Đối với việc hai biểu muội của Cố Doãn Tu đến đây trong lòng Giang Lam Tuyết vẫn chưa nổi lên ngọn sóng quá lớn. Tất cả đám tiểu thiếp của hắn đến đây mới tốt, nàng muốn nhìn thấy Cố Doãn Tu giải quyết như thế nào.
Vi thị lại lo lắng cho Giang Lam Tuyết, nàng vẫn còn chưa gả đi, biểu muội liền tới đây thị uy, về sau gả rồi, còn không biết bọn họ như thế nào. Chuyện Hầu phu nhân cùng lão phu nhân phân không hợp nhau Vi thị cũng biết, đến lúc khuê nữ đến Kinh thành, lão phu nhân không chừng lại chèn ép nàng. Nghĩ vậy Vi thị quyết định muốn cùng con gái đến Kinh thành.
Vi thị cùng Giang Kế Viễn bàn bạc chuyện chuyển đến Kinh thành xong, Giang Kế Viễn liền từ quan, ở nhà chăm chỉ đọc sách chuẩn bị đi Kinh thành tham gia tuyển chọn tiến sĩ Quốc Tử Giám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết bị nhốt ở nhà, buổi sáng mỗi ngày cùng tổ phụ pha trà chơi cờ, buổi chiều tự mình sửa lại bức họa, sửa chữa du ký, hiếm khi động vào kim chỉ, một tháng cũng chưa làm xong một bộ trung y cho Cố Doãn Tu. Vì thế nàng bị Vi thị nhắc mãi, “Thế tử người ta vì con mà tự làm trâm ngọc, con may một bộ trung y mà một tháng cũng chưa xong.” Vi thị nói mấy lần rồi Giang Lam Tuyết mới thảnh thơi nửa ngày làm bộ trung y kia. Trung y làm xong, Vi thị lại nhìn Giang Lam Tuyết làm giày cho Hầu phu nhân và Cố Doãn Tu, nghĩ đến Kinh thành còn có lão phu nhân, Vi thị lại nói Giang Lam Tuyết làm cho lão phu nhân tú một cái đai buộc trán. Giang Lam Tuyết thật muốn cùng nương nói rằng, cho dù nàng có cho lão phu nhân đai buộc trán có hình Vương Mẫu nương nương đeo trên đầu, bà cũng sẽ không thích chính mình.
Hiện tại đã vào Đông, Giang Lam Tuyết đã không còn tâm tình đi ra ngoài. Ngày thành hôn tới gần, nàng chỉ muốn ở bên cha mẹ nhiều thêm. Ngẫu nhiên ra cửa một lần cũng là đi gặp Lục Trường Thanh, sau khi y trở lại Ngân Châu rất ít khi xuất hiện, bận rộn viết sách. Mai Hoán Chi vẫn còn ở Lục gia, Lục Trường Thanh viết sách, hắn cũng viết. Hắn còn nghĩ ra việc biên tập bức họa bọn họ vẽ và du ký ba người bọn họ viết thành sách, ba người hợp lại ra một quyển sách. Giang Lam Tuyết cảm thấy hắn chính là muốn mượn tên tuổi Lục Trường Thanh xuất bản sách. Lục Trường Thanh ngược lại lại đồng ý, bảo Giang Lam Tuyết chọn một ít du ký cùng họa đưa đến, cho hắn chọn lựa.
Ngày mùng một tháng Chạp, trời đổ tuyết, sáng sớm, Giang phủ có một người khách ít đến tới, là đại phòng Tứ tiểu thư Giang Lam Tuệ.
Đối với việc Giang Lam Tuệ đến đây, Giang Lam Tuyết không cảm thấy kỳ quái. Tứ muội muội này giỏi nhất là xem xét thời thế vì chính mình tranh thủ chỗ tốt. Kiếp trước nàng có thể nói Cố Doãn Tu tìm một hôn sự tốt, sau khi gả đi cuộc sống rất thoải mái, như cá gặp nước, có thể thấy được tâm cơ thủ đoạn của nàng ta sâu như thế nào. Lần này đến đây, rõ ràng là tìm Giang Lam Tuyết, thế nhưng lại nói là tới thăm tổ phụ.
Giang Lam Tuyết mang Giang Lam Tuệ đi đến trước mặt Giang lão thái gia. Giang lão thái gia nhìn thấy Giang Lam Tuệ vui mừng vô cùng, dù sao cũng là cháu gái của mình, sao lại không yêu thương được.
