Du An Đồng gọi cho Phó Hâm, bàn bạc một hồi cả hai quyết định hẹn gặp nhau ở nhà hàng Tiên Nhân Yến để tiện trao đổi hơn.
Sau khi cúp máy, cậu quay sang nói với đối phương: "Chúng ta đi luôn nhé."
Vương tổng gật đầu: "Được, được."
Đúng lúc này, Hình Lệ Hiên đặt tách trà xuống bàn chen ngang: "Để anh đi với em."
Vương tổng thoáng bối rối, mắt không tự chủ được liếc sang phía An Đồng, giọng điệu ngập ngừng "Cái này..."
Hình tổng muốn làm gì đây?
Tuy Hình Lệ Hiên chỉ mới lăn lộn ở thương trường vài năm nhưng kinh nghiệm tuyệt đối không thua gì mấy tay lão làng.
Nếu đối phương nhúng tay vào vụ làm ăn này, chỉ e ông sẽ không được lợi gì mất.
Du An Đồng lắc đầu: "Ra ngoài ăn một bữa cơm thôi..." không cần lo lắng như thế đâu.
Nhưng Hình Lệ Hiên lại không nghĩ vậy, ánh mắt hiện rõ ý tứ không cho phép cậu từ chối.
Sau đó, hắn nói với Vương tổng: "Thân thể An Đồng hiện không tốt, tôi không yên tâm để em ấy đi một mình.
Quấy rầy hai người rồi."
"Này, sao có thể gọi là quấy rầy." Vương tổng xua tay cười đáp, "Tình cảm của cậu và Du tổng đúng là khiến người khác ngưỡng mộ mà.
Vậy Du tổng, cậu ấy bị sao thế?"
Bởi nhìn thoáng qua cũng thấy sắc mặt An Đồng rất tốt, không giống người bệnh nặng cần có người đi cùng, ông sợ Hình Lệ Hiên chẳng qua chỉ đang muốn tìm cớ mà thôi.
Du An Đồng nhanh chóng trả lời: "Không có gì, chỉ là bệnh đau dạ dày thôi.
Vừa khéo lát nữa dùng bữa, cậu có thể vịn cớ này để khỏi uống rượu.
Vương tổng nghe thế, cũng không gặng hỏi nữa, khéo léo đáp: "Đau dạ dày không phải bệnh nặng nhưng cũng đừng coi thường.
Chút nữa Du tổng đừng uống rượu, nên ưu tiên sức khỏe bản thân."
- --
Trong phòng riêng của Tiên Nhân Yến, Du An Đồng giới thiệu Vương Cách cho Phó Hâm, sau đó nghịch ngợm nói: "Hai người cứ thong thả bàn bạc, tôi xin phép dùng bữa với chồng mình trước."
Phó Hâm mặc âu phục chỉnh tề, cả người toát lên phong thái của doanh nhân thành đạt.
Anh vươn tay mở lời, "Nghe danh Vương tổng đã lâu, hân hạnh gặp mặt!"
Vương Cách cũng nhanh chóng đáp: "Tuổi trẻ tài cao..."
Vương Cách và Phó Hâm hàn huyên xã giao đôi câu rồi mới ngồi xuống bàn chuyện chính.
Điều khiến ông bất ngờ là vợ chồng Hình gia thật sự chỉ đến đây dùng bữa.
Trước đó ông còn lo lắng Hình Lệ Hiên sẽ nhúng tay trợ giúp, nhưng không ngờ suốt quá trình đàm phán, mọi sự chú ý của đối phương đều đặt hết lên người Du An Đồng, không buồn liếc mắt sang bàn bọn họ lần nào.
Vương Cách thầm nghĩ, nhiều người thường đồn Du An Đồng giở thủ đoạn bỉ ổi mới được gả đến Hình gia, nhưng hiện tại xem ra là Lệ Hiên mang tâm tư với đối phương thì có.
