"Tan họp." Thẩm Vân Thanh ấn đường mi tâm, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Kể từ lúc Tiên Nhân Yến thành lập, y chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Bởi vì chủ quan xem đối phương là quả hồng mềm nên Thẩm Vân Thanh liên tục bị Du An Đồng phản kích dẫn tới việc mất đi một lượng lớn khách quen.
Chuyện này chẳng những khiến danh tiếng Tụ Anh Lầu giảm sút mà còn tạo cơ hội cho những cổ đông trong công ty có dịp chỉ trích y.
Thêm chuyện chi nhánh thứ 3 của Tụ Anh Lầu giảm giá 30% càng khiến đám cổ đông đó bất mãn hơn.
Thẩm Vân Thanh trải qua biết bao khổ cực mới có thể ngồi lên vị trí này, y nhất định sẽ không để ai phá hủy tiền đồ tốt đẹp của mình.
Nghĩ đến mấy lão già cổ hủ hạn hẹp kia, y không kìm nổi sự chán ghét trỗi dậy trong lòng.
Doanh thu vừa hạ đã nhảy đổng lên như sắp chết, nào ngẫm đến chuyện có thể tranh thủ mùa Tết chèo kéo khách hàng, lúc ấy chút thất thoát trên có là bao so với lợi nhuận họ thu được.
Tuy nửa năm nay Tiên Nhân Yến cũng phất lên như diều gặp gió nhưng nhà hàng mới mở khó tránh khỏi chuyện chạy các chương trình giảm giá.
Cộng thêm việc Du An Đồng hấp tấp mở rộng thêm hai chi nhánh rồi đầu tư những lĩnh vực khác, e là lợi nhuận cũng chẳng có bao nhiêu.
Hơn nữa trong cuộc chiến giá cả[1] lần này, Du An Đồng làm gì có vốn để đọ sức với y, trừ phi cậu ta ngửa tay xin tiền nhà họ Hình.
Hình Lệ Hiên ngang dọc ở giới thương trường nhiều năm, đường làm ăn có khi nào là không thuận buồm xuôi gió.
Nếu hắn thấy bạn đời mình là một kẻ ngu dốt trong kinh doanh, chỉ biết vòi vĩnh xin tiền sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Thẩm Vân Thanh nghĩ đến đây thì bật cười khoái trá, có một người vợ như thế chắc hẳn Hình Lệ Hiên sẽ rất thất vọng đi.
Ngoài ra, y còn nhờ người khác tặng hoa cho Du An Đồng, đã không có tài cán lại còn lừa dối chồng mình...
Tâm trạng Thẩm Vân Thanh dần tốt lên, y đứng dậy nghịch mấy chậu hoa ở phòng làm việc.
Xem ra hai người đó sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.
Tiếng gõ cửa chợt cắt ngang ảo tưởng của Thẩm Vân Thanh.
"Mời vào."
Cậu nhân viên vội đẩy cửa, lo lắng báo cáo: "Giám đốc, Tiên Nhân Yến..."
Khóe môi của y không tự chủ được nhếch lên, phấn khích cắt ngang: "Bọn họ cũng giảm giá rồi đúng không?"
"Không có." Cậu nhân viên lắc đầu đáp.
"Tiên Nhân Yến tạm đóng cửa, nghe đâu là nghỉ lễ ạ."
Thẩm Vân Thanh tức giận, y đập tay xuống bàn: "Sao có thể!"
Trong kế hoạch của y, nếu Du An Đồng ngạo mạn không chịu xuống giá thì chuyện cậu ta mất đi lượng khách quen là điều khó thể tránh khỏi.
Sau một khoảng thời gian, chỉ cần Tụ Anh Lầu tích đủ vốn, y hoàn toàn thừa sức kéo Tiên Nhân Yến xuống vực.
Hoặc nếu Du An Đồng muốn cạnh tranh với y trong cuộc chiến giá cả này, cậu sẽ phải xin tiền của Hình Lệ Hiên.
Như thế bất mãn của hắn với bạn đời của mình sẽ tăng cao, một khi hai người đấy ly hôn, Thẩm Vân Thanh càng có cơ hội bóp chết kẻ không còn chỗ dựa như Du An Đồng.
Lúc ấy, dù có đi đường nào thì cũng là đường chết với cậu ta.
Nhưng y chưa bao giờ nghĩ Du An Đồng sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền mùa Tết, đóng cửa nhà hàng và nghỉ lễ!
Vậy mọi công sức dành cho kế hoạch lần này còn có ý nghĩa gì nữa? Y hạ thấp cái tôi nhằm thuyết phục đám cổ đông kia để rồi kết quả Du An Đồng lại chẳng hề hấn gì!
Thẩm Vân Thanh ngẩng đầu cười khổ.
"Thẩm tổng, còn chuyện này..." Cậu nhân viên do dự không biết có nên báo cáo hay không.
Thẩm Vân Thanh như nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, "Đúng rồi, hoa hồng! Cậu có thấy phản ứng của Hình Lệ Hiên không?"
"Ngày hôm đó, Hình tổng cũng mua hoa tặng cho Du An Đồng.
Lúc thấy bó hoa nặc danh, gương mặt ngài ấy có thay đổi thật, sau đó cả hai đi ra ngoài.
Tuy tôi không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc hai người đấy quay về trông không giống vừa cãi nhau lắm."
