Không thể dắt chó về nhà, ông Vương đành miễn cưỡng xích nó vào gốc cây gần đó trong sân.
Du An Đồng nhìn đôi mắt xanh lơ ngập nước, vừa ngốc vừa đáng yêu, tim không khỏi mềm nhũn, vội bước đến xoa đầu cún bự.
Vì Du An Đồng nấu cơm nên trên người toàn là mùi đồ ăn khiến Huskie không ngừng quẫy đuôi phấn khích tựa như cánh quạt máy quay đều, nó dùng cả thân thể mình cọ cọ lên người cậu, quấn quýt không chịu buông.
"Đáng yêu quá!" Du An Đồng hỏi bà Vương: "Nó tên gì vậy, phu nhân?"
Lúc này, bà Vương có hơi hối hận khi xưa đặt tên cún bự nhà mình quá mức tùy ý, gượng gạo đáp: "Nó tên...!Vương Anh Tuấn."
Du An Đồng nghe xong cố gắng nhịn cười, hai bên vai khẽ run lên, "Đúng là rất anh tuấn."
Nếu không lộ ra vẻ mặt đáng thương vì không được ăn thịt thì trông soái thật.
Du An Đồng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nó, đứng lên nói: "Để tôi lấy chút thịt cho nó."
"Đừng, đừng." Bà Vương ngăn cậu lại, "Nó không ăn đồ quá mặn được."
Du An Đồng ngạc nhiên trả lời: "Vậy sao? Xin lỗi, cháu không nuôi chó nên không rõ những chuyện này."
Ông Vương nói: "Không sao, để tôi về nhà lấy túi thức ăn cho chó."
Ông Vương nhanh nhẹn chạy về nhà, vài phút sau đã quay lại Hình gia nhưng khổ nỗi cún bự lại không chịu ăn, thậm chí nó còn chả buồn liếc túi thức ăn đó một cái.
"Không sao, tôi có cách." Bà Vương cười nói, "Có thể mượn nhà bếp mọi người một chút chứ."
Bà nội Hình gật đầu: "Được chứ, được chứ."
Ngày thường quan hệ hai nhà vô cùng tốt, hàng xóm gần nhau nên cũng không câu nệ tiểu tiết gì nhiều.
Bà Vương gắp hai miếng thịt bỏ vào bát sau đó dùng vòi nước rửa trôi đi lớp nước tương rồi dùng dao thái nhỏ, trộn cùng một ít thức ăn cho chó.
Du An Đồng: "..."
Trộn thịt cùng thức ăn cho chó, thật sự nhìn kiểu nào cũng thấy lộ, trừ phi cún bự thật sự rất ngốc mới dễ bị dụ...!
"Gâu gâu." Vương Anh Tuấn cúi đầu chôn mặt vào bát của mình, hưng phấn ăn như hùm như sói.
Ừm, nó ngốc thật.
Mọi người vào nhà dùng bữa, thỉnh thoảng Du An Đồng lại quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ một lát.
Hình Lệ Hiên nói: "Nếu cậu thích chó thì chúng ta cũng nuôi một con đi?"
Du An Đồng lắc đầu: "Không cần, nuôi rất cực mà em lại không hiểu nhiều về chó."
Đã nuôi thú cưng thì phải có trách nhiệm, không thể chỉ vì hứng thú nhất thời rồi sau này bỏ xó nó được.
Chuyện này vẫn chờ tới nửa năm sau rồi tính đi.
Hình Lệ Hiên: "Ừm, vậy lo ăn cơm đi."
Gà kho trong chảo vẫn giữ được độ ẩm mềm không hề bị khô, ăn kèm với khoai tây hầm, quả thực ngon tới líu lưỡi.
Phần nước sốt thấm đều lên thịt và khoai tây khiến hương vị món ăn càng thêm đậm đà.
Đã có gà kho thì bánh ép chảo cũng phải có, bánh được chiên giòn vàng rụm, phần rìa ngả sang màu vàng nâu xen lẫn chút vụn caramen cháy xém.
Một nửa của bánh thì ngập trong nước dùng sền sệt đậm đà, hoà cùng mùi vị của rau, dù có ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Lại nhìn qua món miến thịt heo hấp dẫn đang bốc khói.
Đầu tiên, gắp một chút miến lên trước, sợi miến óng ánh khi cho vào miệng lại không hề mềm nhũn, tan ngay mà nó đạt được độ dai mềm vừa phải.
Thử tiếp một ngụm nước dùng đậm đà kèm thêm miếng thịt ba chỉ óng ánh béo ngậy.
Nước thịt ngọt ngào lặng lẽ tràn ra, cuốn lấy hương vị của nước dùng, xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng khiến cho đầu lưỡi như muốn nổ tung.
Hai từ "thỏa mãn" phải bật thốt lên mới đủ để hình dung cảm giác lúc bấy giờ.
Phần nước sốt đậm đà, beo béo, quả thật là mỹ vị nhân gian.
Du An Đồng còn tinh ý chuẩn bị thêm một ít rau dưa thanh đạm để giảm bớt độ béo ngấy.
Không khí bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ và ấm áp.
Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, nhắc đến tay nghề Du An Đồng, vợ chồng Vương tổng không ngớt lời khen ngợi.
Bà Vương bảo sau này nếu Du An Đồng có thời gian hy vọng cậu có thể dạy thêm cho bà còn ông Vương thì hỏi cậu có ý định mở nhà hàng hay không, nếu có ông muốn đầu tư cho cậu.
Du An Đồng cười đáp nhà hàng của cậu cũng mới khai trương gần đây: "Nếu rảnh ngài có thể ghé xem thử."
Bà Vương huých tay chồng mình một cái: "Có Lệ tổng ở đây, chuyện đầu tư còn cần ông nhúng tay sao?"
"Haha, tôi quên mất."
Trò chuyện một hồi cậu mới biết hóa ra nhà Vương tổng kinh doanh chuỗi siêu thị, quy mô cũng rất lớn.
"Xem ra chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác rồi."
Vương tổng cảm thấy hứng thú hỏi: "Ồ, cậu nói rõ xem?"
Du An Đồng trả lời: "Cháu đang tính thành lập thương hiệu cho riêng mình, chủ yếu là về các loại gia vị thường dùng.
Hy vọng sau này sản phẩm của cháu có thể xuất hiện trong siêu thị của ngài."
Đây cũng là lí do cậu mua lại hai nhà máy bỏ hoang kia, mấy bữa nay Du An Đồng vẫn đang làm ớt chưng, chuẩn bị cho sản phẩm hàng loạt đầu tiên của mình.
Vương tổng nhiệt tình nói: "Hạng mục này không tệ nha, gia vị luôn là thứ mọi người cần, hơn nữa với tay nghề của cậu chắc chắn sẽ bán rất chạy.
Khi nào ra sản phẩm, tôi nhất định sẽ làm đại lý đầu tiên cho cậu."
"Cảm ơn ngài, Vương tổng." Du An Đồng đáp, "Vừa hay trong nhà cháu cũng có vài lọ ớt chưng, lát nữa mong hai người nhận cho cháu vui nhé."
"Cảm ơn, cảm ơn."
Tiễn hai vợ chồng Vương tổng xong, Hình Lệ Hiên và Du An Đồng cũng nhanh chóng về khu nhà trong thành phố của hai người, dù sao bọn họ vẫn còn công việc cá nhân, nhà chính thật sự rất không thuận đường.
Hiện tại mối quan hệ của Du An Đồng và bà nội Hình rất tốt, lúc rời đi bà vẫn không