Là đêm tân hôn, thế nhưng Thẩm Thiều Đình và Thư Tình lại phân phòng ra ngủ. Xem ra vị Thẩm phu nhân này chẳng được lòng cậu chủ tí nào. Ánh mắt của những người trong biệt thự Nam Sơn dành cho Thư Tình vốn đã khinh bỉ nay lại càng lấn lướt coi thường hơn.
“Thiếu phu nhân, không có lệnh của cậu chủ. Cô không được phép đi ra ngoài.” Lý Lạc đứng chắn trước mặt Thư Tình khi thấy cô chuẩn bị bước ra khỏi cổng.
Thư Tình đẩy Lý Lạc ra. “Tôi đi đâu là quyền của tôi chứ. Tại sao phải xin phép anh ta?”
“Đây là lệnh của cậu chủ. Cô có thắc mắc gì thì tới gặp cậu ấy.” Nói xong Lý Lạc ra lệnh cho hai bảo vệ lôi Thư Tình vào trong, bất chấp việc cô gào thét, giãy dụa.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
“Đưa cô ta vào phòng, tịch thu điện thoại, khóa cửa lại.”
Rầm! Thư Tình bị ném xuống sàn nhà, cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo, nó nhốt Thư Tình lại trong một căn phòng tăm tối, chật chội.
Thư Tình mở đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, Thẩm Thiều Đình điên rồi, đây là cách mà một người đàn ông bình thường đối xử với vợ của mình sao? Thư Tình không hiểu, cô cũng chỉ là người bị động trong cuộc hôn nhân này. Cô không tranh, không đoạt, nếu người Thẩm Thiều Đình muốn cưới là Thư Di, cô sẵn sàng lui về phía sau chúc phúc cho hai người. Thế nhưng chính anh ta là người đồng ý với cuộc hôn nhân này và rồi cũng là anh ta bất mãn với nó.
Một chút một tình yêu trong lòng Thư Tình cứ thế vụn vỡ theo những hành động tàn nhẫn của Thẩm Thiều Đình. Cô cảm thấy bất lực khi không biết những ngày tháng tăm tối này sẽ kéo dài đến khi nào nữa.
Không biết nằm đó bao lâu, Thư Tình tỉnh lại vì ánh sáng chói lóa trong phòng. Cô mở mắt, nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, phản chiếu trong đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh ta là khuôn mặt đã tái nhợt của cô.
Thẩm Thiều Đình từ trên cao nhìn xuống Thư Tình, nhìn cô nằm co quắp như một con thú nhỏ dưới sàn, một chút thương xót bắt đầu dấy lên trong lòng hắn, nhưng chỉ trong tích tắc, hắn đã đập chết cảm xúc mới manh nha này.
“Dậy! Thay đồ rồi theo tôi tới một nơi.”
“Đi đâu?”
“Cô không cần biết! Thay đồ tử tế vào là được!” Thẩm Thiều Đình ném cho Thư Tình một ánh mắt lạnh lùng rồi đi ra khỏi phòng.
Thư Tình làm theo yêu cầu của hắn, thế nhưng thứ nhận được chỉ là ánh mắt ghét bỏ của Thẩm Thiều Đình.
“Cô đang đùa tôi à?”
Lời Thẩm Thiều Đình vừa dứt, tiếng cười khẽ phía sau cũng không kìm được mà vang lên, một một người đàn ông tóc đỏ trêu hắn: “Cô vợ của cậu cũng thú vị thật.”
“Đi thay đồ lại ngay cho tôi!” Thẩm Thiều Đình bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn quát Thư Tình.
“Nhưng đây là bộ đồ đắt nhất của tôi rồi.” Thư Tình cúi đầu, sự xấu hổ theo câu nói này cũng bắt đầu bành trướng khắp người cô. Mang tiếng là tiểu thư Lê gia nhưng ngoại trừ việc cho cô một danh phận thì hình như những người gọi là bố hay mẹ cũng quên mất việc bọn họ cần phải chăm sóc cô con gái này.
Vì lời thú nhận của Thư Tình, tiếng cười cũng ngày một lớn hơn, cho đến khi Thẩm Thiều Đình gắt lên một tiếng ‘câm miệng’, âm thanh hổ lốn này mới chịu dừng lại.
Thẩm Thiều Đình ra lệnh cho Lý Lạc. “Dẫn cô ta vào phòng thay đồ!”
Nghe đến ba chữ phòng thay đồ, ánh mắt Lý Lạc thoáng qua tia khó xử: “Nhưng… đó là…”
“Tôi bảo đi thì đi đi!”
“Vâng.” Lý Lạc dẫn Thư Tình vào một căn phòng khác. Khi cánh cửa được bà ta do dự mở ra, trong một khoảnh khắc, Thư Tình đã ngỡ là mình đang lạc vào thiên đường.
Bởi trong ngôi biệt thự đâu đâu cũng mang hơi thở lạnh lẽo của Thẩm Thiều Đình, thế nhưng lại tồn tại một căn phòng tràn ngập màu hồng nhạt. Từ rèm cửa, cho đến ga giường, tất cả đều được trang hoàng như một cứ địa dành cho công chúa.
Thư Tình cứ ngỡ đây đã là điều kinh ngạc lớn nhất đối với cô rồi, cho đến khi tủ đồ được Lý Lạc mở ra.
Bên trong, toàn bộ đều là trang phục dành cho nữ, có đủ loại màu sắc cũng như bốn mùa xuân hạ thu đông. Và điều khiến cô ngạc nhiên hơn hết thảy là tất cả chúng đều chưa cắt nhãn mác.
Thấy Thư Tình như dán mắt vào đó, Lý Lạc nhếch môi: “Thu lại cái ánh mắt thấp kém của cô đi.”
Nói rồi, bà ta ném một bộ váy cho cô: “Thay nhanh rồi ra ngoài!”
“Vâng…”
Thư Tình không dám đưa ánh mắt thăm dò căn phòng này nữa. Cho dù đó có là sở thích biến thái của Thẩm Thiều Đình đi nữa thì nó cũng không liên quan đến cô. Việc cần làm của cô bây giờ là đi theo hắn ta tới bữa tiệc và tìm cách thoát ra ngoài.
Mặc dù chỉ mới chung đụng hai ngày nhưng Thẩm Thiều Đình cho cô một linh cảm là tâm lý của người đàn ông này rất bất ổn, hắn ta có thể sẽ có những hành động thô bạo hơn với cô. Cô cần phải về nhà và tìm sự giúp đỡ.
Dù sao cũng là ruột thịt, cho dù không có tình cảm đi nữa thì ba mẹ cũng không thể đẩy cô vào hố lửa.
Suy tính kỹ lưỡng, Thư Tình dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ.
Và thật kỳ lạ, bộ váy này cứ như được may ra là dành cho cô vậy, Thư Tình nhìn sự vừa khít của nó trên người mình, không khỏi có một chút ngạc nhiên.
Nhưng đẹp để rồi làm một bông hoa trưng trong nhà kính thì có ích gì chứ? Cô muốn tự do.