“Là tứ nha đầu tới.” Giang lão thái gia vui cười hớn hở.
“Tổ phụ, cháu gái bất hiếu, hiện tại mới đến thăm người.” Giang Lam Tuệ đỏ mắt, “Ngược lại tinh thần tổ phụ có vẻ rất tốt, vẫn là nhà Nhị thẩm chăm sóc tốt cho người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang lão thái gia gật gật đầu: “Đều tốt, đều tốt. Sao hôm nay con lại tới? Cha con có biết không?”
Giang Lam Tuệ gật gật đầu: “Cha con biết, cháu gái hôm qua nằm mơ, mơ thấy tổ phụ gọi tên cháu gái, cháu gái nghĩ tổ phụ chắc chắn là nhớ cháu, bèn năn nỉ mẫu thân cho đến đây.”
“Đứa trẻ ngoan.” Giang lão thái gia cười nói.
Giang Lam Tuyết ở bên cũng cười, nàng nhìn Giang Lam Tuyết, nghĩ lần nàng đến đây rốt cuộc để làm gì. Cuối cùng là nàng tự đến hay là Chu thị bắt nàng đến. Hiện giờ đại phòng cũng chỉ còn một mình nàng chưa gả đi, Chu thị hẳn là sẽ không dễ dàng như vậy cho nàng ra ngoài.
Hai tỷ muội cùng Giang lão thái gia nói chuyện cả sáng, lại cùng ông ăn cơm trưa. Giang Lam Tuệ không nhắc đến dại phòng dù chỉ một chút, chỉ nói về những thứ nàng thấy được trong sách chọc Giang lão thái gia cười.
Ăn cơm trưa xong, Giang lão thái gia muốn nghỉ ngơi, Giang Lam Tuyết mới mang Giang Lam Tuệ về phòng của mình.
Giang Lam Tuệ trộm đánh giá phòng của Giang Lam Tuyết, so với phòng ban đầu nàng ở Giang gia Tây viện khá hơn nhiều, so với chính mình càng tốt hơn nhiều.
“Tứ muội muội ngồi đi.” Giang Lam Tuyết cười nói, bản thân lại ngồi ở trên giường.
Giang Lam Tuệ ngồi xuống bên cạnh bàn, thở dài: “Đại tỷ, Nhị tỷ đều gả chồng, Tam tỷ tỷ sau khi chuyển đi, năm sau cũng phải gả chồng, chỉ còn một mình muội.”
“Đại bá mẫu vẫn chưa tìm người cho tứ muội sao?” Giang Lam Tuyết nói.
Trên mặt Giang lam Tuệ lộ ra biểu cảm phức tạp, có phẫn nộ, có oán hận, cũng có đau lòng: “Mẫu thân là người như thế nào, Tam tỷ tỷ còn không biết sao, sao có thể quan tâm ta.”
Cũng không phải không để ý, chỉ là không phải thiệt tình, thiện tâm.
Giang Lam Tuyết không nói gì, lần này tới Giang Lam Tuệ chắc chắn là có mục đích, nàng phải đợi chính nàng nói ra.
“Tam tỷ tỷ, ta có thể ở lại chăm sóc tổ phụ không?” Giang Lam Tuệ nhỏ giọng nói.
Đến rồi. Giang Lam Tuyết thầm nghĩ.
Giang Lam Tuyết lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Tứ muội muội làm như vậy, là bá phụ bá mẫu yêu cầu, hay là do muội tự đến.”
Giang Lam Tuệ cắn cắn môi: “Là tự muội muốn đến.”
Giang Lam Tuyết thở dài: “Muội có lòng hiếu thảo, ta cũng sắp phải gả cho người ta, muội có thể chăm sóc cho tổ phủ là chuyện tốt. Chỉ là chuyện này vẫn phải có sự đồng ý của đại bá phụ, đại bá mẫu, của nương ta mới được. Chuyện lúc trước muội cũng biết, những vướng mắc trong lòng nương ta vẫn còn.”
Giang Lam Tuệ gật đầu: “Muội biết, Tam tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội khuyên nhủ Nhị thẩm không?”
“Khuyên như thế nào? Nói cho cùng muội cũng là tiểu thư của đại phòng, giờ đã phân nhà, muội làm như thế cũng không hay lắm.” Giang Lam Tuyết nói.
