Cũng không biết Cố Doãn Tu đã nói gì với Hầu phu nhân mà bà cũng đồng ý để Giang Lam Tuyết đi du ngoạn. Trước khi Giang Lam Tuyết đi, Hầu phu nhân còn cho người đến tặng nàng một số viên thuốc và thuốc bôi thường dùng.
Vi thị thở dài: “Không ngờ rằng Hầu phu nhân và thế tử lại để con đi như vậy. Con cũng đừng có thật sự đi là đi luôn hai năm, dù gì vẫn phải về sớm để chuẩn bị cho hôn sự. Sau khi trở về hãy thu lại tâm trí của mình, đến khi gả vào Hầu phủ rồi cũng phải an phận.”
Giang Lam Tuyết gật đầu: “Con biết rồi nương, con sẽ về sớm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phải viết nhiều thư báo bình an!” Vi thị lại nói.
“Vâng, con sẽ viết mà.” Giang Lam Tuyết lại nhìn Vi thị, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã.
Vi thị đỏ mắt: “Trên đời không có cô nương nào giống con! Lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài chơi!”
“Nương…” Giang Lam Tuyết cũng đỏ mắt.
“Được rồi, nàng cũng đã đồng ý với con, để nó đi thôi. Đừng làm lỡ thời gian, Lục tiên sinh còn đang chờ kìa.” Giang Kế Viễn ở bên nói.
Vi thị trừng mắt nhìn Giang Kế Viễn: “Đều là do bọn chàng ai cũng dunng túng nó.”
Vân Thi cũng đỏ mắt: “Tiểu thư, người thật sự không mang nô tỳ đi sao? Trên đường đi không có nô tỳ thật sự không tiện!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bên sư phụ cũng có người hầu hạ. Ngươi ở nhà hầu hạ nương ta cho tốt là được rồi. Khi nào về ta sẽ mua quà cho ngươi.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Vân Thi ủy khuất nói: “Nô tỳ không cần quà, nô tỳ chỉ muốn đi với tiểu thư.”
Giang Lam Tuyết kéo Vân Thi sang một bên: “Ta để ngươi ở nhà là vì có việc giao cho ngươi làm. Ngươi trông chừng kĩ người của nhà Đại bá, với mấy nha đầu kia. Ta đi rồi, lại không có ngươi ở đây, ta không yên tâm.”
Nghe Giang Lam Tuyết nói vậy, Vân Thi vội trở nên nghiêm túc: “Noo tỳ biết rồi tiểu thư! Nô tỳ nhất định sẽ giúp người trông nhà.”
Ngày hai mươi tháng Hai, Giang Lam Tuyết tạm biệt tổ phụ, cha nương, lặng lẽ đi ra khỏi cửa. Đại phòng hoàn toàn không biết gì về việc này.
Cố Doãn Tu đã chuẩn bị xe ngựa ở cửa đợi nàng từ sáng sớm, Giang Lam Tuyết lên xe ngựa, xe trực tiếp đi ra khỏi thành.
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết mặc nam trang, nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp lại ở kiếp này. Chỉ trong vòng thời gian không đến một năm mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra, giờ nàng phải đi rồi, không biết lúc quay lại sẽ lại là cảnh tượng gì.
“Sao ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy.” Giang Lam Tuyết không nhịn được hỏi.
Cố Doãn Tu cười cười: “Giờ không nhìn thêm, ngày mai không được nhìn nữa rồi, đã thế còn phải đợi thêm hai năm nữa.”
Giang Lam Tuyết quay mặt sang chỗ khác: “Cố Doãn Tu, ngươi thật kỳ lạ, cả kiếp trước ngươi chưa bao giờ như thế này.”
“Có gì kì lạ chứ. Nếu như nàng vẫn còn giống như kiếp trước, ta sẽ không nhìn nàng như này đâu.” Cố Doãn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết sững sờ: “Kiếp trước ta cũng như này mà.”
Cố Doãn Tu lắc đầu: “Tất nhiên là không giống. Nàng của kiếp trước chắc chắn trước khi xuất giá sẽ không đi du ngoạn như này. Nàng của kiếp trước luôn là một tiểu thư khuê các kiểu mẫu, tri thư đạt lễ, rất nhàm chán.”
Giang Lam Tuyết cười lạnh: “Lí do ta muốn đi du ngoạn là vì ta biết nửa đời sau sẽ trải qua trong thâm trạch đại viện. Làm tiểu thư khuê các kiểu mẫu là do nương của ngươi dạy ta. Ngươi nghĩ vì sao nương của ngươi càng nhìn càng thích ta? Đó là vì tự tay bà dạy ta. Nếu như ta không sống lại, lại vào Hầu phủ nhà ngươi, thì vẫn nhàm chán như vậy.”