Du An Đồng đẩy bàn tay đang cầm con tôm đã bóc vỏ của chồng mình, nhỏ giọng phàn nàn: "Không muốn, đã nói em không muốn ăn mà, phiền quá đi."
Trước thái độ thất thường của cậu, Hình Lệ Hiên vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng như cũ: "Vậy em muốn ăn thịt không?"
Cậu lắc đầu trả lời: "Thôi, lấy em ít củ cải muối chua là được."
"Nào, hợp tác vui vẻ, Vương tổng!"
Phó Hâm nâng ly lên tiếng, kéo hồn ông trở về, Vương Cách vội cười đáp: "Hợp tác vui vẻ!"
Đây là lần đầu tiên Phó Hâm chứng kiến cảnh tượng ông chủ nhỏ nhà mình và Hình tổng ở chung, đúng là vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn.
Anh không ngờ người lạnh lùng cao ngạo như Hình tổng cũng sẽ lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế.
Sau khi tiễn Vương tổng ra về, Du An Đồng mới hỏi Phó Hâm: "Hình như hôm nay nhà hàng hơi vắng, có chuyện gì sao?"
Tiên Nhân Yến trước giờ không chờ lấy số thì cũng đã đông nghịt khách tới ăn, người người chen chúc tìm bàn.
Nhưng hôm nay, nhà hàng lại vắng khách hơn bình thường một cách kì lạ.
"Hai người từ phố phía Tây qua, chắc chưa thấy nhỉ." Phó Hâm nói, "Tụ Anh Lâu mới mở thêm chi nhánh cách chỗ mình một căn.
Hôm nay khai trương, giảm giá tận 30% nên khách kéo nhau qua đó hết rồi."
Sự kiện ngộ độc rau củ lần trước gần như đã giáng một đòn nặng nề xuống doanh thu của Tụ Anh Lâu, kinh doanh cũng vì thế ế ẩm cả tháng.
Nhưng là doanh nghiệp lâu năm, một chút thất bại đó cũng không thể quật ngã bọn họ hoàn toàn.
Thời gian qua đi, tin tức lắng xuống, chuyện làm ăn vẫn tiếp tục phát triển bình thường.
Điều đáng nói là nếu phố Phượng Hoàng có Tiên Nhân Yến trấn giữ ngã tư đường góc tây bắc thì nhà hàng mới mở của Thẩm gia lại cố ý mở ở phía đông bắc.
"Thẩm Vân Thanh muốn chơi khô máu với em à?" Du An Đồng tay chống hông, vẻ mặt cạn lời, "Giảm 30%, tên điên này không sợ lỗ hả?"
Dù là ngành nghề nào đi nữa thì chuyện giảm 30% rõ ràng là cạnh tranh khốc liệt (1).
Hơn nữa từ lúc Tụ Anh Lâu mở rộng chi nhánh đến nay, chưa từng có dịp khai trương nào giảm nhiều đến vậy, nói không nhắm đến Du An Đồng chắc chắn là giả.
Du An Đồng nhéo tay chồng mình một cái: "Anh đó, chỉ biết thu hút ong bướm là nhanh!"
Hình Lệ Hiên nắm tay cậu giải thích: "Anh thật sự không biết người kia mà."
Phó Hâm im lặng nghe cuộc đối thoại của cả hai, lòng thầm nghĩ không ngờ ông chủ nhỏ nhà mình còn có cả tư thù với cậu lớn nhà họ Thẩm.
Không sao, tư thù cũng được, vừa hay kích thích ham muốn sự nghiệp của đối phương, tránh để cậu lại lấy cái lý do lộn xào mang thai kia ra để làm cá ướp muối (2).
Nhanh như chớp, Phó Hâm lập tức thêm dầu vào lửa: "Ông chủ, chúng ta không thể trơ mắt nhìn khách cứ lần lượt bỏ qua bên kia..."