Giang Lam Tuệ nghe nàng nói như thế, chạy đến quỳ xuống trước mặt nàng, khóc lóc nói: “Tam tỷ tỷ, tỷ cứu muội đi mà.”
Giang Lam Tuyết vội vàng đỡ Giang Lam Tuệ dậy: “Muội đang làm gì vậy, có gì từ từ nói.”
Vóc người Giang Lam Tuệ nhỏ, Giang Lam Tuyết kéo nàng ta dậy cũng không quá khó khăn, Giang Lam Tuyết đỡ nàng ngồi xuống giường: “Muội có gì thì từ từ nói, đừng có quỳ xuống.”
“Tam tỷ tỷ, mẫu thân… Mẫu thân muốn đưa ta đến nhà người ta làm thiếp!” Giang Lam Tuệ khóc nói, “Người nọ còn lớn tuổi hơn cả tổ phụ, trong nhà có vài vị tiểu thiếp, còn chủ mẫu lợi hại. Tam tỷ tỷ, ta không có người khác để cầu cứu, chỉ có thể cầu cứu tỷ, tỷ cứu muội đi!”
Chu thị vẫn là bộ dáng này, kiếp trước si tâm vọng tưởng muốn Cố Doãn Tu nạp Giang Lam Tuệ làm thiếp, giờ biết việc này không thể, nhưng vẫn có mưu đồ xấu, cũng không biết nhà người nọ cho bà ta những gì!
“Tại sao lại như vậy? Bá phụ đồng ý ư?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Cha… Chính là bởi vì cha mới như vậy!” Giang Lam Tuệ khóc muốn ngất đi, nhìn có vẻ như không phải là diễn, là thật sự thương tâm.
Giang Lam Tuyết thấy nàng khóc lóc, cũng không hỏi nàng, phân phó Vân Thi mang chậu nước đến.
Giang Lam Tuyết đưa cho Giang Lam Tuệ khăn: “Muội lau mặt đi đã, rồi nói tiếp.”
Giang Lam Tuệ nhận lấy khăn: “Cảm ơn tam tỷ tỷ.”
Giang Lam Tuệ lau mặt, Giang Lam Tuyết lại rót cho nàng chén trà, còn sai Vân Thi mang hai loại điểm tâm đến.
“Muội uống ít trà trước.” Giang Lam Tuyết nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu, bưng chén trà lên uống một ngụm, không động đến ít điểm tâm nào.
Giang Lam Tuệ vẫn luôn thút tha thút thít lúc lâu mới ngừng lại, tiếp tục nói: “Người nọ nói cha khinh bạc nhà tiểu thiếp bọn họ, bèn muốn cha lấy con gái nhà mình đổi lại, nếu không sẽ báo quan.” Giang Lam Tuệ nói xong lại khóc.
Điều này cũng khiến Giang Lam Tuyết sững sờ, nàng chưa từng nghĩ đến Đại bá phụ lại là người như vậy. Cha nàng cùng Đại bá phụ là một mẹ đẻ ra, hơn kém rõ ràng, bởi vì Đại bá phụ là tổ mẫu nuôi, mà cha nàng là tổ phụ dạy dỗ. Giang Lam Tuyết cảm thấy may mắn là bọn họ đã phân nhà.
“Đừng nói Đại bá phụ lại trúng bẫy của người ta?” Giang Lam Tuyết nói, “Lúc trước Bình Trung đại ca cũng sập bẫy của người ta mà?”
Giang Lam Tuệ lắc đầu: “Muội cũng không biết, hiện giờ cha cùng mẫu thân quyết tâm muốn đưa muội đến nhà người ta làm thiếp, hôm nay muội vốn định xin tổ phụ làm chủ cho muội nhưng muội lại không đành lòng nhìn tổ phụ lại đau lòng chuyện nhà muội, như thế nào cũng không nói ra được.”
Giang Lam Tuyết thở dài trong lòng, Tứ muội đúng là thông minh. Hôm nay nếu nàng thật sự đến trước mặt tổ phụ cầu cứu, cho dù chính mình vì tổ phụ giúp nàng lần này, chỉ sợ nàng lần sau nhìn thấy nàng cũng muốn đường vòng đi rồi, hiện tại không giống. Nàng là một đứa bị cha ruột bán đứng lại còn nhớ tổ phụ đáng thương lại hiểu chuyện, có thể nhẫn tâm nhìn nàng nhảy vào hố lửa?