Cố Doãn Tu gật đầu: “Nàng nói đúng, nhưng kiếp trước nàng luôn muốn nói nhưng không bao giờ trực tiếp nói ra.”
“Đó là vì… Thôi bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu.” Giang Lam Tuyết có chút khó chịu.
“Nàng xem, nàng lại không nói, nếu như không nói rõ được thì càng phải nói, nói đến khi nào rõ ràng thì thôi. Kiếp trước chúng ta cũng như vậy, điều này nói không rõ, điều kia nói không rõ, cứ mơ hồ mà sống. Rõ ràng có thể làm có thể làm thần tiên quyến lữ, thế mà thiếu chút nữa lại thành vợ chồng không hòa thuận.” Cố Doãn Tu nghiêm túc nói. Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên phần lớn là ta lỗi của ta.”
Giang Lam Tuyết không nói gì, những điều mà hắn vừa nói, nàng cũng từng nghĩ qua, một cuộc hôn nhân đi đến kết cục lạnh nhạt, dĩ nhiên không phải chỉ là lỗi của một người. Chỉ là đế lúc nàng nghĩ đến, nàng không còn sức lực để đi sửa đổi lại nữa, tuổi cũng đã lớn, cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy thôi. Chuyện cứ để như vậy thì cứ như vậy cả một đời người. Hơn nữa, vốn là lỗi của Cố Doãn Tu.
Đời này, cho dù thế nào cũng rõ ràng với nhau. Bản thân cũng tốt, với Cố Doãn Tu cũng tốt.
“Ta nói có chút nặng lời, nàng đừng tức giận.” Cố Doãn Tu ôn nhu nói. “Thật ra ta biết, đều là lỗi của ta, là ta không hiểu được nàng. May rằng ông trời có mắt, cho ta thêm một cơ hội bù đắp.”
“Được rồi, ngươi dông dài quá đi.” Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu một cái.
“Không phải là chúng ta phải tạm xa nhau ra sao, còn không cho ta nói thêm một chút.” Cố Doãn Tu cười nói, “Đúng rồi, cho nàng cái này.” Cố Doãn Tu nói, móc một cái túi cẩm từ trong lòng ngực ra.
Giang Lam nhận lấy, mở ra vừa thấy, bên trong là một cái dao găm tinh xảo.
“Giữ nó phòng thân.” Cố Doãn Tu nói, “Ngươi có thể giấu nó ở trong tay áo để ngừa có chuyện xảy ra, đương nhiên tốt nhất là không dùng đến.”
“Cảm ơn.” Giang Lam Tuyết lập tức nhét vào tay áo mình.
“Nàng phải viết thư cho ta nhiều vào.”
“Được.”
“Mỗi khi đến một nơi mới phải viết cho ta một bức thư.”
“Được.”
“Nếu như nàng không biết, ta sẽ đi bắt nàng về.”
“Ta nói là ta sẽ viết, ngươi ồn ào quá đi.”
“Ài, nàng còn chưa đi mà ta đã bắt đầu nhớ nàng rồi.”
“…”
Xe ngựa rất nhanh dừng lại, trong lòng Cố Doãn Tu đột nhiên lo lắng, tiến lên phía trước ôm chầm lấy nàng, giọng hơi nghẹn ngào: “Nàng nhất định phải quay về.”
Giang Lam Tuyết bị hắn làm phiền cả một đoạn đường, lúc này thấy hắn như vậy liền nói: “Cho dù ta không cần ngươi, ta vẫn cần cha nương ta, chắc chắn ta sẽ quay về.”
Ngược lại Cố Doãn Tu ôm càng chặt: “Nói không đúng, nói lại lần nữa, câu thứ vừa nãy nói không đúng. Nếu như nàng nói sai, ta không buông đâu.”
“Ta sẽ trở về.” Giang lam Tuyết hữu khí vô lực nói.
“Vẫn không đúng, nói nàng sẽ cần ta.” Cố Doãn Tu nói.
“Ngươi… Tuổi lớn như vậy rồi, vẫn còn nói được mấy lời này…” Giang Lam Tuyết đẩy Cố Doãn Tu ra.
Lại thấy hốc mắt hắn hồng hồng, lông mi đã ướt, hóa ra hắn thật sự khóc.
