“Ngươi nói gì? Cha ta bị bắt đi rồi? Vì sao?” Giang Lam Tuyết vừa đến đến nhà đã nghe thấy chuyện này, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Vân Thi dùng tay áo lau nước mắt: “Tiểu thư vào nhà đã, phu nhân đang đợi người, để phu nhân nói với người.”
Giang Lam Tuyết vội vàng đi đến Tây Viện, cả người run rẩy, trong đầu hỗn loạn vô cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương!” Giang Lam Tuyết vào đến phòng của cha nương, nhìn thấy Vi thị nửa nằm nửa ngồi ở trên giường khóc.
“Lam Tuyết! Cuối cùng con đã về rồi.” Vi thị vừa nhìn thấy con gái trở về liền khóc to hơn.
Giang Lam Tuyết vội tiến lên phía trước: “Nương, người đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cha lại bị bắt?”
Vi thị nức nở nói: “Bọn họ nói cha con trông thi gian lận, tiết lộ đề thi.”
“Không có khả năng. Cha chắc chắn không làm chuyện này, chắc chắn có người hãm hại cha.” Giang Lam Tuyết kích động nói. Cha nàng là một người công bằng chính trực, nghiên cứu học vấn cẩn thận, sao có thể làm chuyện ra chuyện này.
Vi thị lau nước mắt: “Có người tố cáo cha con bán đề thi cho thí sinh, tri châu tìm được thư mà cha con viết trong người ba thí sinh, trong đó viết đề thi, mà ba thí sinh đó quả quyết nói là do cha con bán cho chúng, mỗi người năm trăm lượng bạc. Sau đó lại có người lục soát nhà chúng ta, cũng không biết là sao, trên giá sách trong thư phòng cha con có một ngàn năm trăm lượng bạc...”
Giang Lam Tuyết nghe Vi thị nói xong, từng vòng từng vòng, chắc chắn là có người muốn hãm hại cha nàng, để cho cha nàng sập bẫy. Là ai muốn làm như vậy? Kiếp trước chuyện này chưa từng xảy ra, rốt cuộc là bắt đầu sai lệch từ đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương, con tin tưởng cha sẽ không làm chuyện như vậy, chắc chắn là có người hãm hại cha. Rốt cuộc là người nào, hiện tại không biết được nhưng có có thể khẳng định, nhà của chúng ta cũng có gian tế, nếu không một ngàn năm lượng bạc kia sao có thể ở trong thư phòng của cha?” Giang Lam Tuyết nói xong liền tức giận, việc này tám phần liên quan đến nhà Đại bá phụ!
Nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, Vi thị sửng sốt nói: “Ngày thường không ai đi vào thư phòng của cha ngươi, trừ Bình Nghĩa ra thì cũng là hai huynh đệ Bình Trung, Bình Hiếu thỉnh thoảng tìm cha con mượn sách hoặc là hỏi bài.”
“Nương, nương nghĩ lại, trước khi cha xảy ra chuyện có ai từng vào thư phòng cha?” Giang Lam Tuyết vội nói.
Vi thị suy nghĩ một chút: “Chỉ có ba huynh đệ Bình Nghĩa ra vào.”
“một ngàn năm trăm lượng bạc, cũng không phải là số lượng nhỏ, làm thế nào mà bọn họ mang vào mà không bị phát hiện, nương nghĩ lại xem, những ngày ấy Đại ca và Nhị ca có gì khác thường không?” Giang Lam Tuyết vội vàng hỏi.
Vi thị lắc đầu: “Ta cũng không chú ý… Đang tốt lành, ai có thể nghĩ đến chứ!” Vi thị nói xong lại khóc.
Giang Lam Tuyết vội trấn an nói: “Nương, ngài đừng khóc, giờ không phải là lúc để khóc, phải nghĩ cách cứu cha. Bình Nghĩa đâu ạ?”
