mình đều xông hết lên đỉnh đầu: “Cũng không được tài giỏi như biểu muội nói… Chỉ là khôn vặt mà thôi.”
Giang Lam Tuyết không nói gì nữa, hai người chậm rãi quay về. Ba tiểu thư Vi gia không biết từ đâu tìm được cần câu, đang ngồi câu cá. Mỗi người đặt bên mình một cái thùng gỗ nhỏ, có vẻ như là đang thi đấu.
“Muội muội tìm được cần câu từ đâu vậy?” Vi Vĩnh Xương đi đến gần hỏi.
“Kêu Mạnh thúc qua thôn bên cạnh mượn.” Tứ tiểu thư nhìn hai người, muốn trêu chọc bọn họ vài câu, nhưng lại sợ làm hỏng chuyện tốt của Vi Vĩnh Xương, chỉ cười chọc ghẹo Tam ca của nàng.
“Còn có không, ta và Lam Tuyết biểu muội cũng muốn, lúc đến thật sự không nghĩ đến. Trong lòng ta chỉ nhớ đến chuyện đến bên hồ bắt cá cho các ngươi.” Vi Vĩnh Xương nói.
Tứ tiểu thư đưa cần câu trong tay nàng cho hắn: “Cho ca ca, dù sao ta cũng không câu được. Ta qua bên kia chơi.”
“Muội cứ líu ríu lại không có tính kiên nhẫn, sao có thể câu cá.” Vi Vĩnh Xương cầm lấy cần câu cá, ngồi lên cái ghế nhỏ.
Tứ tiểu thư không tự mình đi, còn lôi ngũ tiểu thư đi cùng. Thật ra nàng cũng muốn lôi cả tam tiểu thư đi nữa. Suy cho cùng tam tiểu thư vẫn lớn hơn bọn họ một chút, sợ Giang Lam Tuyết cảm thấy không thoải mái nên không đi.
Mấy người yên lặng ngồi câu cá. Kiếp trước Giang Lam Tuyết chỉ có thể ở trong vườn hoa của Hầu phủ câu cá, lần này ngồi bên hồ, trong lòng có cảm giác người sống ẩn dật lâu rồi mới đi câu cá.
“Tiếc là không có thuyền.” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.
“Biểu muội thật là có nhã hứng.” Vi Vĩnh Xương nói xong liền nhìn về phía xa bên kia hồ, muốn tìm xem có thuyền hay không.
Vi Vĩnh Xương luôn nhìn lén nàng, tam tiểu thư cũng luôn lặng lẽ nhìn hai người bọn họ. Chỉ có Giang Lam Tuyết chuyên tâm câu cá, nàng cũng là người đầu tiên câu được cá, về sau cũng là nàng câu được nhiều nhất.
Vi Vĩnh Xương không câu được cá bèn nổi lửa bắt đầu nướng cá.
Tứ tiểu thư và ngũ tiểu thư cũng đã quay về, trên đầu đeo vòng hoa, trên tay cũng cầm mấy chiếc.
“Tam tỷ,