Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Kiều Kiều Đều Gian Nan Đi Tìm Chết

Tiểu Rác Rưởi


trước sau

Editor: Viên Bánh Trôi NhỏTác giả: Điền Viên PhaoNgười mở cửa chính là bạn gái của Trương Chí Hạo.Tóc quăn cuộn sóng, trên mặt còn trang điểm nhẹ.Hiển nhiên người này có cuộc sống không tệ ở mạt thế."Lục Thời Minh?"Người phụ nữ đứng sau tường mở khe cửa nhỏ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.Lục Thời Minh nói: "Đoạn Trân, Chí Hạo có ở đây không?"Đoạn Trân nhìn thoáng qua bộ dáng chật vật của ba người, không dám mở cửa.Một người đàn ông từ phía sau Đoạn Trân đi ra, diện mạo còn tính không tồi, nhưng đuôi lông mày lại hướng lên trên, trông không có vẻ gì là người tốt cả."Thời Minh, sao cậu lại tới đây?"Trương Chí Hạo có chút ngoài ý muốn.Anh ta cho rằng quý công tử yếu đuối như Lục Thời Minh đã sớm bị tang thi cắn chết rồi.Lục Thời Minh nhợt nhạt tươi cười: "Ừ."Tầm mắt Trương Chí Hạo dò xét một vòng trên dưới Nghê Dương, sau đó rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.Thiếu nữ nhỏ mặc một cái áo khoác rộng, sợ hãi rụt rè tránh đằng sau Lục Thời Minh, lộ ra đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp.Là Tô Nhuyễn Nhuyễn.Mắt Trương Chí Hạo sáng ngời.Trước khi mạt thế đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn chính là nữ thần vườn trường, khuôn mặt kia thanh thuần giống như thiên thần nhỏ, không biết đã bắt đi mất biết bao nhiêu trái tim đàn ông.Đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Trương Chí Hạo.Nhưng mà thật đáng tiếc chính là nữ thần vườn trường lại ở bên nam thần vườn trường, chính là Lục Thời Minh.Đối mặt với nữ thần, Trương Chí Hạo không nói hai lời liền chuẩn bị cho bọn họ tiến vào.Đoạn Trân có chút không vui."Ai biết bọn họ có từng bị tang thi cắn hay không chứ!""Vậy kiểm tra một chút đi."Trước kia Trương Chí Hạo vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Thời Minh nghe anh sai bảo.Nhưng hiện tại thái độ của Trương Chí Hạo đã thay đổi rõ ràng.Hiển nhiên anh ta đã tự nâng bản thân lên vị trí người lãnh đạo ở đây.Nam kiểm tra nam, nữ kiểm tra nữ.Sau khi không nhìn thấy chút dị thường trên cơ thể bọn họ, Trương Chí Hạo mới hào phóng cho người vào trong.Mấy người Lục Thời Minh tuy không bị tang thi cắn nhưng vẫn có chút vết thương nhỏ khác."Bạn gái của tôi là y tá, mọi người để cô ấy bôi thuốc đi.""Tôi tên Đoạn Trân." Cô ta có địch ý vô cùng lớn với Tô Nhuyễn, rốt cuộc đó đều do ánh mắt của Trương Chí Hạo quá mức lộ liễu.Tô Nhuyễn Nhuyễn bất giác lùi xuống một bước.Nghê Dương nói: "Cô sao vậy?""Cô ấy nói mình tên Đoạn Trân."Nghê Dương không hiểu.Nhưng Lục Thời Minh lại nghe hiểu.Anh vươn tay, giống như bất đắc dĩ xoa xoa đầu nhỏ của cô.Đôi mắt xinh đẹp nheo lại, mang theo hàn khí đen tối thâm trầm."Tự tôi xem cho cô ấy vậy."Lục Thời Minh học tại trường y tốt nhất trong nước. Bởi vì anh quá ưu tú, quá mức thiên tài, vầng hào quang nam chính quá mức chói sáng, cho nên một lần đã bị những giáo viên có ánh mắt cao hơn đỉnh đầu kia tranh nhau cướp đoạt thành quả.Nhưng mà dù vậy, điều này cũng không thể thay đổi sự thật rằng hiện tại anh chính là một bác sĩ.Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn suy nghĩ.Nam chính à, anh chém đầu người sạch sẽ lưu loát như bổ dưa hấu vậy, thế tại sao anh không đi trại nuôi heo để phát huy sở trường của mình đi?Tựa hồ nhận ra suy nghĩ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lục Thời Minh dịu dàng đổ nửa bình sát trùng vào miệng vết thương của cô."