Giang Lam Tuyết vẫn đang thay quần áo, chỉ nghe thấy tiếng của Giang Lam Hân từ ngoài cửa truyền vào: “Tam muội đang khóc sao?”
“Đang tốt lành, ta khóc gì chứ?” Giang Lam Tuyết nhỏ giọng hỏi, không quan tâm đến Giang Lam Hân.
“Tam muội?” Giang Lam Hân không thấy ai để ý nàng ta bèn gọi lại, gõ gõ cửa phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hiện tại muội không tiện mở cửa, làm phiền tỷ tỷ đợi ở ngoài cửa.”
“Không vội, ta đến thăm muội mà.” Giang Lam Hân nói một cách đắc ý, trong lòng thầm nghĩ rằng Giang Lam Tuyết chắc hẳn đang nằm khóc đây mà.
Giang Lam Tuyết lề mề mãi mới bảo Vân Thi đi ra mở cửa.
Giang Lam Hân bước vào, chỉ thấy Giang Lam Tuyết đang cười không giống như vừa khóc xong. Giang Lam Hân lại nhìn lên giá sách của nàng, đây không phải là thiệp mời tham gia hội đấu trà sao? Nếu nàng đã có thì vì sao nàng lại không vui?
“Mời Nhị tỷ ngồi. Sao nhị tỷ cứ nhìn giá sách của muội mãi thế?” Giang Lam Tuyết nói.
Sắc mặt của Giang Lam Hân rất khó coi, vốn dĩ nàng ta đến là để cười nhạo Giang Lam Tuyết, không nhìn đạt được mục đích, nàng cảm thấy thật nhàm chán.
“Ta đến thăm muội. Xem ra muội cũng lấy được thiệp mời rồi.” Giang Lam Hân cười nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bọn tỷ thì sao? Tất cả đều lấy được chứ?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Tất nhiên là ta lấy được rồi.” Giang Lam Hân ngẩng đầu, có phần đắc ý.
Giang Lam Tuyết nghĩ Giang Lam Hân chắn hẳn không phải dựa sức lực của bản thân, trình độ của nàng ta như thế nào, nàng biết chứ. Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy chúc mừng tỷ tỷ.”
Giang Lam Hân vẫn nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời của Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết cười cười cầm trên tay thiệp mời, nhìn trên nhìn dưới, đó chỉ là một cái thiệp mời bình thường.
Giang Lam Hân ho một tiếng: “Vậy…. Đến lúc đó muội vẫn giả nam sao?”
“Đến lúc đấy rồi tính.” Thật ra Giang Lam Tuyết muốn mặc nữ trang. Dù gì thì hôm nay nàng cũng bị người khác nhìn ra rồi, hơn nữa hôm đấy người đến cũng không đông, cũng không cần phải mặc nam trang, quang minh chính đại là tốt nhất.
“Muội muội, ta nghĩ tốt nhất là muội mặc nam trang. Hôm nay muội giả nam như thế, đến hôm đấy lại mặc đồ nữ nhân thì không được hay.” Giang Lam Hân vội vàng nói.
Giang Lam Tuyết nhìn Giang Lam Hân, cảm thấy nàng ta có chút kì quái.
“Cũng được.” Giang Lam Tuyết cười cười, gật đầu.
Giang Lam Tuyết thấy Giang Lam Hân nghe thấy mình mặc đồ nam giống như là thở phào một tiếng, chả nhẽ trong này còn có điều uẩn khúc gì?, bèn cười nói: “Thế thì hôm đó Nhị tỷ trang điểm đậm một chút. Nhị tỷ chính là cô nương duy nhất đại diện cho Giang gia chúng ta đi thi mà.”
“Tất nhiên rồi, ta nhất định sẽ là người đầu tiên mà Thế tử gia nhìn thấy! “Giang Lam Hân nói xong liền hối hận, che miệng, che khuôn mặt ửng hồng chạy đi.
Giang Lam Tuyết sững sờ, thế tử gia? Cố Doãn Tu? Hắn sẽ đi sao? Thế thì cho dù có chuyện gì thì mình cũng phải mặc đồ nam rồi… Nàng không muốn hắn ta nhìn thấy mình trong đám người… Mặc dù hiện tại hắn cũng không biết mình là ai.