Cậu nhân viên nói xong, cẩn thận quan sát biểu cảm giám đốc nhà mình rồi lấy điện thoại ra: "Thẩm tổng, tôi nghĩ ngài nên xem cái này."
Gương mặt của y lúc này đã xám như tro tàn: "Sao?"
Cậu ta mở ảnh chụp màn hình bài viết mà bạn mình share lại, đưa cho Thẩm Vân Thanh xem: "Người này là bạn đại học của tôi, hiện đang làm trợ lý trong công ty của Hình tổng.
Cô ấy có chia sẻ lại bài viết này, nhóm chat của lớp tôi đang bàn tán khá nhiều về nó."
Cô bạn này không ngờ người lạnh lùng như Hình tổng cũng có lúc ngọt ngào như thế nên lập tức chặn hắn rồi share về danh sách bạn bè đại học.
Hơn nữa còn phấn khích bảo tại sao cô chưa thể gặp được người vừa đẹp trai vừa yêu vợ như ông chủ nhà mình.
Những cô bạn khác cũng không khỏi ngưỡng mộ, group chat đã lâu không hoạt động cứ thế bị một bức hình hồi sinh, nhờ thế cậu nhân viên mới phát hiện chuyện này.
Thẩm Vân Thanh xua tay ra hiệu đối phương ra ngoài, gương mặt y trắng bệch chậm chạp mở điện thoại mình lên.
Tuy y không kết bạn với Hình Lệ Hiên nhưng những người xung quanh y thì đều có, y lướt lên một chút đã gặp trúng bài share lại clip của Kỳ Cảnh Diệu.
Thẩm Vân Thanh nhìn Hình Lệ Hiên và Du An Đồng hôn nhau trong trung tâm mua sắm, bàn tay siết chặt điện thoại tới mức đỏ lên.
Đôi mắt hằn lên tia máu đỏ quạch khiến người khác nhìn vào không khỏi hoảng sợ.
Tại sao? Du An Đồng có gì tốt mà hắn lại say mê cậu ta tới mức tình nguyện làm những chuyện này?
——
Du An Đồng ngủ một mạch tới chín giờ, bàn tay vô thức mò mẫm khoảng trống bên cạnh.
Ga giường lạnh lẽo cho thấy Hình Lệ Hiên đã sớm rời đi.
Cậu đỡ thắt lưng ngồi dậy, nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà tắm nên cất tiếng gọi: "Hình Lệ Hiên?"
"Hửm?" Hình Lệ Hiên bước ra, tay cầm khăn lau khô tóc, "Em dậy rồi sao?"
Du An Đồng tiếp tục hỏi: "Giờ này đi tắm?"
Hình Lệ Hiên nhanh chân bước đến giúp cậu: "Hồi nãy anh ra ngoài chạy bộ."
Bởi vì Du An Đồng mang thai nên Hình Lệ Hiên đã từ bỏ việc chạy bộ buổi tối để có thể ngủ sớm với cậu.
Thay vào đó, hắn thường ra ngoài chạy vào buổi sáng, tuy hôm nay dậy muộn nhưng hắn vẫn chạy bộ như bình thường.
Du An Đồng lẩm bẩm: "Không cần anh dìu, em mới ngủ dậy nên hơi lười thôi chứ đâu có yếu ớt đến thế."
Du An Đồng chọt nhẹ cơ bụng của chồng mình, ánh mắt lộ rõ sự thèm khát: "Anh nói xem, anh tập cơ bụng có ích gì.
Em cũng có xơ được miếng nào đâu, rõ ràng là anh cố ý trêu em."
Hình Lệ Hiên khẽ cười nói: "Thì tích góp cho em."
Du An Đồng quay mặt qua một bên làm ngơ, tránh nhìn cảnh hắn thay đồ: "Một tháng nữa thôi, anh chờ đó!"
Chỉ cần qua ba tháng, cậu có thể vận động nhẹ rồi.
Hình Lệ Hiên không ghẹo cậu nữa, thay quần áo xong lập tức dẫn ông xã nhỏ nhà mình xuống lầu ăn sáng.
Cha mẹ Hình lớn tuổi có thói quen dậy sớm nên hiện tại trên bàn chỉ còn mỗi cậu và hắn.
Du An Đồng ăn ba cái bánh bao súp[2], tiện tay gắp thêm hai miếng bánh trứng[3] to cỡ lòng bàn tay rồi ngoan ngoãn uống cạn ly sữa ấm.
Kết thúc bữa ăn, cậu chàng thỏa mãn xoa bụng, khẽ ợ một tiếng.
Một lát sau, Du An Đồng đi vào phòng làm việc mở laptop để xem bản báo cáo tổng kết tài chính cuối năm mà Phó Hâm gửi đến.
Hình Lệ Hiên cũng thuận đường ghé vô phòng làm việc chỉnh sửa tài liệu.
Nửa năm học Quản trị Tài chính không phải để trưng, Du An Đồng rất nhanh nắm rõ mớ dữ liệu và biểu đồ doanh thu của nhà hàng.
Cậu chăm chú vào các hạng mục thu nhập, gương mặt hiện lên vẻ sung sướng tựa như người nông dân gặt hái được mùa bội thu.
Suy cho cùng có ai thấy tiền mà không vui chứ?
Khà khà, mình đúng là thiên tài