“Ta…” Giang Lam Tuyết vẫn nói không nên lời, “Dù sao ta cũng sẽ trở về, sư phụ còn đang chờ ta, ta xuống xe trước, ngươi ở quân doanh bảo trọng.”
Giang Lam Tuyết nói xong, cầm hành lý túi đồ xuống xe ngựa.
Cố Doãn Tu cũng đi theo xuống xe ngựa.
Lục Trường Thanh cùng Mai Hoán Chi cũng đã đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ Giang Lam Tuyết. Cố Doãn Tu vừa thấy Mai Hoán Chi cũng ở đó liền vội hỏi: “Hắn cũng cùng đi?”
“Ừ… Hắn…”
Giang Lam Tuyết nói còn chưa dứt lời, Cố Doãn Tu lôi kéo tay nàng lôi về.
“Ngươi buông tay!” Giang Lam Tuyết tức giận, sao nàng lại quên mất chuyện này.
“Cùng sư phụ ngươi thì thôi, sao còn có cả hắn!” Cố Doãn Tu lôi Giang Lam Tuyết.
Bên kia Lục Trường Thanh cùng Mai Hoán Chi cũng nhìn thấy cả hai người, thấy Cố Doãn Tu kéo nàng về, Mai Hoán Chi nói: “Thế tử hắn làm sao vậy?”
Lục Trường Thanh cười nói: “Tất nhiên là bởi vì thấy ngươi ở đây.”
Mai Hoán Chi rất đắc ý: “Lòng dạ người này quá hẹp hòi!”
“Ngươi mau buông tay, sư phụ đang nhìn chúng ta kìa!” Giang Lam Tuyết bẻ tay Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu ấm ức vô cùng: “Nàng muốn cùng Mai Hoán Chi đi du ngoạn hai năm?”
“Không phải ta muốn đi cùng hắn, là ta muốn đi du ngoạn, việc này không liên quan đến người khác.” Giang Lam Tuyết nhẫn nại nói.
“Lúc trước nàng không nói.” Cố Doãn Tu nói.
“Bởi vì chuyện này không quan trọng, cho nên ta mới không nói. Cố Doãn Tu, ta đã đính hôn, ta không quên chuyện này. Đến biểu ca ta cũng từ bỏ rồi, ngươi còn không yên tâm cái gì?” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, trong lòng khó chịu: “Nàng cũng sắp đi rồi, nói một câu dễ nghe không được sao.”
“Ngươi đừng náo loạn, ta thật cảm thấy ngươi… càng ngày càng tệ.” Giang Lam Tuyết thở dài.
Cố Doãn Tu vẫn không buông tay Giang Lam Tuyết ra, vẫn nắm tay nàng đi đến trước mặt hai người Lục Trường Thanh.
“Lục tiên sinh, phiền ngài chăm sóc cho Lam Tuyết.” Cố Doãn Tu chắp tay thi lễ nói với Lục Trường Thanh.
Lục Trường Thanh cười cười: “Lam Tuyết là đệ tử ta, tất nhiên ta sẽ chăm sóc cho nàng, Thế tử gia yên tâm.”
“Hai năm sau tiên sinh đừng quên tới uống rượu mừng của ta và Lam Tuyết.” Cố Doãn Tu nói tiếp.
“Được.” Lục Trường Thanh cười nói.
“Được rồi, nếu giờ chúng ta không đi thì buổi tối không kịp đến trấn tiếp theo! Ta muốn tới Dương Châu trong vòng ba tháng.” Mai Hoán Chi ở một bên thúc giục.
Cố Doãn Tu liếc mắt nhìn hắn, nói với Giang Lam Tuyết: “Nhớ viết thư cho ta.”
Giang Lam Tuyết gật đầu, hắn nói bao nhiêu lần rồi.
Cố Doãn Tu cũng mặc kệ mọi người còn ở đâu, lại ôm lấy Giang Lam Tuyết.
Lục Trường Thanh ở bên chỉ cười, Mai Hoán Chi làm mặt quỷ với Cố Doãn Tu.
Hôm nay Giang Lam Tuyết mới biết Cố Doãn Tu phiền đến như thế nào, nếu không phải đi bây giờ, nàng đều muốn đánh hắn một trận, hắn chưa thôi nàng vẫn sẽ đánh, bao giờ hắn dừng thì nàng thôi!
“Được rồi, chúng ta thật sự phải đi rồi.” Lục Trường Thanh cười nói.
Cố Doãn Tu lúc này mới không tình nguyện mà buông Giang Lam Tuyết ra.