“Bình Nghĩa bị nhà Đại bá mang đến Chu gia rồi, trong nhà xảy ra chuyện cả nhà hắn đều chuyển đến Chu gia. Ta nghĩ trong nhà xảy ra chuyện liền để nó đi theo rồi.” Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết vừa nghe xong liền nóng nảy: “Nương thật là hồ đồ, sao lại để Đại ná mang Bình Nghĩa đi! Tổ phụ đâu, tổ phụ cũng đồng ý ạ?”
“Tổ phụ con thấy cha con bị bắt, liền đổ bệnh…” Vi thị nói, “Ta cũng là nhất thời không có chú ý, sợ Bình Nghĩa ở nhà bị dọa sợ, mới để bọn họ mang đi. Ta cũng không nghĩ tới, cho dù bọn họ có như thế nào, cũng là người một nhà, bọn họ sẽ làm như vậy!”
Giang Lam Tuyết cũng không ngờ tới, việc này lộ ra thật kì lạ, kiếp trước cha cả đời làm quan tư học, chuyện này cũng không xảy ra. Kiếp trước đại phòng cũng chỉ là lấy tiền, làm mấy việc khiến người ta ghét bỏ, chưa từng làm ra chuyện nào như thế này.
“Không được, con phải mang Bình Nghĩa về.” Giang Lam Tuyết nghĩ, việc này chắc chắn liên quan đến đại phòng, cho dù như thế nào cũng không thể để đệ đệ ở trong tay bọn họ.
“Nương đi cùng con.” Vi thị nói xong liền đứng lên.
“Không cần, người ở nhà là được, tổ phụ còn đang bệnh, người phải bảo vệ gia đình. Cha nhất định sẽ bình an trở về.” Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị nghe Giang Lam Tuyết nói xong, trong lòng có chút hụt hẫng, bản thân gặp chuyện chỉ biết khóc, còn không bằng con gái mình hiểu chuyện, liền gật gật đầu, ngồi dậy.
“Đúng rồi nương, Hầu phủ có cho người tới không?” Có chuyện lớn như vậy, hầu phủ không nên không biết.
“Ngày hôm trước thế tử đã tới, nói bọn họ sẽ nghĩ cách.” Vi thị nói.
Trong lòng Giang Lam Tuyết thầm nghĩ đến căn nguyên của chuyện này, chỉ sợ vẫn là ở Hầu phủ, nếu không vì sao có người trăm phương ngàn kế đối phó với cha nàng. Chuyện này nhà Đại bá phụ chắc chắn không làm được, nhất định còn có người khác nhúng tay vào, hơn nữa chân chính không phải là đối phó với cha, mà là với Hầu phủ.
Vi thị bước xuống giường, mặc quần áo, nói với Giang Lam Tuyết: “Con nghỉ ngơi đi đã, bọn họ không dám làm gì Bình Nghĩa đâu. Hôm qua Bình Nghĩa cũng trở về, nó muốn ở lại, biết thế ta đã không để nó đi…”
“Không, con phải đi bây giờ, ai biết bọn họ có ý đồ gì!” Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, trong lòng cũng có chút sợ: “Vậy con đi đi, con để ý một chút. Trong nhà cũng chỉ còn có mấy người, con mang theo hết đi.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Nương yên tâm, bọn họ không dám làm gì con đâu.”
Giang Lam Tuyết trở về phòng thay thay quần áo chuẩn bị đi Chu gia, vừa ra tới của lại thấy Cố Doãn Tu đã mang Giang Bình Nghĩa đã trở về.
Giang Bình nghĩa vừa thấy Giang Lam Tuyết liền chạy tới: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi, tỷ phu đi đón đệ về, đệ còn không tin!”
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, hắn gầy với đen hơn lúc trước nhiều.
“Đệ a, sao có thể cùng bọn họ rời đi, tổ phụ với nương vẫn còn ở nơi này! Đây là việc mà nam tử hán làm sao? Ta đang muốn đi bắt đệ trở lại!” Giang Lam Tuyết giả vờ tức giận, nói với Giang Bình Nghĩa.