“Muội biết là nhà nào không?” Giang Lam Tuyết hỏi.
Giang Lam Tuyết vừa hỏi thế, Giang Lam Tuệ vội nói: “Là Lư gia ở thành Tây, Lư lão thái gia muốn nạp thiếp, con trai độc nhất của hắn là cai ngục tri phủ.”
Lư gia Giang Lam Tuyết có nghe nói qua, không dám nói hoành hành quê nhà nhưng cũng là người mà người thường không dám đắc tội. Tri phủ và thông phán đều có nhiệm kỳ nhưng cai ngục lại không có, Lư gia ở trong thành Ngân Châu cũng có chút thế lực. Đại phòng chọc phải Lư gia, đúng thật chỉ có thể đền bằng nữ nhi của mình.
“Lại là nhà hắn, thảo nào.” Giang Lam Tuyết thở dài, “Đại bá cũng thật là hồ đồ, sao lại làm ra chuyện này.”
Giang Lam Tuệ khóc lóc nói: “Ta cũng không muốn gả chồng, chỉ cần đừng đưa muội đi làm thiếp cho người ta. Muội nguyện ý ở bên cạnh hầu hạ tổ phụ.”
“Việc này cũng không phải là chuyện đơn giản.” Giang Lam Tuyết nói, “Ở Ngân Châu này Lư gia cũng có chút thế lực, đến tri phủ cùng thông phán cũng không dám đụng đến.”
“Cho nên ta mới cầu tam tỷ tỷ cứu muội. Nếu tam tỷ tỷ không cứu ta, muội không còn đường sống.” Giang Lam Tuệ khóc đến sưng cả mắt, thật khó để nàng nói chuyện vui vẻ với tổ phụ cả sáng.
Giang Lam Tuyết thở dài, việc này nếu nàng mặc kệ, chỉ sợ sớm muộn gì muốn truyền tới tai tổ phụ, đến lúc đó tổ phụ nhất định sẽ rất đau lòng. Hơn nữa, nàng cũng thật sự không đành lòng nhìn Giang Lam Tuyết bị Chu thị đẩy vào chỗ chết. Kiếp trước Giang Lam Tuệ cũng chưa bao giờ làm chuyện gì bất lợi cho nàng, ngược lại bởi vì Cố Doãn Tu làm mai cho nàng, mỗi năm đều phải cho nàng đưa không ít lễ. Nàng nếu là quản, cũng chỉ có thể mượn danh của Hầu phủ. Người này vẫn phải có chút quyền thế, nếu không có thiệt thòi vẫn không đòi được công bằng.
“Tỷ đã biết, muội đừng khóc nữa, mắt đều sưng cả rồi.” Giang Lam Tuyết nói, “Vậy hôm nay muội đến đây, Đại bá bọn họ quả nhiên biết, hay là muội trộm đến?”
Giang Lam Tuệ cúi đầu: “Muội trộm đến, hôm nay cha ta cùng mẫu thân đến nhà Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ động thai khí, hình như là sắp sinh.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Vậy muội về sớm, ta sẽ nghĩ cách.”
Giang Lam Tuyết nghe thấy lời Giang Lam Tuyết nói, lập tức ngừng khóc: “Đa tạ Tam tỷ tỷ.”
Người tốt đã làm, không ngại nói lời tốt, Giang Lam Tuyết vỗ vỗ ta của Giang Lam Tuệ: “Đều là tỷ muội cùng nhà, sao ta có thể nhìn muội chịu khổ.”
Giang Lam Tuệ nghe xong lời này, nước mắt lại muốn rơi: “Tam tỷ tỷ, về sau nếu cần muội làm gì, Lam Tuệ có chết cũng phải giúp Tam tỷ tỷ.”
Giang Lam Tuyết thấy trong mắt Giang Lam Tuệ cũng có thật tình, bèn nói: “Muội có lòng là được. Hôm nay muội cứ về trước đã, ta sẽ nghĩ cách.”
Hôm nay Vi thị vẫn luôn bận rộn, bà lại không bằng lòng người đại phòng nên vẫn luôn không xuất hiện. Đợi Giang Lam Tuệ đi rồi, Giang Lam Tuyết nói việc này cho bà, bà lập tức kích động lên: “Nhìn xem, chuyện gì đây, con trai đã thế rồi,