Giang Lam Tuyết nhìn cũng không muốn nhìn Cố Doãn Tu, xoay người lên xe ngựa, sợ hắn lại muốn lại đây.
“Thế tử mau trở về đi thôi, chúng ta phải lên đường rồi.” Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết đã lên xe ngựa, Cố Doãn Tu đành phải trở về.
Cố Doãn Tu ở trên xe ngựa nhà mình, nhìn hai xe của Lục Trường Thanh đi xa mới đi về.
Ngoài miệng mỗi ngày nói muốn đi ra ngoài du ngoạn, giờ thật sự lên xe ngựa xuất phát, trong lòng Giang Lam Tuyết rồi lại có chút thấp thỏm. Mai Hoán Chi cố tình quấn lấy nàng nói chuyện. Giang Lam Tuyết mới bị Cố Doãn Tu làm phiền, lúc này không muốn nói gì cả. Mai Hoán Chi ngược lại không biết điều chút nào, liên mồm nói cái này nói cái nọ. Giang Lam Tuyết dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này Mai Hoán Chi mới ngừng nói.
Mãi cho đến ba ngày sau, sau khi hoàn toàn rời khỏi địa phận của Ngân Châu, Giang Lam Tuyết mới trở về trạng thái cũ, trong lòng có chút chờ mong hành trình trong tương lai.
Điểm đến của chuyến thứ nhất là Dương Châu, “Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu” (1), lúc này đúng là lúc cảnh vật ở Dương Châu đẹp nhất trong năm.
Từ Ngân Châu đến Linh Châu, lại từ Linh Châu thuận dòng đi xuống, không đến 10 ngày là có thể tới Dương Châu.
Lúc này, Giang Lam Tuyết cùng hai người đã lên thuyền đi đến Dương Châu.
Đây là lần đầu tiên Giang Lam Tuyết ngồi thuyền, không ngờ rằng nàng lại say sóng, sau khi lên thuyền nôn đến không thể đi được, cũng may nàng nhớ tới thuốc viên mà Hầu phu nhân cho nàng, uống hai viên mới đỡ. Khó trách người ta nói ở nhà ngày nào cũng tốt, ra ngoài một ngày cũng khó.
Ba ngày sau Giang Lam Tuyết mới quen được sinh hoạt trên thuyền, có thể cùng sư phụ vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp hai bên bờ, vừa chơi cờ, vẽ tranh, pha trà.
Vùng ven hai bờ sông sông hoặc là núi non trùng điệp, hoặc là đồi núi chạy dài, còn có con sông rộng mênh mông, nhìn ra xa tưởng chừng như đang nối với trời, thuyền trôi trên sông, tất cả đều đang phô bày vẻ đẹp. Giang Lam Tuyết khó nén được tình cảm trong lòng, chỉ có thể lấy bút vẽ lại tất cả những gì mình thấy được. Mỗi ngày nàng đều vẽ tranh khoảng ba đến bốn canh giờ.
Thuyền di chuyển bảy ngày mới tới Minh Châu. Mặt trời chiều ngả về phía tây, nhuộm cho mặt sông yên tĩnh một màu đỏ rực. Giang Lam Tuyết cùng Lục Trường Thanh đứng ở mạn thuyền nhìn cảnh đẹp ngày thường khó thấy này.
“Nếu Cửu Nương cũng ở đây thì tốt biết mấy.” Lục Trường Thanh bỗng nhiên nói.
Đã rất lâu y không nhìn thấy Mai Cửu Nương. Giang Lam Tuyết thầm thở dài nói: “Sư phụ, chờ thêm chút nữa, ngài chắc chắn sẽ gặp lại Cửu Nương, ngài tin tưởng con!”
Lục Trường Thanh cười với Giang Lam Tuyết: “Người ở trong thiên nhiên, là lúc thích hợp nhất để sống đúng với chính bản thân mình, là lúc để nghe được nội tâm chính mình, ngươi cũng nghe bản thân mình nhiều một chút.”
Giang Lam Tuyết có chút không hiểu ý mà Lục Trường Thanh muốn nói, nhìn y đầy nghi hoặc.
Lục Trường Thanh cười nói: “Ví dụ như ta, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, trong lòng liền nghĩ, cảnh đẹp như thế này nhưng không thể cùng Cửu Nương ngắm nó, thật sự là tiếc nuối vô cùng.”
Giang Lam Tuyết đã hiểu.
Đêm trước khi xuống thuyền, Giang Lam Tuyết viết thư cho gia đình, nói cho cha mẹ nghe những chuyện trên thuyền nàng biết được trong mấy ngày qua, còn gửi thêm bức tranh