Giang Bình Nghĩa ấm ức nói: “Đệ muốn ở lại, nương lừa đệ đi cùng Đại bá.”
Cố Doãn Tu ở bên nói: “Đi vào trước rồi nói sau.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Đa tạ ngươi đã mang Bình Nghĩa trở về.”
Cố Doãn Tu cười cười: “Bình Nghĩa gọi ta là tỷ phu mà.”
Ba người trở về Tây viện, Giang Bình Nghĩa đi đến chỗ Vi thị.
Giang Lam Tuyết đưa Cố Doãn Tu đến thư phòng của cha nàng. Hai người vào thư phòng, vừa ngồi xuống ghế Giang Lam Tuyết đã vội hỏi: “Ngươi biết chuyện này là như thế nào không? Hiện tại cha ta thế nào? Có nhìn thấy hắn không? Cha ta có chịu khổ gì không?”
“Nàng đừng vội, nhạc phụ không có việc gì, không ai dám để ông chịu khổ.” Cố Doãn Tu nói.
“Ngươi biết tận tình chuyện này không? Nương ta nói có ba người chỉ ra và xác nhận cha ta bán đề thi, ba người này là ai, ngươi điều tra thân phận chưa? Chắc chắn có người sai khiến bọn chúng.” Giang Lam Tuyết gấp gáp nói.
“Theo như lời của bọn họ, ba người bọn họ đến từ ba huyện khác nhau, đều không quen biết nhau. Sau khi tới Ngân Châu, có người liên hệ bọn họ nói có thể bán cho ba người bọn họ đề thi, bọn họ liền mua.” Cố Doãn Tu nói.
“Là ai liên hệ? Bắt được người này chưa?” Giang Lam Tuyết vội hỏi.
“Là châu học công văn, cấp dưới cha ngươi, hắn đã chết.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết nhíu mày: “Cha ta cũng chỉ là một vị quan nhỏ, ai lại trăm phương ngàn kế hãm hại ông, hại chết một mạng người.”
“Chắc hẳn nàng cũng phát hiện ra, việc này hơn phân nửa là nhằm vào Hầu phủ. Chứ sao có thêt lại vô duyên vô cớ liên luỵ tới nhạc phụ.” Cố Doãn Tu thở dài.
Giang Lam Tuyết nói: “Hiện giờ không phải là lúc nói liên lụy không liên lụy, quan trọng chính là tra ra người đằng sau là ai.”
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Việc này cha ta cũng đang tra. Không riêng chuyện này của nhạc phụ, ngoài thành Ngân Châu ngoài thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường đạo, chỉ sợ việc này cũng liên quan đến Hầu phủ. Đám người mà nàng gặp trên đường cũng thế.”
Nhắc tới việc này, Giang Lam Tuyết nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
“Sao nàng cứ phải khách khí như vậy, dù sao cũng là Hầu phủ ta liên lụy nàng.” Cố Doãn Tu ôn nhu nói.
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy, biên quan Đại Lương thái bình, Hầu gia đóng góp rất lớn, hiện giờ lại có người muốn đối phó, đây mới là quan trọng.”
“Tiên Tiên thật là hiểu lẽ phải.” Cố Doãn Tu cười nhạt nói.
“Ngươi còn có tâm tư nói chuyện này. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Kiếp trước căn bản không có chuyện này, vì sao kiếp này lại xảy ra? Rốt cuộc là khác nhau ở đâu.”
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết: “Có lẽ là vì chúng ta.”
Giang Lam Tuyết khó hiểu: “Ngươi có ý gì?”
“Áo giáp rèn lạnh cùng cung Thần Tí đã làm ra.” Cố Doãn Tu nói.
“Đây không phải là chuyện tốt sao?” Giang Lam Tuyết nghi hoặc nói.