Du An Đồng kéo ghế ngồi xuống, thong thả cắt ngang lời anh: "Sợ cái gì, tôi lại muốn xem thử giảm giá kiểu này thì Tụ Anh Lâu chống đỡ được bao lâu?"
"Ba ngày, sau ba ngày đám người đó không bán về giá gốc thì tôi đi bằng đầu." Du An Đồng nhếch môi nói tiếp, "Chỉ cần đảm bảo hương vị và chất lượng món ăn, với đưa thêm thực đơn mới, kiểu gì khách hàng không quay về chỗ chúng ta."
Phó Hâm bất lực thở dài, hận không thể lừa được ông chủ nhỏ của mình chú tâm vào sự nghiệp hơn, "Nói thì hay lắm, nhưng ngài không để ý đã bao lâu rồi ngài không tới Tiên Nhân Yến hả?"
Du An Đồng chột dạ sờ bụng, đúng là rất lâu rồi cậu không đến nhà hàng.
Thi học kỳ, bà nội Hình mất rồi thêm chuyện mang thai, cái nào cái nấy cũng dồn dập kéo tới khiến cậu quên mất cả việc phải nghĩ ra món mới cho nhà hàng.
"Tôi có việc bận mà." Du An Đồng ngập ngừng đáp, sau đó vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, tay chỉ vào bụng mình hùng hồn trả lời, "Đã bảo bận sinh con, anh không nghe à."
Điều hòa trong nhà được bật lên, Du An Đồng cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc chiếc áo len màu trắng đơn giản.
Phó Hâm nhìn chằm chằm phần eo bằng phẳng của đối phương, một giây sau máu chiếm hữu nổi lên, Hình Lệ Hiên nhanh chóng đứng chắn trước mặt anh.
Phó Hâm ngượng ngùng dời mắt, đối diện với cái nhìn không gợn sóng của Hình tổng hoàn toàn là chuỗi dấu chấm bất lực, "..."
Phó Hâm trầm mặc vài giây, cuối cùng đầu hàng đáp, "Được rồi."
Hình tổng đã phối hợp tới thế, anh còn có thể nói gì đây.
Du An Đồng chưa từng nghĩ sẽ giấu chuyện con cái với mọi người, dù sao sau khi sinh con, cậu cũng không muốn bị người khác nói là thuê người mang thai hộ.
Bởi đứa bé là con của cậu, là do cậu mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra.
Nhưng có nói, cậu biết cũng chẳng có ai tin.
Thôi thì đợi đến khi bảo bối chào đời, vả chết đám người này vậy.
Du An Đồng nhếch môi xấu xa thầm nghĩ.
Đối với sự khiêu khích của Thẩm Vân Thanh, cậu hoàn toàn không để trong lòng.
Mà nhờ vậy cậu mới nhớ đến chuyện nghỉ Tết của nhân viên, tự nhiên có con đầu óc mau quên ghê.
Chuyện Tụ Anh Lâu cướp khách thật ra cũng không làm cậu tổn thất nhiều, với lại ngay từ đầu cậu cũng chẳng muốn kì kèo mấy đồng này làm gì.
Du An Đồng quay sang nói với Phó Hâm: "Tụ Anh Lâu muốn giảm giá thì cứ để họ giảm, còn chúng ta đóng cửa về nhà ăn Tết, tạm nghỉ mấy hôm.
Anh đi báo với quản lý và đầu bếp trưởng, ngày mai tôi mở tiệc phát lì xì cho mọi người, ngày mốt bắt đầu nghỉ luôn."
"Ủa..." Phó Hâm chết sững vài giây, không phấn chấn tinh thần sống mái với Tụ Anh Lâu một phen, không triển khai hạng mục tiệc tất niên thì thôi đi nhưng sao ông chủ nhỏ nhà mình chơi tới nước định đóng cửa nhà hàng luôn vậy.
"Tết là thời gian vàng của ngành ăn uống, sao có thể nghỉ được."