Chỉ còn một mình Giang Lam Tuyết trong phòng. Mỗi lần nghe thấy tên Cố Doãn Tu, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái. Cảm giác đó tuy không phải là đau lòng, khó chịu, nhưng là một loại cảm giác buồn khổ, bực bội khó nói thành lời. Đời trước loại cảm giác này theo nàng suốt cả nửa đời người. Kiếp này cho dù thế nào đi nữa cũng không được để Cố gia chú ý đến nàng.
Chớp mắt đã đến ngày hội đấu trà. Giang Lam Tuyết khó khăn lắm mới thuyết phục được cha mình cho mình mặc nam trang nhưng Giang Kế Viễn nghĩ rằng hôm nay chính là ngày để con gái ông tỏa sáng. Đây chính là cơ hội để được nêu cao tên tuổi, nên cao giọng một chút, sao có thể mặc nam trang được chứ, lại còn trang điểm cho mình xấu như vậy.
Nơi thi đấu hội đấu trà ở Minh Viên nằm của vùng ngoại ô phía đông, là khu vườn của ông chủ họ Quách của Nhất Phẩm Minh Cư, chỉ những người có thiệp mời mới có thể vào. Thiệp mời có hai loại, một là người thi đấu, loại còn lại là khán giả. Mỗi người tham gia thi đấu có thể mang hai người khác đi cùng. Ngoài cha của mình, Giang Lam Tuyết còn mang Vân Thi theo. Lần này bọn họ và Giang Lam Hân đi cùng nhau nhưng thân phận của Giang Lam Tuyết là cháu trai họ hàng xa của Giang gia.
Hôm nay Giang Lam Hân trang điểm rất cầu kỳ. Mặc dù người đến không đông nhưng cũng không biết được Cố Doãn Tu có chú ý đến nàng ta hay không.
Hàng người đi vào Minh Viện rất thuận lợi. Kiếp trước Giang Lam Tuyết chưa từng đến khu vườn này. Hôm nay được đến đây, nàng cảm thấy đẹp hơn nhiều so với khu vườn kia của Chu gia: phong cách tao nhã hơn, không có liễu xanh đào hồng, chỉ có trà hoa, hải đường, rừng mai, rừng trúc. Chữ trên hành lang cũng do mọi người viết.
Người hầu ở Quách gia dẫn Giang Lam Tuyết cùng với hàng người vào chỗ thi đấu, trong Minh Viện có một hồ nhân tạo, diện tích rất lớn, trên hồ cây cầu gập chín khúc(1), nối ba cái đình lại với nhau. Người tham gia bắt đầu vòng đầu tiên ở đình bên hồ, người thắng sẽ đến đình đầu tiên, lần lượt tuyển chọn, bốn người cuối cùng được chọn sẽ vào đình ở trung tâm của hồ. Lục Trường Thanh ở trong đình ở giữa hồ.
Đã đến giờ thi đấu, vòng đầu tiên chính thức bắt đầu. Lần này Giang Lam Tuyết mới biết , thì ra người tham gia chỉ có một trăm người, mà trong vòng đầu tiên số người bị loại sẽ là tám mươi người.
Lần này cũng mười người một đội, Giang Lam Tuyết ở đội thứ tám. Nàng không biết xảy ra chuyện gì ở phía trước, chỉ thấy người đi vào đi ra rất nhanh, số người được đi lên cây cầu chín khúc đó rất ít. Giang Lam Tuyết cảm thấy có chút kỳ lạ song như thế cũng tốt, nếu như phía trước chọn đủ người rồi phía sau sẽ khó khăn hơn nhiều. Giang Lam Tuyết luôn đếm người, sáu đội, vỏn vẹn chỉ có năm người đi lên cầu, trong đó chính là vị cô nương xinh đẹp mà nàng gặp hôm trước.
Giang Lam Hân ở đội trước Giang Lam Tuyết một đội, mà đội này không có ai được chọn.
Cuối cùng cũng đến lượt Giang Lam Tuyết, nàng cũng không quan tâm nhiều như thế, cùng đám người còn lại cùng đi vào đình. Giám khảo có sáu người, hai người ở chính bắc, bốn góc