“Đối với tướng sĩ Đại Lương đối với quân Trấn Viễn là chuyện tốt, đối với người khác thì chưa chắc. Có người sợ thế lực quân Trấn Viễn quá lớn, sợ sẽ uy hiếp đến mình.” Cố Doãn Tu lạnh lùng nói.
Giang Lam Tuyết sửng sốt, nếu thật là vì như vậy thì hiện tại những chuyện này hết thảy thật đúng là bởi vì bọn họ.
“Còn có một chuyện ngươi còn không biết, cung Thần Tí mới làm ra đã bị một đám người trộm ba mươi cái. Không biết tại sao chỗ cung này lại rơi vào tay quân Tây Lăng.” Cố Doãn Tu nói.
“Sao có thể như thế.” Giang Lam Tuyết kinh ngạc nói, “Đây là muốn đổ tội Hầu gia thông đồng với kẻ địch sao?”
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Đúng vậy. thành Ngân Châu cũng thế, quân doanh cũng thế, đều có người của Hoàng thượng.”
Giang Lam Tuyết phẫn hận nói: “Buồn cười!”
“Từng chuyện từng chuyện liên quan đến nhau, dường như mọi thứ đều đang nhắm vào Hầu phủ. Kinh thành hẳn đang nhanh chóng phái người tới, không ngờ rằng hai chúng ta cùng trọng sinh, có nhiều chuyện không giống như trước nữa rồi.” Cố Doãn Tu thở dài.
“Không được, trước khi người ở Kinh thành đến chúng ta phải điều tra rõ ràng chuyện này.” Giang Lam Tuyết hất tung cái bàn.
“Tiên Tiên nàng có cách gì?” Cố Doãn Tu nói.
“Việc này bắt đầu từ nhà ta, tất nhiên là điều tra từ nhà ta trước tiên!” Giang Lam Tuyết nói, “Những ai từng vào thư phòng của cha ta, chúng ta liền đi điều tra những người đấy. Còn có có thể làm ra chuyện lớn như vậy ở Ngân Châu, chắc chắn phải có sự nhúng tay của tri phủ.”
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Nàng nói đúng, bên chỗ tri phủ cha ta đã điều tra ra một chút manh mối. Còn bên phía nhà nàng, ta cũng đã nghĩ đến người của đại phòng, chỉ là không có chứng cứ. Hôm nay ta đi đón Bình Nghĩa về, cũng chính là muốn thăm dò bọn họ, theo như ta thấy thì bọn họ đúng là có vấn đề.”
“Trừ bọn họ ra , thì còn có ai có thể đem để bạc vào trong thư phòng của cha ta.” Giang Lam Tuyết oán hận nói.
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Nàng yên tâm, nhạc phụ sẽ không có việc gì.”
Giang Lam Tuyết thần sắc ảm đạm: “Nếu cha ta thật sự xảy ra chuyện, đều là ta sai. Là ta muốn ngươi đi tìm thợ rèn họ Ô, nói cho ngươi chuyện áo giáp rèn lạnh và cung Thần Tí.”
Cố Doãn Tu đau lòng nói: “Tiên Tiên, nếu nàng nói vậy, ta đi chết ngay lập tức. Nàng không sai. Không hổ nàng một đời làm phu nhân của Trấn Viễn Hầu, chuyện mà nàng nghĩ đến sau khi trọng sinh chính là bá tánh Đại Lương. Trong chuyện này, chúng ta đều không sai, sai chính là những người đó không rõ thị phi, còn muốn ác ý mưu hại người.”
“Ngươi nói đúng!” Giang Lam Tuyết phẫn nộ nói, “Chúng ta không sai, những người kia mới sai! Ta phải quyết tâm tìm ra những kẻ đang làm những việc lén lút đó trong bóng tối, lôi bọn chúng ra ánh sáng.”
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Như vậy mới đúng, nàng cứ ngồi xuống đã, chúng ta từ từ thương lượng. Hôm nay ta đến Chu gia, thấy ánh