..."Tô Nhuyễn Nhuyễn túm chặt tóc Lục Thời Minh, khóc lóc phát ra tiếng heo kêu.Bên kia, thần sắc Nghê Dương nghi hoặc liếc Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái, sau đó nói với Đoạn Trân: "Nghê Dương.""Tại sao cô lại chửi người khác thế chứ!"Đoạn Trân lập tức nhảy dựng lên.Nghê Dương tựa hồ đã rất quen thuộc chuyện này, thần sắc cô lãnh khốc, nói: "Tôi họ Nghê, Nghê trong manh mối, Dương trong ánh sáng mặt trời."Đoạn Trân:……"Cha mẹ cô thật kì quái, ai lại đi đặt cho con mình cái tên như vậy. Nghê Dương, mẹ nhà cô……"Nghê Dương nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trương Chí Hạo: "Xe của chúng tôi hỏng rồi, tôi muốn tìm một chiếc xe khác đi khu căn cứ." Nghê Dương vào thẳng chủ đề."Các người muốn đi vào căn cứ sống?" Trương Chí Hạo cười nói: "Vừa đúng lúc, chúng tôi cũng chuẩn bị đến đó. Chúng ta có thể đi cùng nhau."Nghê Dương không nghĩ tới muốn một chiếc xe mà thôi, cư nhiên lại phải vác theo thêm hai đứa con chồng trước nữa.Trương Chí Hạo cũng đã nhìn ra thực lực của Nghê Dương rất mạnh.Nhưng mà mạnh thì làm sao, cũng không thể nào so được với dị năng của anh ta.Nghĩ đến đây, Trương Chí Hạo theo bản năng nhìn thoáng qua phía Lục Thời Minh.Lục Thời Minh nhìn khá yếu ớt, cũng quá suy sút, chắc hẳn anh đang cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng đối với thế giới này.Chỉ có khi nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn mới có thể lộ ra một chút ôn nhu.Dù sao cũng là đại thiếu gia, không chết cũng nên đi thắp nhang cảm ơn.Thần sắc Trương Chí Hạo biến đổi.Nhiều năm như vậy cuối cùng anh ta có thể đạp Lục Thời Minh dưới lòng bàn chân.Trương Chí Hạo ưỡn ngực, tầm mắt vừa chuyển nhìn thẳng phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa thay quần áo của Đoạn Trân mặc vào.Đó là một bộ trang phục vận động màu trắng.Dáng người Đoạn Trân cao gầy, Tô Nhuyễn Nhuyễn thấp hơn một ít, còn gầy rất nhiều.Cô mặc bộ quần áo kia, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ở trên sô pha, đầu nhỏ hơi cúi làm lộ ra một đoạn cổ trắng nõn tinh tế.Tóc đen dán cổ trắng, lộ ra cái tai xinh xắn phía dưới.Da thịt trắng như sữa bột, vừa ngây thơ lại vừa mê hoặc người khác.Trương Chí Hạo nuốt nuốt nước miếng.Đoạn Trân hừ một tiếng không dám nói cái gì.Lục Thời Minh vô cùng tri kỷ lấy ra một bình nước đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.Tô Nhuyễn Nhuyễn rũ lông mi nhăn mày.Không vặn ra được…… Lông mày cô càng nhíu chặt hơn…… Ân ân ân……Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng tất cả sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ."Để anh."Lục Thời Minh rút bình nước kia đi, nhẹ nhàng vặn ra đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy nhất định người đàn ông này cố ý.Quả nhiên khi cô ngẩng đầu, lập tức liền nhận được vài đạo ánh mắt khinh thường.Trong đó có Nghê Dương là rõ ràng nhất.Cô không phải, cô không có, cô bị hãm hại!Tô Nhuyễn Nhuyễn tủi thân uống nước, sau đó nước sặc lên cổ họng."Khụ khụ khụ……""Nhuyễn Nhuyễn, uống chậm một chút, đừng vội. Không ai đoạt của em đâu.""……"Cô quá khó khăn mà.……Cả một ngày mọi người đều mệt mỏi, tất cả nghỉ ngơi tại biệt thự của Trương Trí Hạo.Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh ngủ chung một cái giường.Vốn dĩ Tô Nhuyễn Nhuyễn muốn bảo trì nhân thiết tiên nữ nhỏ thanh thuần chính trực, sạch sẽ thanh khiết.Không nghĩ tới vào buổi tối ngày đầu tiên xuyên qua đây lại có một con tang thi bò vào trong túi ngủ, dọa chết khiếp lá gan yếu ớt của cô.Sau đó Lục Thời Minh liền kiên quyết bắt ép cô ngủ cùng.Nói là muốn bảo vệ cô, cũng đảm bảo rằng sẽ không chạm vào Tô Nhuyễn Nhuyễn.Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái rìu nhỏ phía sau Lục Thời Minh, chỉ có thể cố mà chấp nhận.Sau đó vào buổi tối mỗi ngày, Lục Thời Minh đều chui vào túi ngủ cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn.Hiện tại cô đã dần quen chuyện này.Bây giờ cũng có thể chung chăn gối với nhau, không hề còn thấy lạ lẫm.Rốt cuộc buổi tối mỗi ngày chỉ cần nhắm mắt lại là cái đầu dưa nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nghĩ đến đầu mấy con tang thi kia, chỉ có những lúc ở bên cạnh nam chính hung tàn này cô mới cảm nhận được sự ấm áp rằng cô sắp có thể từ biệt cõi đời này.Vô số lần Tô Nhuyễn

Nhuyễn đã từng ảo tưởng đến khi nào cô mới nhìn không thấy được ánh sáng mặt trời của ngày mai.Đột nhiên người đàn ông bên cạnh khẽ cử động.Tô Nhuyễn Nhuyễn khẩn trương một trận, nỗ lực duỗi dài cổ.Tới a, tới a, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi đó! Mau bóp chết tôi đi!Người đàn ông nhẹ nhàng xuống giường mở cửa đi ra ngoài.Tô Nhuyễn Nhuyễn: ???Thì ra đi nhà vệ sinh à.Không đúng lắm, trong phòng cũng có mà?Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức mở mắt ra, lén lút cùng đi ra ngoài.Phòng khách, Đoạn Trân mặc cái áo ngủ bằng tơ lụa mỏng, đang uống rượu.Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu ghé vào hành lang, xuyên qua khe nhỏ của lan can nhìn thấy Lục Thời Minh thong thả ung dung đi xuống, hình như là chuẩn bị đi vào bếp.Không nghĩ tới Đoạn Trân mở miệng gọi anh lại."Lục Thời Minh."Khuôn mặt đẹp đẽ diễm lệ, phong cách hoàn toàn khác với Tô Nhuyễn Nhuyễn.Áo ngủ tơ lụa trên người mở ra, ẩn hiện một chút da thịt mới bị yêu thương qua.Đoạn Trân có chút say.Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thời Minh.Lúc ấy người đàn ông này chỉ ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng và quần đen, cổ áo nghiêm cẩn cài đến tận trên cùng.Anh đứng bên cạnh Trương Chí Hạo, hoàn toàn đạp diện mạo vốn có chút đẹp đẽ của Trương Chí Hạo vào trong bùn đất.Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, ánh mắt Đoạn Trân liền không có cách nào di chuyển được.Ánh nến trong ngọn đèn dầu lập loè ẩn hiện như sao trời ngoài kia."Lại đây đi."Đoạn Trân vén áo ngủ lên, ý đồ vô cùng rõ ràng.Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt nuốt nước miếng.Dáng người thật sự quá đẹp.Đôi mắt Lục Thời Minh nhìn thẳng, nhàn nhạt nói: "Buổi tối lạnh. Mặc quần áo nhiều vào một chút."Chậc chậc chậc, thật là không hiểu phong tình.Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, không cẩn thận đụng vào lan can phát ra một tiếng "Phanh".Nhưng mà tiếng động nho nhỏ này lại hoàn toàn bị tiếng Trương Chí Hạo mở cửa che lấp mất.Chiếc áo ngủ anh ta mặc trên người cùng bộ với Đoạn Trân, chân trần đi ra ngoài, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Đoạn Trân và Lục Thời Minh.Đoạn Trân hoảng loạn đứng lên, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, lấy một cái cớ sứt sẹo: "Em cảm thấy chiếc vòng trên cổ Lục Thời Minh rất đẹp, muốn mượn qua đây xem mà thôi."Trương Chí Hạo bước đến trước mặt Lục Thời Minh, ngữ khí cường ngạnh nói: "Nếu Đoạn Trân thích, vậy thì cậu cho em ấy xem đi."Nửa khuôn mặt Lục Thời Minh ẩn trong bóng đêm, Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể cố gắng duỗi dài cổ, cái đầu đều treo ở bên ngoài lan can."Đây là di vật của mẹ tôi.""Chỉ mượn xem một chút mà thôi, lại không phải không trả lại."Phòng khách yên tĩnh.Hiện trường bản pháo hôi tìm đường chết cứ thế triển khai ngay trước mặt, Tô Nhuyễn Nhuyễn hãi hùng khiếp vía một trận, kích động không thôi."Được rồi." Giọng nói của người đàn ông thanh lãnh như sương mù, giống cơn mưa phùn lất phất mùa đông bao vây ngọn núi yên tĩnh, vừa lạnh lại xa xôi.Chiếc vòng tỉnh xảo trên cổ bị gỡ xuống, anh đưa cho Đoạn Trân.Lục Thời Minh xoay người đi lên lầu.Tô Nhuyễn Nhuyễn cô gắng rút cái đầu nhỏ của mình ra khỏi lan can.Không, không ra được…… Sao lại thế được, đầu cô đâu có lớn như vậy chứ."Nhuyễn Nhuyễn?" Bên cạnh truyền đến giọng nghi hoặc của người đàn ông.Nếu tôi nói tôi bị mộng du, anh tin không?"Sao em lại ở đây?"Được thôi, chắc chắn anh sẽ không tin.Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ ra vẻ mặt nặng nề: "Em chỉ là, là muốn ngắm phong cảnh một chút."Lục Thời Minh ngồi xổm xuống, tay đặt trên cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng mà đè xuống.Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm giác có một luồng khí lạnh lẽo lan từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.Cô sợ hãi run run.Sẽ không phải chỉ trong một cái chớp mắt thì cái đầu nhỏ của cô không còn nữa chứ!Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại yên lặng rụt cái cổ của mình ra đằng sau.Tới đi, không cần lo lắng thương tiếc cho bông hoa nhỏ như tôi đâu!Lục Thời Minh rũ mắt nhìn vật nhỏ cọ tới cọ lui, con ngươi màu đen vốn dĩ ủ dột đột nhiên trở nên thâm thúy.Giống như một mảnh vựa sâu nhìn không tới đáy, gió lốc cấp tốc gào thét thổi tung tất cả mọt vật.Mọi thứ đều không khác gì lúc trước.Ngoại trừ…… Cô."Đừng nhúc nhích, anh giúp em." Thần sắc người đàn ông dịu dàng nhưng động tác lại không ôn nhu như vậy.Anh đè đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, lướt xuống nhấn một cái, sau đó rút ra."Phanh" một tiếng, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đập đến hôn mê.Mẹ nhà anh……Nhìn cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn mềm như bông ngã trên lan can, Lục Thời Minh thong thả ung dung thu tay lại.Thật sự là quá yếu ớt rồi.……Vòng cổ của Lục Thời Minh nắm giữ không gian.Đời trước, Trương Chí Hạo cướp được vòng cổ của Lục Thời Minh cũng không biết quý trọng, anh ta dùng một chân dẫm liên tục vào, sau đó bị đâm vào chân.Chiếc vòng cổ dính máu anh ta, Trương Chí Hạo liền biến thành chủ nhân của không gian kia.Trong tay có không gian lại còn có dị năng, Trương Chí Hạo chỉ bằng vào hai thứ này đã trở thành người lãnh đạo một khu căn cứ trong nháy mắt.Thực sự phong quang vô hạn.Nhưng mà đời này anh ta không có vận khí tốt như vậy.Bởi vì Lục Thời Minh đã sớm đổi chiếc vòng cổ khác.Di vật mẹ anh để lại, lúc này đã được cất giữ cẩn thận trong không gian."Vòng cổ, a, vòng cổ!"Đương nhiên Trương Chí Hạo sẽ không tin lời Đoạn Trân nói.Anh ta đã sớm biết Đoạn Trân thích Lục Thời Minh.Từ lần đầu tiên thấy ánh mắt Đoạn Trân nhìn Lục Thời Minh, Trương Chí Hạo liền hiểu được tất cả đồ vật anh ta có thì Lục Thời Minh sẽ cướp đi mất!Trương Chí Hạo ném vòng cổ xuống mặt đất, dùng sức dẫm lên.Anh ta không đi dép lê, vòng cổ bị nghiền nát, mạnh nhỏ sắc bén chọc thủng chân anh ta."Còn không mau cút lại đây cho nhìn cho tao!"Trương Chí Hạo hung tợn nguýt người phụ nữ mặt mũi bị đánh bầm dập đang cuộn tròn trong góc phòng.Đoạn Trân khụt khịt, quỳ bò lại đây giúp Trương Chí Hạo xử lí vết thương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện